Trường trung học Thánh Hoa An.
Đêm tối như mực, tối đến nỗi không thể tan đi. Trăng tròn treo giữa ngọn cây, ánh trăng bao phủ mặt đất như một tấm màn, mang đến cho màn đêm dày đặc một chút mơ hồ và bối rối.
Cành cây rung nhẹ.
Sau khi đèn tắt, hành lang của tòa nhà giảng dạy tối đến mức đưa tay khó có thể nhìn thấy được năm ngón, một thiếu niên gầy gò mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh, dùng đèn pin trên điện thoại di động để chiếu sáng cầu thang vốn dĩ quanh co,tối tăm khi cậu đi qua.
Một cơn gió đêm ập đến, thiếu niên không khỏi rụt cổ lại, run rẩy vì gió lạnh.
Lục Hiểu quay lại vì buổi tối tan học quên lấy sách, ngẫm lại liền thấy mệt mỏi. Cậu mới chuyển đến trường cấp hai quý tộc này được hai ngày, còn chưa quen thuộc với môi trường ở đây.
Tối nay cậu phải lấy sách về ôn lại, cố gắng giành được hạng nhất trong kỳ thi ngày mai, để những người suốt ngày bắt nạt cậu có thể thấy được khả năng của cậu!
Ở ngôi trường này, cậu không có gia thế giàu có như những người khác, tất cả những gì cậu có thể dựa vào là thành tích học tập mà cậu luôn tự hào.
Đi theo ánh sáng yếu ớt, Lục Hiểu đi lên tầng hai, trước khi bước vào lớp, chợt nghe thấy từ bên trong truyền ra vài âm thanh mơ hồ.
Cậu tựa người vào cửa và chăm chú lắng nghe.
"Ưʍ... Ưʍ... đừng... ah ..."
Bên tai vang lên rõ ràng tiếng thở dốc, giọng điệu có chút quen thuộc, giống như âm thanh của Tống Ca cùng lớp kia, Lục Hiểu dừng lại.
Không nghe lầm đây là tiếng rêи ɾỉ...
Vành tai trắng ngần của Lục Hiểu đột nhiên ửng hồng, ai lại nghiêm túc đến mức làʍ t̠ìиɦ trong lớp học vào ban đêm chứ...
Sau khi choáng váng một lúc, lần này giọng nói to hơn và không thể kiểm soát được.
"Hừm... nhẹ nhàng một chút! Hừm... đừng cắn ở đây! A..." tiếng mỹ nhân cùng lớp thở dốc càng lúc càng lớn, hiển nhiên là cuộc chiến bên trong đang rất kịch liệt.
Đôi mắt to màu hổ phách lóe lên tò mò, Lục Hiểu mặc dù có chút tò mò về sự tồn tại của nam chính, nhưng cậu cảm thấy ở trong góc nghe lén là không đúng. "Hãy suy nghĩ đi Lục Hiểu, tối nay hãy quên việc này đi, nhặt sách lên và làm bài thi thật tốt vào ngày mai."
Đang định cất bước.
“La Đức...đừng!” Cô gái đột nhiên hét lên và thốt ra.
Lâu Hiểu giật mình, La Đức?
Trong đầu cậu lập tức hiện lên một khuôn mặt yêu nghiệt chúng sanh, mái tóc vàng, đôi mắt xanh thẳm như biển khơi, liếc nhìn lại sâu không thấy đáy lại có chút khiêu gợi, khiến cho người khác nhìn vào không kìm được mà có chút đắm chìm ở trong nó.