Lần thứ tư gọi vào số điện thoại này vẫn là một tràng tiếng “tút” ngân dài đơn điệu, đột nhiên xuất hiện một giọng nói không bình thường. Văn Tiêu đột nhiên cầm chặt điện thoại, hô hấp có chút run rẩy, “Trì Dã?”
Giọng nói căng thẳng, tựa như chỉ một giây tiếp theo sẽ đứt.
“Tôi không sao, tôi không xảy ra chuyện gì.” Nói liên tục hai câu mang ý tứ dỗ dành nhẹ nhàng, chắc chắn Văn Tiêu đã bình tĩnh lại, Trì Dã mới nói tiếp, “Xin lỗi, vừa rồi mẹ tôi đang cấp cứu, không để ý tới thời gian.”
Văn Tiêu dựa vào cột kim loại của biển quảng cáo, hô hấp đã khôi phục bình thường, nghe Trì Dã nói xong cậu mới hỏi, “Tình huống bây giờ thế nào?”
“Mấy ngày trước do bệnh tình chuyển biến tốt nên được chuyển khỏi phòng bệnh RICU, dì hộ lý cũng nói thời gian tỉnh táo đã nhiều hơn trước, đôi lúc còn có thể nói vài chữ ngắn gọn. Không ngờ bệnh viện vừa mới gọi điện cho tôi, nói các chỉ số đột ngột hạ xuống, cần cấp cứu.” Trong giọng nói của Trì Dã tràn đầy sự mệt mỏi, “Tôi chạy đến bệnh viện, vừa mới ký xong mấy tờ giấy kia.”
Hàng cây hai bên đường che mất ánh sáng đèn, Văn Tiêu hỏi hắn, “Có cần tôi đến không?”
Vài giây sau, Trì Dã mới trả lời, “Được.”
Bắt một chiếc taxi, sau đó gọi điện thoại cho bà ngoại, Văn Tiêu lên xe.
Người ở bệnh viện rất ít, trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, Văn Tiêu không xa lạ gì với bệnh viện, có điều lần nào cậu tới cũng đi thẳng đến Trung tâm bảo vệ sức khỏe và tinh thần, cho đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ đến khoa nội trú.
Thang máy không có người, ánh sáng trắng của đèn phản chiếu màu kim loại khiến người ta cảm thấy phát lạnh một cách khó hiểu. Đến tầng 27, Văn Tiêu nhìn lên bản đồ hướng dẫn khu vực dán bên cạnh, tầng 27 là khoa Ung Bướu.
Vừa rời khỏi thang máy, mấy cô y tá thấy cậu mặc đồng phục học sinh đã nói, “Em là bạn học của người thân bệnh nhân giường 31 phải không? Cậu ấy ở đằng kia.” Vừa nói vừa chỉ phương hướng.
Văn Tiêu nói tiếng cảm ơn, đi theo hướng mà y tá chỉ. Đi đến cuối cùng, rẽ phải, xa xa đã thấy trên băng ghế nhựa màu xanh da trời trên hành lang có một người đang ngồi.
Lúc này Trì Dã đang ngồi ưỡn lưng thẳng tắp, đối diện hắn là bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ, hắn ngồi trên ghế bất động như một pho tượng, hiện ra cảm giác bền vững kiên cố.
Văn Tiêu cố ý phát ra tiếng bước chân phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Trì Dã nhìn thấy Văn Tiêu đến nhưng lại không động đậy, cho đến khi cậu ngồi xuống bên cạnh, hắn mới mở miệng, “Trên đường kẹt xe sao?” Nói xong, hắn nhếch mép, “Tôi ngốc thật, nửa đêm rồi sao có thể kẹt xe.”
Đặt cặp sách đen xuống ghế bên cạnh, Văn Tiêu nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn, “Đón xe đến, đường không bị tắc. Cậu ăn cơm tối chưa, bây giờ có đói bụng không?”
Trì Dã khẽ run, “Cơm tối bận rộn quá nên quên mất, cũng có đói, nhưng bây giờ không có cảm giác gì.”
