Chương 8: Kể một câu chuyện cười: Hắn ngồi cạnh bạn cùng bàn ốm yếu

Ngày hôm sau, buổi sáng đã trôi qua một nửa mới thấy Trì Dã leo tường vào trường. Hắn không đến phòng học mà đi dọc theo con đường cạnh tường rào kia, một đường đi thẳng đến nơi muốn tới.

Thầy hậu cần đang cầm điện thoại di động tiêu khiển, nghe thấy tiếng bước chân tưởng là lãnh đạo đi kiểm tra, vội vàng cất điện thoại đi, ngồi ngay ngắn thẳng lưng, vẻ mặt nhìn thẳng bày ra vẻ “giáo dục tư tưởng thanh thiếu niên.”

Trì Dã giả vờ không nhìn thấy, trên vai đeo cặp sách màu đen, cong ngón tay gõ cửa.

Thầy hậu cần nhìn thấy, trong lòng bớt căng thẳng, vẻ mặt ôn hòa, “Bạn học, có chuyện gì không em?”

“Thầy, em muốn mua một bộ đồng phục học sinh mới.”

Cất điện thoại vừa đánh rơi trên mặt bàn, thầy hậu cần hắng giọng, cầm một tờ danh sách nói, “Họ và tên, giới tính, lớp nào, lý do mua.” Lại nhìn lên đồng hồ đeo tay, “Bây giờ không phải thời gian lên lớp sao?”

“Lớp của em đang học thể dục, vì thế nên em mới tranh thủ thời gian đến phòng hậu cần mua đồng phục mới, không trì hoãn việc học tập. Em tên Trì Dã, Dã trong hoang dã, giới tính nam, lớp 11 Lý 1, lý do mua…. Lúc tan học em treo đồng phục trên ghế của xe buýt, lúc về nhà thì không thấy đâu.”

Như vừa nhớ ra điều gì, ánh mắt Trì Dã nhìn tờ danh sách, thuận miệng hỏi một câu, “Thầy, từ lúc khai giảng đến bây giờ, có bao nhiêu người qua mua đồng phục học sinh?”

Thầy hậu cần nhìn cột “Lý do”, đánh vào ô “Bỏ quên”, trả lời, “Em tưởng ai cũng không cẩn thận như mình sao? Chỉ có một người, cùng lớp em đấy lớp Lý 1. Hình như em ấy mới chuyển tới? Ở đây thầy không có hàng tồn kho, em ấy lấy trước một bộ, không đến hai ngày sau đã nói không thấy bộ kia đâu, lại mua liền hai bộ luôn.”

Tầm mắt Trì Dã rơi trên tờ danh sách, trên hắn một hàng, đúng là có hai chữ “Văn Tiêu” ngay ngắn.

Cả một trang danh sách chỉ có tên hai người bọn họ.

Hắn nhớ ngày hôm đó, lúc đang dừng ở ngã tư đường Cửu Chương thì bị người chặn đánh, đánh hắn xong thì bỏ đi, ngang eo còn bị đâm một dao hiểm ác, chảy không ít máu. Lúc nằm trên đất, trời còn mưa, toàn thân hắn vừa ướt vừa lạnh, cảm giác lạnh lẽo như sắp chết.

Sau khi được cái áo khoác kia trùm lên, dù sao cũng đỡ lạnh hơn, hắn dùng tay áo đè lên vết thương bị dao đâm, nằm một lúc lâu mới chật vật đứng dậy về nhà.

Ban đầu Trì Dã định đi tìm “người mất của” kia, hắn muốn nói lời cảm ơn. Nhưng đồng phục học sinh bị hắn làm bẩn, toàn máu là máu, giặt bằng xà phòng ba bốn lần vẫn không sạch, hắn dứt khoát bỏ cuộc.

