Quý Nam Tinh nói: "Nhiệm vụ em nhận là giải quyết lệ quỷ, chuyện khác không liên quan đến em."
Lời nguyền của lệ quỷ, loại nhân quả báo ứng này liên quan gì đến cậu, cậu đâu phải cảnh sát Thái Bình Dương quản rộng như vậy.
Hơn nữa, cậu linh cảm chuyện này có lẽ chưa kết thúc.
Hồ Tiểu Điệp chết cách đây hai năm, chấp niệm quá nặng, oán hận quá sâu, lại tự sát, nên đã trở thành quỷ đất.
Quỷ đất sẽ luôn bị trói buộc ở nơi mình chết, không thể rời đi, chỉ cần người khác không xâm phạm vào phạm vi của quỷ đất, quỷ đất sẽ không gϊếŧ người được.
Nhưng Hồ Tiểu Điệp làm quỷ đất hai năm rồi đột nhiên thoát khỏi sự trói buộc, dụ dỗ đứa trẻ ở cách đó vài km đến gϊếŧ chết, sau đó quỷ khí hóa thành sát khí, sức mạnh tăng vọt.
Từ một người thường không có khả năng tự bảo vệ mình, gϊếŧ người liên tục cho đến thiên sư, sức mạnh tăng nhanh, nếu không bị mình giải quyết, không bao lâu nữa Hồ Tiểu Điệp sẽ phá được pháp khí trên người ông chủ Vinh Thịnh và gϊếŧ hắn.
Quý Nam Tinh hơi tò mò, Hồ Tiểu Điệp đã thoát khỏi quỷ lực như thế nào.
Tiếc là dù là khu nhà bỏ hoang nơi Hồ Tiểu Điệp chết, hay là chính bản thân Hồ Tiểu Điệp, Quý Nam Tinh đều không nhìn ra được gì.
Chuyện tạm thời chưa có đáp án, Quý Nam Tinh cũng bỏ qua, cậu vốn không phải người hay tự làm khổ mình.
Ngủ một lúc, cơn buồn ngủ không những không giảm mà còn nặng thêm, suốt bảy ngày, truy đuổi Hồ Tiểu Điệp, giao đấu với cô, cậu chưa từng ngủ một giấc trọn vẹn, lúc này thật sự không chịu nổi nữa.
Mở khóa cửa xe, vừa định đẩy cửa xuống xe về nhà ngủ, Quý Nam Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy không phải là cây xanh quen thuộc nhà mình, mà là một khung cảnh ồn ào xa lạ, không khỏi quay đầu nhìn sư huynh.
Vẻ nghi hoặc trong đôi mắt phượng xinh đẹp quá rõ ràng, Quý Nguyên Đình cười một tiếng: "Em quên rồi, hôm nay em khai giảng, rẽ trái ở ngã tư phía trước là cổng trường của em, còn nhớ mình học lớp nào không, đi đi, đến trường rồi."
Thiên sư trẻ tuổi xuất sắc nhất thế hệ này, mười mấy tuổi đã có thể tự mình giải quyết lệ quỷ, người thường xuyên đối mặt với sống chết, trong buổi sáng se lạnh này mới chợt nhớ ra, ngoài việc là thiên sư duy trì âm dương hai giới, cậu còn là một học sinh lớp mười.
Quý Nam Tinh lại ngồi vào trong xe: "Nghỉ một ngày chắc cũng không sao, em mấy ngày rồi không ngủ, không ngủ nữa em sợ mình đột tử mất."
Quý Nguyên Đình ấn nút trong xe, cửa xe từ từ mở ra, rồi nhìn cậu với vẻ mặt không thể thương lượng.
Quý Nam Tinh: "..."
Sư huynh này quá đáng thật, chẳng thương người ta chút nào.
Chiếc xe sang trọng phóng đi, bỏ lại cậu thiếu niên xinh đẹp đứng bơ vơ bên đường.
Không nhịn được lại ngáp một cái, Quý Nam Tinh cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, bước những bước chân nặng nề về phía cổng trường, chính thức bắt đầu cuộc sống cấp ba của mình.