Không nói rằng như vậy là không tốt, Văn Tiêu lặng lẽ kéo khóa cặp sách, lấy từ trong ra một hộp sữa tươi và một ổ bánh mỳ, còn có một cái sandwich, một hộp trái cây, “Ăn tạm chút nhé?”
“Thịnh soạn như vậy sao?” Trì Dã đón từng thứ trong tay, nhìn thấy nhãn hiệu dán trên hộp nhựa trong suốt, “Mua ở tiệm trái cây phía sau trạm xe buýt ở đường Cửu Chương sao?”
Văn Tiêu: “Ừ, cửa tiệm đó mở đến 11 giờ tối, nhưng mà bánh mỳ không còn nhiều loại, tôi cứ dựa theo thể tích mà chọn ổ lớn nhất.”
Trì Dã tung cái bánh mỳ trong tay mình lên: “Lớn nhất? Sợ tôi ăn không đủ no hả?”
Văn Tiêu rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng.”
Trì Dã có chút buồn cười, lại cảm động, giơ tay nhéo lên tai Văn Tiêu một cái, “Sao cậu lại chu đáo như vậy, hử?”
Văn Tiêu rời tầm mắt: “…Chuyện bình thường thôi.”
Tiếng nilon sột soạt ma sát vào nhau vang lên rõ ràng trên hành lang, Trì Dã cắn một miếng sandwich, cảm thấy sự đói bụng như bắt đầu thức tỉnh, trong chốc lát ăn hết bánh sandwich kẹp cải xanh và thịt gà, mấy miếng giải quyết xong bánh mỳ, còn lại nửa túi sữa bò, hắn cắm ống hút, chọn một miếng táo trong hộp trái cây rồi dùng tăm xỉa răng cắm vào đưa lên miệng Văn Tiêu, chờ cậu há miệng ăn lại tiếp tục đút tiếp.
Nhận ra Trì Dã giống như bị nghiện, Văn Tiêu liếc hắn, “Cậu đang đút cho chuột hamster ăn hả?”
Trì Dã dừng tay, thu miếng táo đang giơ giữa không trung lại, bỏ vào miệng mình.
Chờ cho Trì Dã ăn xong, Văn Tiêu hỏi hắn, “Có muốn uống Coca không?”
Trì Dã lắc đầu: “Máy bán nước tự động ở tầng dưới, xa quá.”
Không đáp lời hắn, Văn Tiêu mở cặp sách lấy hai chai Coca ra, vặn nắp chai rồi đưa cho Trì Dã.
Trì Dã uống một ngụm rồi cười lên, “Sao cặp sách của cậu giống như túi đa năng thần kỳ vậy?” Hắc lắc lắc chai Coca, bỗng nhiên nói, “Lượng đường trong Coca cao, hấp thụ đủ lượng đường cần thiết có thể giảm trạng thái căng thẳng của con người, phải không?”
Không ngờ sẽ bị nhìn thấu, Văn Tiêu muốn nói không phải nhưng dưới ánh mắt Trì Dã, cậu chỉ đành nói, “….là, cặp sách của tôi còn vài chai, uống xong vẫn còn.”
Trì Dã biết người này không giỏi thể hiện ra mặt thái độ “quan tâm”, có lúc chính vì điều này mà khiến người khác cảm thấy cậu ít nói, lạnh lùng. Nhưng trong cặp sách lại nhét đầy một đống đồ ăn và bốn chai Coca, còn lọ mọ đến bệnh viện nữa, chuyện này khiến cậu tỏ ra vừa vụng về vừa đáng yêu.
Mấy phút trước còn suy nghĩ, nếu như hắn nói mình đã ăn cơm tối rồi, hoặc là nói không đói bụng, có thể Văn Tiêu sẽ không lấy hết đồ ăn kia ra, càng sẽ không nói năng gì.
Kim giờ và kim phút chạy chậm một cách kỳ lạ, thỉnh thoảng sẽ có giọng nói của y tá và bác sĩ truyền tới nhưng do khoảng cách quá xa nên nghe không rõ. Cứ một lúc lại có tiếng “tinh” của thang máy, không biết dừng lại ở tầng nào.