Lại nhìn danh sách tên một lần nữa, nhớ lại vẻ mặt hận không thể vạch ra ranh giới một trăm lẻ tám nghìn dặm của Văn Tiêu, Trì Dã cảm thấy đắp áo khoác đồng phục lên người hắn rồi lạnh nhạt xoay người bỏ đi, đúng là chuyện mà Văn Tiêu dám làm. Dù sao không cởϊ áσ đồng phục ra rồi đắp lên mặt giúp hắn yên nghỉ, coi như đã là một sự đãi ngộ cao cấp rồi.

Từ phòng hậu cần đi ra, còn chưa kịp mặc đồng phục mới vào đã thấy thầy chủ nhiệm Trình Tiểu Ninh đi tới từ phía đối diện.

Trì Dã âm thầm ngửa mặt nhìn trần nhà———– hắn cũng nghi ngờ có phải trên người mình có gắn thiết bị định vị hay không, ở nơi này mà cũng gặp được?

Trình Tiểu Ninh vừa nhìn thấy Trì Dã, không để ý việc hắn không chào hỏi giáo viên, đỉnh đầu bốc hơi như nồi áp suất, “Để tôi xem xem trò là ai nào? Trì Dã! Trò xem bây giờ là mấy giờ rồi? Không phải giờ này trò nên ở lớp học sao? Bây giờ trò không được phép ở nơi này!”

Trì Dã giơ đồng phục học sinh ra, “Em đặc biệt đến đây mua đồng phục mới để mặc, nghiêm túc tuân thủ nội quy của trường học.”

Trình Tiểu Ninh thấy trong tay Trì Dã thật sự có đồng phục mới, nhớ ra mấy ngày trước gặp phải Văn Tiêu, cũng ngay tại chỗ này, cười nhạo, “Đồng phục của trò cũng bị chó tha đi mất sao?”

Thầy hậu cần đứng bên cạnh nghi ngờ, “Bị chó tha đi?”

Trình Tiểu Ninh nghiêng đầu, “Thầy Vương, thầy không biết sao, hôm trước có học sinh mới chuyển trường, hình như tên Văn Tiêu, ngày thứ hai đi học đã không mặc đồng phục, nói cái gì nhỉ? Bị tôi cản lại, hỏi tại sao không mặc đồng phục, kết quả dám nhắm mắt viện bừa lý do này, thầy nói xem như vậy còn không phải qua loa lấy lệ sao? Có đúng phải phạt trò ấy đứng dưới thánh nhân suy nghĩ lại cho tốt không?”

Trì Dã đứng một bên vừa tức vừa buồn cười ——–con mẹ nó chứ, cậu mới bị chó tha đi.

“Trò cười cái gì?” Trình Tiểu Ninh quan sát vẻ mặt Trì Dã, chợt nhớ ra, “Vậy trò thế nào, đồng phục học sinh lại làm sao?”

Giọng điệu Trì Dã rất thản nhiên, “Cực kỳ không khéo, đồng phục của em cũng bị chó tha mất.”

Trình Tiểu Ninh: “…”

Trì Dã: “Không lừa thầy đâu, nhà em gần nhà Văn Tiêu, gần đây thời tiết rất lạnh, con chó kia rất thích tha đi đồng phục học sinh của bọn em, điều này chứng tỏ chất lượng đồng phục của trường ta rất tốt, mặc rất ấm.”

Mặc đồng phục lên người, bước vào phòng học, Trì Dã liếc mắt một cái đã thấy bạn cùng bàn của hắn đang ngồi làm đề.

Thượng Quan Dục thấy Trì Dã vào, ánh mắt rơi trên đồng phục của hắn, “Mới hả?”

Đặt cặp sách đen lên mặt bàn, Trì Dã gật đầu, “Ừ, bộ cũ bị chó tha đi mất, vừa mua một bộ mới ở phòng hậu cần.”

Lời vừa nói xong, hắn liếc mắt nhìn sang Văn Tiêu.

Bạn ngồi cùng bàn của hắn ra vẻ tập trung học bài, không có một chút phản ứng nào.

Triệu Nhất Dương đang nằm bò ra bàn ngủ, nghe vậy liền tỉnh, “Thật hay giả đó? Giống chó nào còn biết tha mất đồng phục học sinh chứ?”

