Văn Tiêu đoạt lấy chai Coca trong tay Trì Dã, đưa lên miệng uống một ngụm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người kia.
“Con mẹ nó,” yết hầu ở cổ họng Trì Dã di chuyển lên xuống, ánh mắt dán chặt lên môi Văn Tiêu như nhìn thấy sói, trong tim nổi lửa ầm ầm.
Rõ ràng Văn Tiêu chẳng phát ra một tín hiệu mập mờ chút nào, thế nhưng cho dù là ngón tay cầm chai nước hay là ánh nhìn liếc ngang, thậm chí là âm thanh nhỏ xíu nuốt Coca, tất cả đều giống như một liều thuốc cực mạnh.
Như nhận ra trong ánh mắt Trì Dã đang nhen nhóm điều gì, uống xong Coca, Văn Tiêu lắc lắc chai nước trong tay, trả lời câu hỏi hắn vừa nói, “Đúng là rất ngọt.”
Hứa Duệ liếc một màn này vẫn nghĩ mãi không ra, “Ơ, Coca không mua đủ sao, không đúng, Trì ca, bên cạnh cậu vẫn còn chai còn chưa mở, sao lại cướp chai của Văn Tiêu uống chứ?”
Động tác của Triệu Nhất Dương rất nhanh, toét miệng lắc chai Coca ném vào trong ngực Trì Dã, “Trì ca tranh thủ uống nhiều vào, bổ sung thể lực!”
Trì Dã đỡ lấy Coca, “Thể lực của tôi không cần cậu lo.”
Ở độ tuổi này, đối với vài từ mấu chốt thường cảm thấy cực kỳ nhạy cảm, Triệu Nhất Dương “ôi chao” một tiếng, cười hì hì, “Phải phải, thể lực tốt! Cực kỳ cực kỳ tốt!”
Trì Dã đạp một cước, cười mắng: “Cút nhanh lên!”
Mấy động tác khoa trương của Triệu Nhất Dương lướt đi rất nhanh, tiếng cười ha hả vang khắp sân bóng đều có thể nghe thấy.
Lo lắng nghỉ giữa giờ sân sẽ bị người khác chiếm mất, mấy người bọn họ lại đứng giữa sân ngay ngắn.
Thượng Quan Dục đề nghị: “Lần này chúng ta chia đội, tách Trì ca và Văn Tiêu ra, thế nào?” Cậu căn cứ vào tình huống bây giờ, phương án này là tốt nhất.
Hứa Duệ là người đầu tiên phản đối: “Tôi cảm thấy chúng ta hai đấu ba rất tốt mà, Trì ca và Văn Tiêu hợp thành một đội, chúng ta ba người một đội, tương đối công bằng!”
Ánh mắt Thượng Quan Dục lộ ra vẻ nghi ngờ: “Bạn học à, cậu cảm thấy chúng ta nhiều hơn họ một người mà gọi là công bằng sao?”
Hứa Duệ cũng nghi ngờ: “Tại sao không?”
Thượng Quan Dục đầu hàng trước trình độ không biết đếm của học ủy, chuyển hướng sang Triệu Nhất Dương, không ngờ Triệu Nhất Dương trong lòng càng không muốn đếm, “Tôi tán thành với học ủy! Hoặc là chúng ta hai đấu hai, bên này ba người lấy hai, thay phiên nhau ra đấu! Cho Trì ca và Văn Tiêu mệt chết!”
Thượng Quan Dục đỡ trán, cảm thấy mỗi khi hai kẻ ngốc này đứng cùng nhau, mỗi một micromet vuông trong không khí đều tràn ngập hai chữ “ngu xuẩn”.
Cuối cùng trận bóng bắt đầu, không quá năm phút, Trì Dã và Văn Tiêu đã ném vào rổ được ba quả, Hứa Duệ trợn mắt há mồm, cúi đầu nhìn tay mình, “Mẹ kiếp, tôi còn chưa chạm được vào bóng lần nào!”
Lúc này, Văn Tiêu nhìn về phía con đường mòn cạnh sân bóng, “Bên kia có phải người của đội múa không?”
Bị hai chữ “đội múa” đả thông hai mạch Nhâm Đốc*, Triệu Nhất Dương đập bóng, nhảy lên, ném bóng, ba hành động liền mạch, động tác lưu loát—–chỉ là động tác khi ấy, trong tay không có bóng.