Trì Dã duỗi thẳng chân dài, hỏi Văn Tiêu, “Hôm nay nhiều bài tập không? Làm xong chưa?”
“Còn ba bài thi, mấy cái khác làm xong ở trường rồi.”
“Có muốn bây giờ làm đề không?”
Văn Tiêu từ chối: “Không cần, không tập trung được.”
Nghe câu này, Trì Dã nhớ lại những gì đã trải qua, “Trước đây tôi…những lúc như hiện tại sẽ chờ ở bên ngoài, chờ kết quả sau khi cấp cứu, cũng từng nghĩ tới muốn chơi game trên điện thoại di động hay làm đề, hoặc là học thuộc lòng, đọc các loại văn cổ muốn dời đi ít nhiều sự chú ý, bởi vì thời gian trôi quá chậm, chậm đến mức hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Nhưng sau đó nhận ra, những lúc như này tôi vốn chẳng thể làm được gì khác.”
Văn Tiêu gật đầu, “Tôi cũng vậy.”
Cậu không nói nhiều nhưng Trì Dã vẫn có thể đoán sơ qua, chắc hẳn sau khi gia đình cậu xảy ra chuyện cũng có những trạng thái tương tự.
Nghĩ đến đây, Trì Dã bắt lấy tay Văn Tiêu.
Văn Tiêu nhìn hắn, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. Trì Dã lại không giải thích, cứ thế nắm chặt tay cậu một mực không buông ra.
Đến khoảng 3 giờ sáng, Văn Tiêu không chịu được nữa, dựa lên vai Trì Dã mơ hồ nhắm mắt. Da cậu trắng, dưới ánh sáng của bệnh viện càng trở nên trắng hơn, lông mi rất dài, theo hô hấp khẽ run.
Đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở, vốn cũng không ngủ, Văn Tiêu mở mắt ra, nhìn sang Trì Dã trước.
Trì Dã đứng dậy, trên gương mặt bác sĩ và y tá từ bên trong bước ra đầy sự mệt mỏi, một trong số họ báo kết quả cho hắn, “Đã cứu được bệnh nhân, bây giờ đưa về ICU*.”
*ICU (Intensive Care Unit): đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực.Trong chớp mắt, tấm lưng thẳng như thanh thép của Trì Dã cuối cùng cũng thả lỏng không rõ ràng. Nắm đấm siết chặt vô thức buông ra, trên lòng bàn tay lưu lại dấu móng tay nhìn thấy rõ ràng.
Lúc di chuyển giường bệnh tới ICU, người thân bệnh nhân không thể vào, Trì Dã mới dừng tại chỗ.
Văn Tiêu đi sau lưng hắn, đột nhiên nghĩ đến mỗi lần trước đây, có phải Trì Dã đều như vậy hay không. Một người ký tên, một người ngồi trên hành lang lạnh tanh trống không, trải qua khoảng thời gian đợi chờ lâu như vậy, cuối cùng đón nhận kết quả không biết nên khóc hay cười.
Tiến lên nửa bước, Văn Tiêu đứng cạnh, nắm lấy tay hắn.
Nhận ra được động tác của Văn Tiêu, vì cổ họng và trong miệng mặn chát, Trì Dã thấp giọng, “Mẹ tôi trước đây rất đẹp, rất đẹp.”
“Ừ, có thể nhìn ra, dáng vẻ của cậu rất giống với mẹ.”
“Cậu cũng cảm thấy như vậy?” Trong mười giây ngắn ngủi, Trì Dã nhanh chóng thu hồi hết cảm xúc, hắn nắm tay Văn Tiêu, thản nhiên đi đến hướng thang máy, “Mũi mẹ tôi cũng rất đẹp, tôi cũng được di truyền.”