Bỗng nhiên cảm thấy không còn gì thú vị, Trì Dã ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, “Giả đấy, không có con chó nào thế đâu.”

“Tôi đã bảo mà.” Triệu Nhất Dương nhớ ra, “Đúng rồi Trì ca, hôm trước cậu đến trường một lúc, không phải buổi chiều lại trốn đâu mất sao? Cháu trai Lý Bùi kia, lúc ăn cơm ở cổng trường cùng một đám người rách nát rêu rao nói xấu cậu.”

Trì Dã thờ ơ: “Lý Bùi là ai?”

“Chính là cái tên trong giờ Vật lý chế giễu Văn Tiêu bị cậu nói một câu liền oán giận đó.” Triệu Nhất Dương nhỏ giọng nói, “Cháu trai kia còn cảnh cáo Văn Tiêu, bảo cậu ấy cách xa cậu một chút, nếu không một ngày nào đó nói sai một câu sẽ bị cậu ———–”

“Sẽ bị tôi đánh chết hả?” Trì Dã chủ động tiếp lời nửa câu sau Triệu Nhất Dương chưa dám nói, ánh mắt vẫn có vẻ cười cợt nhưng trong con ngươi đã ánh lên vài tia sắc bén.

“Không sai.” Triệu Nhất Dương ho nhẹ một tiếng, sợ trong lòng Trì Dã khó chịu nên vội vàng bổ sung, “Có điều Văn Tiêu một chữ cũng không tin.”

Ánh mắt liếc thấy Văn Tiêu đang viết dừng bút hai giây, Trì Dã đột nhiên hứng thú, “Bạn cùng bàn của tôi nói gì?”

Triệu Nhất Dương nhớ ra liền hăng hái, “Văn Tiêu nói, Trì ca cậu là dạng người gì, cậu ấy có mắt tự sẽ nhìn thấy!”

Miệng Trì Dã tự động nở nụ cười, sau đó lại kiềm chế thu liễm lại, “Thật sự nói như vậy hả?”

“Thật———–”

“Triệu Nhất Dương.” Văn Tiêu siết chặt vỏ bút cứng, trong lời nói tỏa ra sự lạnh lẽo, “Tiết trước lão Hứa bảo cậu đến phòng làm việc gặp thầy ấy.”

“Con mẹ nó, tôi quên mất chuyện này!” Cầm lấy bài thi Toán học, Triệu Nhất Dương xách bút vội vàng chạy ra ngoài.

Trì Dã nghiêng đầu nhìn về phía bạn cùng bàn của hắn. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời yếu ớt chói chang, chiếu lên mặt khiến nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt của Văn Tiêu càng rõ ràng. Trì Dã nhớ đến lý do đồng phục học sinh bị chó tha, mở miệng nói, “Cậu nói———–”

“Im miệng.”

Bị Văn Tiêu cắt ngang lời, Trì Dã cũng không tức giận, gác đôi chân dài, bút trong tay linh hoạt quay hai vòng, hắn nhẹ nhàng nói, “Ừ, không thành vấn đề.”

Văn Tiêu nhìn Trì Dã————đầu óc người này bị hỏng sao? Cực kỳ không bình thường.

Hôm nay đến lượt Văn Tiêu trực nhật, thầy Vật lý không thích dùng máy chiếu vì rất tin tưởng chỉ với một cây phấn sẽ viết được cả thiên hạ. Nhưng bài giảng trên bảng cực kỳ lộn xộn, đông một dòng tây một dòng, chiếm hết cả tấm bảng đen, ngay cả góc bảng cũng không tha.

Lau xong bảng đen, bụi phấn trắng rơi đầy trên giẻ lau bảng, Văn Tiêu cầm giẻ lau vào nhà vệ sinh giũ sạch, vừa phủi hai cái liền nghe thấy người ở bên cạnh nói, “Bạn học, cậu cố ý sao? Bụi phấn đều dính hết lên quần tôi rồi!”