*Hai mạch Nhâm Đốc: đả thông hai mạch này có tác dụng lưu thông khí huyết, thường được nhắc đến trong tiểu thuyết võ hiệp, đả thông xong võ công có thể tăng lên vượt bậc.Tự cảm thấy vừa rồi bản thân rất đẹp trai, Triệu Nhất Dương hỏi Văn Tiêu, “Đội múa ở đâu?”
Văn Tiêu hất cằm về hướng kia, “Kia kìa.”
Ánh mắt Triệu Nhất Dương sắc bén, thấy rõ có ba người đi trên con đường kia, vô cùng kích động, “May mắn quá, thật sự là nữ thần của tôi đó! Không uổng công tôi khắc tên cô ấy lên bàn học! Thật sự hữu dụng!”
Văn Tiêu nhìn nhận rất khách quan: “Tôi nghĩ đây là vấn đề xác suất.”
Nhìn theo bóng lưng càng ngày càng đi xa, Triệu Nhất Dương trầm lắng nói: “Không, đây là duyên phận, cậu không hiểu được đâu.”
Bên kia Thượng Quan Dục đang nói muốn đi đến phòng tập múa sẽ phải đi qua sân bóng rổ, bên này Trì Dã đến gần Văn Tiêu, hai người chạm vai nhau, “Thị lực của cậu rất tốt.”
Ban đầu Văn Tiêu không hiểu, sau khi nghĩ kĩ mới nhận ra, “Cậu ghen.”
Trì Dã cảm thấy mình rất có lý lẽ nên không sợ: “Không thể ghen sao?”
Văn Tiêu nhìn hắn vài giây, ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây, gần một chút, có lời muốn nói với cậu.”
Không biết người này muốn nói thầm điều gì, Trì Dã nhảy đến nửa bước, ghé sát tai lại, “Muốn nói cho Trì ca của cậu nghe——-”
Lời còn chưa nghe thấy, có thứ gì đó mềm mại hời hợt chạm nhẹ lên gò má hắn.
Một lúc lâu sau Trì Dã vẫn không kịp phản ứng, ù ù cạc cạc, trong đầu luẩn quẩn đúng một câu——Mẹ nó, ông đây là bị trêu ghẹo sao?
Văn Tiêu đứng thẳng lưng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, “Nói xong rồi, hài lòng không?”
Trì Dã phục hồi lại tinh thần: “Không hài lòng lắm, nói thêm câu nữa đi?”
Văn Tiêu: “…”
Đúng là thất lễ, quá là cợt nhả rồi.
Biết Trì Dã hết tiết sẽ rời đi, Văn Tiêu đi theo ra sau căng tin, “Vết thương bị trôi thuốc rồi, bôi lại đi.”
Trì Dã xoay lưng về phía Văn Tiêu, kéo áo lên, “Như vậy được chưa?”
Bởi vì vừa vận động xong, trên làn da màu lúa mạch của hắn có một tầng mồ hôi, mấy giọt còn chảy dọc trên lưng. Vết tím bầm vẫn không đỡ, trái lại màu sắc còn đậm hơn, cực kỳ nhức mắt.
Sau khi xịt thuốc lên, tay Văn Tiêu xoa bóp rất triệt để: “Có đau không?”
“Không đau, rất thoải mái.” Đến khi xong xuôi, Trì Dã kéo lại áo xuống đứng ngay ngắn, lại vạch cổ áo để lộ ra xương quai xanh và bả vai, “Chỗ này nữa, có cần kiểm tra không?”
Văn Tiêu liếc nhìn, “Lên vẩy rồi, đừng có đυ.ng lung tung là được.”
Vẻ mặt lộ rõ sự thất vọng, Trì Dã nói: “Nếu tôi bị thương nặng hơn chút nữa, có phải cậu sẽ chăm sóc tôi không?”
Đôi mắt lạnh nhạt nhìn sang, giọng Văn Tiêu cũng lạnh như băng, “Muốn bị thương nặng, vậy cậu tự sinh tự diệt đi.”
Biết mình nói vậy khiến đối phương lo lắng, Trì Dã giơ hai tay vội vàng cứu vãn, “Tôi cực kỳ luyến tiếc sinh mạng, tuyệt đối sẽ không làm bậy.” Hắn nhìn chăm chú đôi mắt trong veo hờ hững của Văn Tiêu, sau đó hạ thấp giọng, “Mười bảy năm trước đây, quanh đi quẩn lại mười triệu người, giờ tôi mới gặp được cậu, lo lắng quý trọng còn không kịp.”