Trì Dã được di truyền rất tốt, sống mũi cao ngất, xung quanh không có chút thịt thừa nào hết, đường cong cơ thể vừa gọn gàng vừa lưu loát, hơn nữa đường cong ở cằm rất đẹp khiến nhìn lên gương mặt hắn có cảm giác đây là mỹ cảm khi chiêm ngưỡng một pho tượng.
Nhận ra Văn Tiêu đang chăm chú quan sát mình, Trì Dã hỏi cậu, “Sao nào, đột nhiên nhận ra Trì ca của cậu có phải rất đẹp không?”
Văn Tiêu gật đầu, “Nhận ra lâu rồi.”
Bị giọng nói nghiêm túc của cậu làm cho hơi ngượng ngùng, Trì Dã ho nhẹ một tiếng, “Vậy cậu được lời, không sợ bị thua thiệt rồi.”
Hai người đến phòng làm việc của bác sĩ một lần nữa, lúc rời khỏi, bên ngoài gió bọc trong mưa, đèn neon bên đường đều ẩm ướt.
Ánh đèn màu đỏ của ba chữ “khoa nội trú” được phản chiếu trên vũng nước dưới mặt đất, lá cây rơi xuống, mặt nước gợn sóng nhỏ lăn tăn đẩy ra.
Trên bậc thang, ngón tay Trì Dã chạm nhẹ lên đuôi mắt Văn Tiêu, “Mệt không?”
“Chỉ một chút thôi, cơn buồn ngủ cũng qua rồi, cậu thì sao?”
“Đồng hồ sinh học của tôi rất loạn, không thấy buồn ngủ, lát nữa trở về ngủ ba tiếng là đủ rồi.” Trì Dã đi lên trước một bước, lòng bàn tay ngửa lên dò xét hạt mưa rơi, “Tạnh mưa rồi, đi thôi, về nhà.”
Văn Tiêu kéo cặp sách màu đen, mới vừa bước xuống bậc thềm, trên vai chợt nhẹ bẫng—— Trì Dã giơ tay kéo cặp sách của cậu xách trong tay.
Mang cả hai chai Coca lẫn cặp sách đeo lên vai mình, tay còn lại ôm lấy bờ vai gầy gò của Văn Tiêu, Trì Dã nghiêng đầu hôn thật nhanh lên tóc mai cậu, “Đi thôi.”
Đứng ở ven đường chờ không quá lâu, một chiếc xe trống lái tới, hai người lên xe, Trì Dã báo địa điểm, “Bác tài, phiền bác đến đường Cửu Chương.”
Xe taxi chạy vυ"t trong màn đêm, Trì Dã thấp giọng hỏi Văn Tiêu, “Dựa vào tôi ngủ nữa đi, tranh thủ ngủ thêm 10 phút cũng được.”
Văn Tiêu không khước từ, cậu nghiêng nửa người trên, đầu dựa lên vai Trì Dã nhắm mắt lại.
Cảm nhận được sức nặng trên vai phải, Trì Dã không biết tại sao lại thấy trong lòng có cảm giác chân thực. Ánh sáng ngoài cửa sổ không rọi tới, hắn cầm tay Văn Tiêu, ngón tay đan vào ngón tay kín đáo không còn kẽ hở.
Từ trước đến giờ hắn luôn khinh thường những người để lộ ra sự mềm yếu và đau khổ cho người khác nhìn thấy, quật cường cũng tốt, kiêu ngạo cũng được. Nhưng nếu như là Văn Tiêu——-
Văn Tiêu là ngoại lệ duy nhất.
Xe đậu bên lề đường, trong taxi đèn sáng lên. Trì Dã trả tiền, lại cẩn thận đưa tay che mắt Văn Tiêu giúp cậu cản ánh sáng, “Đến rồi, chúng ta xuống xe.”
Mấy giây sau, lòng bàn tay bị lông mi nhẹ nhàng quẹt qua, cảm giác ngứa ngáy khiến ngón tay hắn cũng run rẩy.
Giờ truy bài sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Duệ lao vào phòng học, cặp sách còn chưa kịp đặt xuống đã chạy thẳng xuống hàng cuối cùng, “Văn Tiêu, lần này cậu lên nói trong buổi giao lưu học tập sao? Hôm qua lão Hứa kéo cậu đến phòng làm việc cùng là vì chuyện này sao?”