Văn Tiêu không để ý, cầm giẻ lau phủi sạch bụi phấn mới đứng dậy, nhìn người cản đường ở phía trước, “Nhường đường chút.”

Lý Bùi không nghe, còn cố tình gây sự, nói, “Một tên mới chuyển đến như cậu——–”

Văn Tiêu lạnh lùng nhìn cậu ta.

Ánh mắt lạnh lẽo kia khiến Lý Bùi theo bản năng lùi lại, cậu ta vẫn luôn cảm thấy người mới chuyển đến này chỉ là một con mọt sách gầy yếu, lại còn đeo kính, trông yếu đuối vô cùng, tính tình thì hướng nội kiệm lời, suốt ngày chỉ biết trưng ra bộ mặt đẹp trai, giống như bị câm vậy.

Nhưng hiện tại cậu ta đối diện với đôi mắt này, bên trong một chút cảm xúc cũng không có. Trống ngực đập liên tục, hai chân không bảo đã tự giác đứng sang bên cạnh một bước nhường đường.

Trì Dã ngồi tại chỗ nhớ lại mọi chuyện, trong đầu nghĩ, thử kể một câu chuyện cười xem——–hắn ngồi cạnh bạn cùng bàn ốm yếu.

Sau khi tan học giờ tự học buổi tối, trực nhật phải ở lại vệ sinh lớp học.

Văn Tiêu quét dọn sạch sẽ, kiểm tra hết một lượt cửa sổ phòng học đã đóng chặt chưa, cuối cùng tắt đèn rời đi.

So với ban ngày ồn ào náo nhiệt, buổi tối sân trường càng yên tĩnh hơn khiến cậu cảm thấy được thả lỏng. Cậu không thích được chủ nhiệm lớp đặc biệt chú ý, cũng không quen với sự nhiệt tình của Triệu Nhất Dương.

Ngược lại mà nói, bạn cùng bàn Trì Dã miễn cưỡng coi như không tệ ———ít nhất thời gian hơn nửa tuần nay không thấy bóng dáng cậu ta đâu.

Lúc đi ngang qua bia giáo huấn có khắc câu “Tôn sùng phẩm chất bác học, nghiêm khắc phát triển”, cậu nhìn thấy bác bảo vệ trường đang giẫm lên băng ghế nhựa thay bóng đèn.

Bác bảo vệ cúi người, theo thói quen dặn dò một câu, “Không còn sớm nữa, cháu mau về nhà đi, chú ý an toàn.”

Văn Tiêu ngẩn người, thấp giọng trả lời, “Cảm ơn bác.”

Ngoài trường học, các quầy hàng của phố ăn vặt đã dọn dẹp, trên mặt đất còn đọng lại mấy vết dầu mỡ. Đúng như lời bác bảo vệ nói, hiện tại đã muộn rồi, lại đang mùa đông, dọc đường đi không ít tiệm đã đóng cửa, ven đường lẻ tẻ vài người đẩy xe bán khoai nướng, hạt dẻ nướng, trong đêm đông lạnh giá tăng thêm vài phần ấm áp.

Văn Tiêu kéo cặp sách trên vai, rẽ vào đường khác, đi vài bước thì dừng lại.

Đường bị chặn.

Lý Bùi vứt đồng phục học sinh dưới chân, dựa vào vách tường, tay kẹp điếu thuốc, “Nhìn xem ai đây? Đây chẳng phải học bá lớp chúng ta sao? Trực nhật vất vả quá!” Nói xong cười hì hì, cậu ta “phì” một cái, thở ra một làn khói, vứt điếu thuốc trong miệng xuống đất, đạp chân lên, đổi giọng, “Làm bọn tao đợi lâu quá.”

Tên đứng bên cạnh cao gầy, tóc nhuộm vàng chóe, rít một hơi thuốc, mắt híp lại hỏi Lý Bùi, “Đây chính là bạn học mới chọc tới cậu sao? Chỉ là một con mọt sách gầy yếu, một đấm là có thể gϊếŧ chết nó rồi.”

Nói xong, đám người chặn đường cười ầm lên.