Giọng nói đang trong thời kỳ vỡ giọng, âm cuối có hơi khàn, bình thường sẽ không nghe rõ, mỗi khi đè thấp giọng xuống sẽ cực kỳ êm tai.
Trì Dã rất ít khi nói ra lời như vậy.
Trong lòng hắn suy nghĩ nhiều lắm nhưng ít khi nói, hắn cho rằng những điều như vậy chỉ nên giữ trong tim mà trăn trở hết lần này đến lần khác chứ không nên nói ra miệng, như vậy sáo rỗng lắm.
Nhưng nhìn Văn Tiêu trong nóng ngoài lạnh, miệng cứng rắn nhưng trong tim lại mềm lòng, hắn không nhịn được lại nói ra.
Trì Dã còn im lặng tự tìm cho mình một lý do——cái này gọi là tình thế khó khăn khó tự kiềm chế, cho nên tự nhiên lộ ra!
Sau đó hắn thấy Văn Tiêu vội vàng “ừ” một tiếng, nhét chai thuốc xịt vào trong tay hắn, hơi luống cuống xoay người rời đi, tai còn hơi đỏ lên.
Trời ạ, bạn cùng bàn của hắn ngay cả xấu hổ cũng thu hút người khác như vậy!
Văn Tiêu trở lại lớp, từ xa đã thấy thầy chủ nhiệm đang đứng trên hành lang nói chuyện với lão Hứa, hai người cùng cau mày, cùng một biểu cảm lo âu. Lại dặn dò cái gì đó, Trình Tiểu Ninh chắp hai tay sau lưng rời đi, lão Hứa đứng tại chỗ quay đầu đã nhìn thấy Văn Tiêu, “Học thể dục xong giờ mới lên lớp sao?”
Nhìn học sinh tâm đắc nhất của mình, ông giãn chân mày đang nhíu lại, cười híp mắt nói chuyện, “Lão Trình của các em cũng không dễ dàng gì, trường học lại chuẩn bị phát “Bảng khảo sát mức độ hài lòng về giáo viên” cho học sinh điền, năm ngoái ông ấy đạt hạng nhất từ dưới lên, năm nay có bóng ma trong lòng cho nên mới căng thẳng đến hỏi thầy, làm cách nào để có điểm số cao.”
Tuy Văn Tiêu ít nói nhưng rất yên tĩnh lắng nghe, Hứa Quang Khải thật vất vả mới tóm được một người, lải nhải không ngừng, “Thầy vừa mới nói mấy câu nhưng câu quan trọng nhất đúng là không biết ngại mới có thể nói ra.” Ông quan sát xung quanh một vòng, chắc chắn Trình Tiểu Ninh không có ở đây xong mới nói tiếp, “Nếu như thầy là học sinh, gặp phải một người như thầy chủ nhiệm Trình Tiểu Ninh cứ đúng giờ là đứng gầm thét ở cổng trường, thầy cũng lặng lẽ đánh một sao!”
“…” Văn Tiêu yên lặng thầm nghĩ, lời như vậy nói với em thì thích hợp sao?
“Khụ khụ,” Hứa Quang Khải nói ra lời cất giấu trong lòng xong, toàn thân rất thoải mái, “Có điều đúng là lão Trình rất có trách nhiệm, làm việc chuyên nghiệp, là một giáo viên tốt không ngại vất vả!”
Văn Tiêu quyết định tiếp tục giữ im lặng.
Hứa Quang Khải: “Đúng rồi, tên nhóc Trì Dã kia có phải lại chạy mất rồi không?”
Văn Tiêu gật đầu: “Vâng, vừa mới rời đi.”
Nhắc đến Trì Dã, Hứa Quang Khải lại than thở, dặn dò Văn Tiêu vài câu, “Trì Dã cứ ba ngày thì hai ngày không thấy bóng dáng đâu, em đó, ngàn vạn lần không được bị ảnh hưởng bởi em ấy! Cho dù em là bạn cùng bàn thì cũng…chậc, sẽ tàng hình! Lúc em không nhìn thấy em ấy, thật ra em ấy đều ở lớp học! Ngàn vạn lần đừng để em ấy làm rối loạn tâm tư!”
Tàng hình? Văn Tiêu thấy Hứa Quang Khải vắt hết óc mới tìm được từ miêu tả, quyết định không phản bác sự miêu tả giàu trí tưởng tượng này.