Văn Tiêu không dừng bút, “Ừ, là chuyện này.”
Triệu Nhất Dương đang học thuộc lòng văn cổ bị làm phiền, dứt khoát nghiêng đầu cùng góp miệng trò chuyện, “Học ủy, tin tức của cậu chậm quá, chuyện này tôi biết từ hôm qua rồi.”
Hứa Duệ kỳ quái: “Văn Tiêu nói cho cậu hả?”
“Truyền đến từ miệng Trương Tư Diệu đó, Văn Tiêu phụ trách môn Vật lý, Trương Tư Diệu không phục lắm.” Triệu Nhất Dương hơi khinh thường, “Tôi phải nói là, Trương Tư Diệu cái gì cũng không phục, cái gì cũng so đo, nhìn thành tích thi cử vẫn còn chưa rõ ai là em trai sao? Kể cả môn Vật lý hợp với chỉ số thông minh, Trương Tư Diệu đều không cao hơn Văn Tiêu được!”
“Ôi, phỏng đoán chênh lệch quá lớn, Văn Tiêu vừa đến đã bỏ rơi người đằng sau, chênh lệch một hai chục điểm như vậy, nếu tôi là Trương Tư Diệu, tâm trạng cũng muốn sụp đổ.” Hứa Duệ nói, nhận ra Văn Tiêu vẫn viết không ngơi tay nãy giờ, nhìn kĩ lại, “Mẹ kiếp, Văn Tiêu, cậu đang làm bài tập lớp trên hả?”
Triệu Nhất Dương cũng nhìn theo, “Mẹ kiếp, thật sự đang học trước sao?”
Văn Tiêu viết đáp án rất lưu loát, “Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề, không có vấn đề gì hết. Sớm muộn gì cũng phải hoàn thành chương trình lớp 12, tôi chỉ hơi ngạc nhiên, ha ha.” Hứa Duệ nhìn lần nữa mới phát hiện ra Văn Tiêu đang làm bài tập Toán học. Cậu ta chỉ vừa mới đọc đề và đáp án, Văn Tiêu đã viết xong câu trả lời lên giấy, nếu không phải cậu ta không đọc kịp theo thì đã nóng lòng muốn lôi bút và giấy nháp ra làm rồi, mà Văn Tiêu chỉ viết vài dòng cạnh đề bài đã tính ra được đáp án.
Hứa Duệ chớp mắt hỏi Triệu Nhất Dương, “Bài thi hôm qua cậu làm trong bao lâu?”
Triệu Nhất Dương thành thật trả lời: “Trọn vẹn một tiết tiếng Anh.”
Hai người cùng nhìn về bài thi của Văn Tiêu, cậu thì ngược lại, từ câu cuối cùng của đề đang làm ngược trở lại, bây giờ đang làm đề thứ năm.
Triệu Nhất Dương nói cho Hứa Duệ biết: “Văn Tiêu đến lớp vẫn chưa đến nửa tiếng.”
“…” Hứa Duệ che ngực rất khoa trương, “Cậu ấy là ma quỷ! Ma giải đề!”
Đến khi trước tiết đầu tiên là Toán học, Văn Tiêu nộp tất cả bài tập lên. Cùng lúc đó tiếng chuông vào học “Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ” vang lên, Văn Tiêu nằm xuống ngủ bù.
Triệu Nhất Dương vốn dĩ muốn hỏi câu Toán này liệu có cách giải thứ hai không, quay đầu lại nhìn đã thấy Văn Tiêu nằm bò trên bàn học, chỉ lộ ra đường cằm, vội vàng ngậm miệng lại.
Buổi giao lưu học tập diễn ra vào chiều thứ năm, chiếm thời gian hai tiết cuối cùng. Thầy Mỹ thuật cười híp mắt tan làm sớm, giáo viên tiếng Anh có chút bất mãn nhưng dù không vừa ý cũng không còn cách nào khác, đành phải ấm ức giao thêm hai bài đọc hiểu cho học sinh.
