Đôi mắt lạnh lùng dưới ánh bình minh như ấm áp hơn vài phần: "Cảm ơn sư huynh."
Quý Nguyên Đình nghe vậy cũng cười, chỉ nói: "Ngủ đi, thức mấy ngày rồi đấy."
Quý Nam Tinh ừ một tiếng, rồi thật sự thả lỏng ngủ thϊếp đi.
Quý Nguyên Đình lái xe, mặt trời dần mọc, xua tan cái lạnh lẽo của màn đêm. Cậu thiếu niên trên ghế phụ ngủ rất say, chiếc chuông vàng nhỏ được cậu nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trong chiếc chuông đó có một hồn một phách còn sót lại của Hồ Tiểu Điệp.
Đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn, Quý Nguyên Đình rất hiểu. Quý Nam Tinh thức mấy ngày đêm không ngủ không nghỉ để truy đuổi, mục đích không phải là đuổi cùng gϊếŧ tận, anh biết Hồ Tiểu Điệp rơi vào tay bất kỳ thiên sư nào, dù lý do gϊếŧ người ban đầu của cô là gì, kết cục cuối cùng chắc chắn là hồn phi phách tán.
Vì vậy, anh phải giải quyết cô trước khi các thiên sư khác bắt được cô.
Cô gái cả đời chưa từng được đối xử công bằng này, Quý Nam Tinh muốn cho cô một cơ hội công bằng, đánh tan hai hồn sáu phách là cái giá phải trả cho việc cô sát hại người vô tội, giữ lại một hồn một phách là cho cô một tia hy vọng cuối cùng.
Quý Nam Tinh sẽ không thương hại lệ quỷ gϊếŧ người vô tội, nhưng anh thương xót Hồ Tiểu Điệp lúc còn sống.
Xe từ từ dừng lại gần trường học, Quý Nguyên Đình không khách khí búng tay vào trán cậu thiếu niên đang ngủ say.
Người vừa ngủ say chưa được bao lâu đã bị đánh thức giật mình, thấy là sư huynh thì xoa xoa trán, dẩu môi ấm ức: "Đánh em làm gì?"
Quý Nguyên Đình: "Sau này có ý nghĩ gì thì nói thẳng ra, sư huynh anh năm xưa tuy vì nhất thời động lòng trủ mà tha cho lệ quỷ gây ra họa lớn, nhưng cũng không vì thế mà căm ghét tất cả quỷ vật, cũng không đến mức phải tiêu diệt tất cả quỷ quái, nếu không hiểu em, anh thật sự đã dùng một lá bù chú đánh cho Hồ Tiểu Điệp hồn phi phách tán rồi, vậy thì mấy ngày vất vả của em chẳng phải uổng phí sao."
Quý Nam Tinh lắc đầu: "Đó cũng là số mệnh, quả ác cô ta gieo, vốn nên hồn phi phách tán."
Cậu có ý định chừa lại một tia hy vọng này, cũng đã cố gắng vì nó, nhưng kết quả như thế nào, Quý Nam Tinh sẽ không cưỡng cầu.
Quý Nguyên Đình nói: "Chuyện Vinh Thịnh, em có xử lý hậu quả không?"
Quý Nam Tinh lập tức lộ vẻ nghi hoặc: "Xử lý hậu quả gì?"
Quý Nguyên Đình: "Lời nguyền của Hồ Tiểu Điệp."
Người Hồ Tiểu Điệp hận nhất là ông chủ Vinh Thịnh, trước khi bị sấm sét đánh trúng, cô đã dùng hết quỷ khí để nguyền rủa, mục tiêu lớn nhất cũng là ông chủ Vinh Thịnh.
Mặc dù ông chủ Vinh Thịnh có pháp khí hộ thân, nhưng dù sao cũng chỉ là người thường, lời nguyền của lệ quỷ đối với thiên sư chỉ cần vung tay lên là có thể hóa giải, bởi vì vốn không phải nhân quả trực tiếp, nhưng đối với người thường có nhân quả sâu đậm như vậy, thì không dễ hóa giải.