Vẻ đắc ý càng hiện rõ trên mặt Lý Bùi, “Mới chuyển đến đã ngang ngược như vậy, phải dạy cho mày chút nghĩa vụ làm người mới chứ, phải không? Đến địa bàn này, tốt nhất mày nên khiêm tốn một chút, ban ngày ra vẻ mặt lạnh cho ai nhìn?”

Văn Tiêu đứng tại chỗ, biết được mục đích của đối phương, không đi tiếp cũng không lùi bước nào.

Lý Bùi luôn cảm thấy có điểm gì không đúng, nhưng không kịp nghĩ, cậu ta đã xách cây gậy gỗ tiến lên trước, “Đứng im một chỗ thật tốt, để ông nội mày là tao đây mở đòn, tự mày biết nặng nhẹ, ân oán này coi như kết thúc. Sau này, thấy ông nội mày thì biết điều cúi đầu đi đường vòng nhé!”

Nói xong, cậu ta nắm chặt gậy gỗ, nghiêng người xông thẳng về phía Văn Tiêu.

Nhưng gậy gỗ trong tay cậu ta còn chưa rơi xuống, ngực bỗng nhiên đau nhức, lực đá quá mạnh khiến Lý Bùi phải lùi về sau mấy bước, ngã trên đất, “cộc” một tiếng, gậy gỗ lăn đến chân cậu ta.

Trước mắt Lý Bùi biến thành màu đen, cậu ta chống đất ho liên tục, cảm giác như sắp phải nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra.

Lý Bùi hiện tại không thể chen ngang nữa, cho đến bây giờ tính cách Văn Tiêu hoàn toàn không chịu ở phe bị động, cậu bước hai bước lớn, thừa dịp nhóm người đối diện vẫn còn đang bối rối vì một cước này, tiến lên giật lấy đầu tên tóc vàng, dùng lực mạnh mẽ đập đầu vào tường. Mặt tường không bằng phẳng, mới đập ba cái, máu trên trán cùng mảnh tường vụn lẫn vào chảy xuống, máu mũi cũng chảy theo, gương mặt dính máu đỏ không khác gì tương cà chua.

Lúc này, một tên trong nhóm mới kịp phản ứng————con mọt sách, học sinh giỏi, con mẹ nó trò lừa bịp gì đây?

Ngay lúc này, Trì Dã đến.

Hắn cưỡi con xe mô tô màu đen, từ xa đã thấy Văn Tiêu từ bên đường rẽ vào, sau đó hai tên côn đồ nhuộm đủ mọi màu sắc như con gà trống cũng theo sau.

Linh cảm không ổn, hắn dừng xe rẽ vào, quả nhiên bạn cùng bàn của hắn đang đại sát tứ phương.

Đèn đường không đủ sáng, nhìn lên mặt tường thấy treo một biển hiệu đang sáng đèn tên “Quán trọ hạnh phúc”, bóng đèn đủ các loại màu sắc lắc lư, càng tạo ra hiệu quả ánh sáng cao. Trì Dã đứng nhìn một bên, cảm thấy vẫn là nên báo cho cậu sự tồn tại của hắn, “Bạn cùng bàn, cần giúp một tay không?”

Văn Tiêu quét mắt qua, cứng rắn đáp, “Không cần.”

Câu trả lời giống hệt dự đoán.

Trì Dã không vội đi, lười biếng đứng một bên xem biểu diễn đánh cận chiến.

Thế tấn công của Văn Tiêu vô cùng ác liệt, hơn nữa giác quan thứ sáu rất nhạy bén, có tên đánh lén sau lưng, cậu như máy cảm ứng, một giây sau đã kịp thời phản ứng. Trong tay còn cướp được gậy gỗ, thật sự không ai có thể đánh gục được cậu.

Cảm thấy hơi mệt mỏi, Trì Dã ngáp một cái, vừa mở mắt ra, hắn đã thấy tên cao cao đầu vàng chóe, cả người te tua đang giật giật ống tay áo.