Bên ngoài hành lang đã xếp thành hàng để xuống hội trường, Hứa Duệ cầm bút và bài thi, dựa lên lan can gạch men sứ làm đề, vừa viết vừa trách móc, “Lãnh đạo trường ta cũng thật độc ác, hai tiết cuối dài bao lâu, tính tới tính lui cũng chỉ có nửa tiếng. Cố ý sắp xếp cho tan học trước hai tiết cuối cùng, rõ ràng là muốn chiếm mất thời gian ăn cơm của chúng ta!”
Triệu Nhất Dương dời bước chân, nhìn xung quanh một chút, không thấy nữ thần của mình, trong miệng đáp lời Hứa Duệ, “Lần này Lý Hóa Sinh xếp trên cùng, chúng ta có thể nghe xong rồi ra ngoài ăn cơm. Đau lòng nhất chính là anh em ban Xã hội, còn phải ngồi nghe hết Chính trị Lịch sử nữa, thật là thảm.”
“So sánh xong tôi cảm thấy được an ủi, dù gì chúng ta cũng chẳng cần đến nhà ăn tranh thức ăn nữa!” Hứa Duệ thấy Triệu Nhất Dương cứ nhảy nhót nhìn khắp nơi, cảm thấy kỳ lạ, “Rốt cuộc cậu đang tìm cái gì?”
Thượng Quan Dục chen vào nói, “Cậu ta đang tìm nữ thần của mình.”
Hứa Duệ phản ứng rất nhanh: “À cô nàng trong đội múa ý hả?”
Triệu Nhất Dương hơi ngượng ngùng, “Nếu không thì là ai?”
Thượng Quan Dục lại chen vào một câu: “Người khác là liếʍ một con chó, cậu ta không giống, cậu ta nhìn ra xa tìm chó.”
“Mẹ kiếp, ha ha ha ha nhìn ra xa tìm chó!” Hứa Duệ cười suýt chút nữa văng cả bút, “Chúa ơi cậu nhìn ra xa tìm chó! Bệ hạ đúng là miệng vàng lời ngọc, quá chính xác!”
Triệu Nhất Dương gượng gạo xụ mặt xuống, “Nhìn ra xa, khoảng cách sinh ra cái đẹp, các cậu làm sao hiểu được!” Cậu ta lái sang chuyện khác, liếc nhìn Văn Tiêu, “Trì ca hôm nay có đến không?”
Văn Tiêu đáp: “Không đến.”
Bây giờ là 4 giờ, Trì Dã chắc chắn đã đi đón Nha Nha, đang trên đường về.
“Gần đây Trì ca lại xuất quỷ nhập thần, thử tính xem, thứ ba thứ tư thêm cả hôm nay nữa, rất lâu rồi không thấy cậu ấy.” Triệu Nhất Dương tính xong lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Chẳng lẽ Trì ca bị Trình Tiểu Ninh hù dọa thật rồi?”
Hứa Duệ xoa tay mạnh mẽ, “Mẹ kiếp, nếu tôi là Trì ca, tôi cũng sẽ không đến! Trình Tiểu Ninh hiền hòa so với Trình Tiểu Ninh tàn bạo gầm thét còn kinh khủng hơn!”
Buổi giao lưu học tập cũng không có quy trình gì, trưởng khối chủ trì, dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn nói phần mở đầu. Tiếp đó đầu tiên là nói về Hóa học, tiếp theo là Sinh học, Văn Tiêu lên sân khấu thứ ba.
Trong hội trường, có người mở sổ ghi chép rất nghiêm túc, cũng có người mang theo bài tập tới, vừa nghe vừa làm đề. Văn Tiêu lấy điện thoại ra, cúi đầu nhắn WeChat cho Trì Dã.
Trì Dã: “Bên ngoài đang mưa, mưa to lắm, có mang dù không?”
Văn Tiêu đánh chữ: “Không mang, trước khi ra ngoài bà ngoại có nhắc nhưng quên mất.”