Thấy ngày mai là ngày Quốc tế Lao động mùng 1 tháng 5, muốn có thời gian nghỉ cả ngày, trong giờ học cán bộ lớp đến phòng làm việc của giáo viên hỏi bài tập, lúc quay về viết thông báo lên góc bảng đen, sau đó bắt đầu phát bài thi dài dằng dặc.
Một tờ nhận trong tay, còn chưa kịp nhận ra đây là của môn nào, trước mặt lại phát thêm một tờ nữa, giống như bông tuyết rơi liên tục không dứt.
Triệu Nhất Dương ngồi trên ghế gào khóc, “Có phải mấy thầy cô lại hiểu lầm cái gì không? Ngày mai được nghỉ có một ngày! Một ngày! Bài tập nhiều như vậy, bọn họ tưởng là có ba tháng để làm sao?”
Thượng Quan Dục an ủi cậu ta, “Nếu như là ba tháng, bài thi có thể chất đầy cao bằng với chiều cao của cậu luôn.”
“Mặc dù tôi chưa cao đến mét tám nhưng mà cũng chỉ thiếu chút xíu thôi!” Nhấn mạnh xong, Triệu Nhất Dương không khỏi phải thừa nhận, “Bệ hạ, ngài nói rất đúng, có cảm giác được an ủi rồi.”
Bàn học của Trì Dã vốn trống không trong chốc lát bày một đống bài thi ở trên, mùi giấy mực mới in tản ra trong không khí. Văn Tiêu sắp xếp xong của mình lại tiện tay xếp luôn cho Trì Dã.
Thu dọn lại thành một túi bài thi mang về nhà, Văn Tiêu phân loại dựa theo các môn học, chồng lên một xấp dày để ở góc bên trái bàn học.
Đến khi cậu cầm bút viết tên mình xong, lúc bắt đầu giải đề, trong đầu bỗng dưng nhớ đến cảnh tượng đêm hôm trước, cậu bị Trì Dã đè lên bàn hôn xuống.
Cái tuổi này càng bị trêu ghẹo lại càng không chịu được, hô hấp Văn Tiêu hơi dồn dập, bút xoay mấy chục vòng, tâm tư xao động mới tạm thời ổn định lại.
Đáng ra không nên liên quan gì hết đến Trì Dã—–chỉ cần một giây nghĩ đến hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện giải đề được.
Thời gian làm đề trôi qua rất nhanh, lúc âm thanh WeChat vang lên báo hiệu, Văn Tiêu theo bản năng liếc sang thời gian đang hiển thị trên màn hình—–2 giờ sáng rồi.
Day day lên đôi mắt, Văn Tiêu đứng lên hoạt động, tiện tay cầm điện thoại di động lên mở ra.
Tin nhắn trên cùng của WeChat luôn là của Trì Dã, bên cạnh hình đại diện hiển thị một con số màu đỏ.
Trì Dã: “Đang làm gì đấy?”
Văn Tiêu đánh chữ: “Giải đề.”
Trì Dã: “Thấy đèn phòng cậu vẫn chưa tắt, biết ngay cậu vẫn chưa ngủ mà. Còn tưởng cậu khó ngủ vì nghĩ đến tôi, hóa ra là đang giải đề.”
Muốn đánh một dãy dấu chấm lửng trả lời, lại nghĩ đến những lời Trì Dã nói với cậu lúc ở sau căng tin sáng nay, ngón tay Văn Tiêu dừng lại vài giây, cuối cùng đánh chữ, “Cũng đang nghĩ đến cậu.”
Lần này đến lượt Trì Dã một lúc lâu sau vẫn không nhắn lại.
Văn Tiêu rất kiên nhẫn chờ đợi, lúc rảnh rỗi cậu lại ấn vào hình đại diện đen thui của Trì Dã mở ra xem.
Không giống như Triệu Nhất Dương, mỗi ngày đều có nhiều dòng trạng thái và hình ảnh, cũng không giống Hứa Duệ, mỗi ngày nhắn đến 800 cái tin nhắn trong vòng bạn bè, vòng bạn bè của Trì Dã trống không chẳng có gì cả.
Lại nhìn lên hình đại diện của Trì Dã, ánh mắt Văn Tiêu khẽ lay động, ngón tay hành động trước suy nghĩ, ấn mở hình đại diện ra xem.
Phóng to hình đại diện đen thui lên, hình ảnh chiếm hết cả màn hình. Lúc này Văn Tiêu mới nhìn thấy rõ, hình ảnh mà cậu thấy hóa ra là khung cảnh bầu trời đêm, trên nền trời đen kịt là những vì sao nhỏ sáng lấp lánh.