Trì Dã đứng thẳng người.

Mặt tên đầu vàng đầy máu, ba đôi mắt cùng quan sát Văn Tiêu, bước một bước lớn đã đứng sau lưng cậu.

Lý Bùi lăn lộn trên đất ôm chặt chân Văn Tiêu khiến cậu chậm hai giây không kịp tránh. Đồng thời, tên đầu vàng xé toạc ống tay áo, tay nắm chặt hình quả đấm lao về phía lưng Văn Tiêu.

Thay mặt tổ tông ông đây tiễn 18 đời nhà chúng mày! Trì Dã quan sát, cháu trai kia giả vờ nắm quyền, thật ra trong tay đang cầm một con dao rọc giấy!

Lưỡi dao gập trong thân, chìa ra lập tức có thể gϊếŧ người!

Trì Dã tiến nhanh một bước, nắm chặt lấy cổ tay tên đầu vàng nhanh như chớp, đè về sau một cái, lập tức cổ tay hắn bị bẻ gãy ở độ cong tiêu chuẩn.

Ngón tay mất sức, dao rọc giấy rơi trên mặt đất, va chạm tạo ra âm thanh trong trẻo.

Trì Dã lại đánh trả một đòn lao tới, ánh mắt sắc bén, giọng nói bình tĩnh, “Nhắm mắt đâm bừa sao, muốn gϊếŧ người hả?”

Lời vừa dứt, tay tiếp tục hung hăng một quyền.

Trì Dã không dám nghĩ. Nếu không phải đúng lúc hắn đi ngang qua, không đi theo cậu, Văn Tiêu vướng chân rơi vào thế bị động, có phải con dao rọc giấy kia sẽ đâm vào tim cậu không?

Đến khi hắn giải quyết xong tên đầu vàng, Văn Tiêu ở bên kia cũng dừng tay.

Khóe mắt cậu bị quẹt xước, vết máu trên mặt lại khó hiểu tạo ra một mỹ cảm mạnh mẽ.

Nhìn tên đầu vàng bị Trì Dã đánh cho nằm trên đất không dậy nổi, Văn Tiêu đến gần, một cước giẫm lên ngón tay cầm dao của hắn, di chân mấy phát.

Lỗ mũi tên đầu vàng đầy máu, tiếng kêu đau mơ hồ không rõ ràng.

Thu chân lại, Văn Tiêu giương mắt nhìn Trì Dã, “Cảm ơn, lần sau có chuyện cần giúp, gọi tôi một tiếng.”

Ánh đèn của biển hiệu vẫn nhấp nháy không ngừng ở phía trên, trước mắt Trì Dã lại hiện ra cảnh tượng ở cửa bưu điện, Văn Tiêu nói hai chữ “Hết nợ.” Còn cả tối hôm qua, cậu lùi lại nửa bước cùng câu nói “Không cần làm phiền cậu.”

Văn Tiêu đội mũ áo hoodie đen lên, cầm cặp sách đi trước, Trì Dã suy nghĩ rồi đuổi theo, bước lên trước.

“Muốn cậu nợ một ân huệ, chỉ cần liên quan tới người khác một chút, so với lấy mạng cậu còn khó hơn.”

Bước chân Văn Tiêu không dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Trì Dã, “Cậu quản được sao?”

Bị cái nhìn này làm cho khó chịu, lại thêm hooc-môn Adrenaline* dường như bị kí©h thí©ɧ, Trì Dã đập tay lên vai Văn Tiêu siết chặt, một giây nhanh nhẹn ấn người kia dựa lên vách tường.

Người qua đường gần đó đi qua, ánh mắt lướt qua vệt máu đỏ dưới mắt Văn Tiêu, cuối cùng đối diện ánh mắt lạnh như băng của cậu, Trì Dã cong môi, lấy thân bao phủ hết người ở dưới, lại gần nói, “Như vậy thật xấu hổ, ân huệ này Trì ca cứu mạng cậu, cậu không muốn thiếu cũng phải thiếu.”

*Adrenaline: là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.