Sau khi nhắn xong, cậu lại đánh thêm chữ: “Sau giờ tự học buổi tối chắc mưa sẽ tạnh thôi.”
Trì Dã: “Ừ, lúc nào cậu lên sân khấu?”
Văn Tiêu ước lượng thời gian, lại không thể tính được chính xác, “Tôi xếp thứ ba, người thứ nhất nói được 5 phút rồi, vừa mới vào vấn đề chính.”
Trì Dã: “Vậy tôi sẽ đến, biết đâu có thể đến kịp đúng lúc cậu nói.”
Đọc những lời này, ngón tay Văn Tiêu khựng trên màn hình, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy hồi hộp.
Văn Tiêu: “Cậu đến làm gì?”
Trì Dã trả lời rất nhanh: “Tiêu Tiêu nhà tôi lần đầu lên sân khấu thể hiện quan điểm, tôi phải đến chứ.”
Văn Tiêu: “…”
Trả lời một hàng dấu chấm lửng, tâm trạng Văn Tiêu cũng rất tốt.
Môn Hóa học nói đầu tiên mất gần nửa tiếng, người lên nói môn Sinh học là một nữ sinh đeo mắt kính, tốc độ nói tương đối nhanh, rất đúng trọng tâm, phỏng đoán thời gian nói xong cũng không còn bao lâu nữa.
Triệu Nhất Dương vừa làm bài tập vừa trách móc, “Mẹ kiếp, cái tên thuyết trình môn Hóa học đó nói nhảm nhiều quá, tôi cảm thấy đến giờ cơm tối cũng sắp bị chiếm luôn rồi!” Nhưng đối với Văn Tiêu tiêu chuẩn lại gấp đôi, “Văn Tiêu, lát nữa cậu cứ nói nhiều vào, bọn tôi rất tò mò về phương pháp học của cậu! Có thể học ké được nửa điểm, biết đâu có thể lên lớp nhanh hơn!”
Văn Tiêu không chuẩn bị sẵn trong đầu, định lúc lên nói sẽ tự do phát huy, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đến lượt Văn Tiêu, không ít người đưa mắt nhìn lên sân khấu. Cảm giác tồn tại của Văn Tiêu quá thấp, nhưng chỉ riêng cái tên của cậu lại có giá trị tồn tại vô cùng cao——lúc khai giảng có không ít người đều biết có một học sinh chuyển trường tới, thiếu giờ học một năm vẫn không bị xuống lớp. Đến tháng thi đầu tiên còn phát hiện học sinh chuyển trường thi rất tốt. Đến kỳ thi giữa kỳ, mẹ nó, hạng nhất khối!”
Loại thăng cấp như ngồi tên lửa này khiến nhiều người cảm thấy cực kỳ khϊếp sợ, hơn nữa giáo viên các bộ môn đều lấy Văn Tiêu làm ví dụ mà nói, chẳng mấy chốc cái tên Văn Tiêu hầu như ai cũng từng nghe qua.
Lúc đứng ngay ngắn trước micro, Văn Tiêu quét mắt qua hàng cuối cùng——-hai cánh cửa gỗ màu nâu vẫn đang đóng, Trì Dã vẫn chưa đến.
Văn Tiêu thu hồi tầm mắt, mở lời đầu tiên, “Chào mọi người, tôi là Văn Tiêu, học sinh lớp 11 Lý 1….”
Lúc Trì Dã kéo cửa gỗ đi vào, lọt vào tai hắn chính là giọng nói quen thuộc. Đang ở thời kỳ vỡ giọng cuối cùng khiến âm thanh này để lại cảm giác khàn khàn, còn xen vào chút trưởng thành trầm tĩnh của người thiếu niên.
Không tiến về phía trước, Trì Dã đứng dựa tường một bên, ánh mắt nhìn lên người đang đứng trên sân khấu.
Một giây sau, giống như có cảm ứng, ánh mắt Văn Tiêu cũng nhìn lại.
Ánh mắt hai người vượt qua hội trường dài rộng chạm vào nhau, rõ ràng một người đứng trên cùng, một người đứng dưới cùng nhưng vẫn kí©h thí©ɧ ra được sự mập mờ đặc biệt.
Người trên sân khấu mặc đồng phục xanh trắng của trường, giống như thanh trúc sau cơn mưa, dáng người mảnh khảnh lại cao ngất.
Trì Dã đứng ở nơi dưới cùng của hội trường, mỗi chữ đều nghe rất nghiêm túc. Văn Tiêu không nói theo khuôn mẫu, học sinh khác thường hay nói mấy lời quen tai về phương pháp học tập, cũng không nhắc đến kinh nghiệm học tập của bản thân. Văn Tiêu nói về sự phát triển suy nghĩ và tư duy khi học Vật lý, nhận ra ánh mắt của rất nhiều giáo viên phía dưới đang lộ ra sự tán thưởng, có rất nhiều người ghi chép tại chỗ. Từ đáy lòng Trì Dã sinh ra cảm giác kiêu hãnh, lại có chút suy tư nhỏ xíu——-nếu như hoàn cảnh mỗi người khác đi, mình có thể làm được như cậu ấy không?
Mãi đến khi Văn Tiêu lời nói gãy gọn kết thúc phần trình bày đi thẳng xuống sân khấu, mọi người ở hội trường đều không kịp phản ứng. Không biết là ai vỗ tay đầu tiên, trong hội trường mới vang lên cơn mưa vỗ tay không ngớt, kéo dài rất lâu.
Không trở về chỗ ngồi, Văn Tiêu đi từ cánh gà bên sân khấu ra ngoài, đi vòng gần nửa vòng lại đi vào từ cửa sau của hội trường, đứng bên cạnh Trì Dã.
Người của ban Xã hội đã lên sân khấu nói về môn tiếng Anh, hấp dẫn đại đa số sự chú ý của mọi người trong hội trường.
Không ai để ý tới hai người đứng trong góc.
Trì Dã mở miệng trước, “Nói rất khá.”
Nghe được câu đánh giá này, sự khẩn trương trong lòng Văn Tiêu mới thả lỏng, cậu suy nghĩ một lúc rồi nói, “Lúc lão Hứa nói với tôi, ban đầu tôi từ chối.”
Trì Dã tò mò: “Sau đó sao cậu lại nhận lời?”
Hắn biết rõ, người khác rất hài lòng khi bắt được cơ hội để nổi tiếng, nhưng Văn Tiêu tình nguyện yên lặng giải đề.
Có lẽ là bởi vì…ngại phiền phức lẫn không có hứng thú?
Văn Tiêu tiếp tục nói, “Tôi nghe bọn Triệu Nhất Dương nói, dựa vào thành tích học tập và trình độ của mình để mọi người công nhận mới có tư cách lên sân khấu thuyết trình.” Cậu rũ hàng mi dày, không nhìn Trì Dã nữa, “Trong số đó chắc chắn có cậu. Cho nên tôi nghĩ, tôi sẽ thay cậu đi lên.”
Giây phút này, Trì Dã cảm thấy chua xót, không rõ được sự thay đổi cảm xúc trong lòng mình.
Đây chính là người hắn thích.
Tầm mắt hắn lướt qua gương mặt Văn Tiêu, giọng Trì Dã khàn đặc, trong ánh mắt như nổi lửa: “Muốn hôn cậu, bây giờ rất muốn, phải làm thế nào?”
Người ngồi chật kín trong hội trường, ngay cả bầu không khí cũng rất nóng.
Âm thanh của giọng nói theo loa phóng thanh mà tràn ngập xung quanh mỗi ngóc ngách, hai người cũng không nghe, càng không biết nội dung đang nói là gì.
Tình cảm của những người thiếu niên như hào quang sáng ngời, tùy ý tỏa ra trong góc phòng.
Văn Tiêu nhìn Trì Dã đứng gần mình, ánh mắt cậu hạ xuống nhìn ngón tay đang buông xuôi bên người, lặng im không tiếng động móc nhẹ vào ngón út của Trì Dã, nhẹ nhàng lay động.