Nắng gắt như lửa, tựa như muốn nướng chín mọi vật trên đời.
Cả thành phố bị xi măng cốt thép bao vây kín mít, quanh thân thể như là bị quấn cái lưới không nhìn thấy, dính nhớp đến tởm, xé ra không xong làm toàn thân bứt rứt.
Trần Thuật mặc áo trắng quần đen, đi dày da đen thủ công do hiệu năm năm ở Ôn Châu làm ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi dưới ánh nắng chói chang giữa trưa, người nhẹ như én chân bước như mây, có cảm giác như toàn bộ bác gái lẫn thiếu nữ trên đường đang chăm chú nhìn mình.
Bỗng dưng một cô gái duyên dáng gọi với theo từ đằng sau:
- Này anh đẹp trai ơi, anh rơi đồ kìa.
Hả, muốn bắt chuyện!
Chắc chắn là bắt chuyện đây mà.
Cái trò này Trần Thuật thường xuyên thấy trong phim ảnh, tiểu thuyết, mà bản thân anh cũng gặp nhiều rồi.
Cũ rích! Máu chó! Tục không chịu nổi.
Trần Thuật xoay người trầm giọng hỏi:
- Gì thế?
Cô gái giơ một cái vật màu đen lên:
- Anh đẹp trai, đây là gót giày của anh sao?
- Tặng cô đấy. – Trần Thuật xấu hổ chạy trối chết.
Cả đời anh mãi mãi không quên được ngày hôm đó.
Lần đầu gặp cô, cô giơ cái gót giày chói mắt như ánh mặt trời ở trên đầu.
- Này...
Cô thoáng ngạc nhiên vì phản ứng của Trần Thuật, vẫy cái gót giày hô lên với bóng lưng anh:
- Gót giày của anh!
Có rất nhiều chuyện người ta không nhắc thì anh không chú ý, ví như "cậu béo lên đấy", "bạn cậu nói xấu cậu" cùng với rơi một cái gót giày.
Phải nói là thiếu một cái gót giày đi lại bất tiện thật, Trần Thuật rất muốn học nữ chính trong phim, mất gót giày liền cởi ra cầm trên tay, khoe bàn chân trắng trẻo, xinh đẹp đáng yêu.
Nhưng mà hôm nay anh đi một cái tất đen, một cái tất xanh, cái tất đen lại còn thủng một cái lỗ lớn thỏ cả hai đầu ngón chân ra ngó nguậy bốn phía, mà mà đường nóng thế kia, đi đất chắc là chân thành thịt nướng luôn mất... Nên anh liền bỏ ý nghĩ mê người đó.
Bước thấp bước cao đi về phòng trọ, phát hiện quần áo trong tủ và đồ đạc trên bàn trang điểm mất hơn một nửa, như là chia đôi với thế giới vốn có, cắt sạch sẽ. Trên bàn để lại một lá thư gấp cẩn thận, Trần Thuật chẳng mở ra xem, ném luôn vào thùng rác.
Đã biết trước kết cục, cho nên ngay cả đau buồn đều trở nên lỗi thời.
Đá giày, tuột tất, cởϊ áσ, vứt bừa ra sàn, Trần Thuật vào nhà vệ sinh tắm.
Thay cái quần cộc áo cộc sạch sẽ, khoan khoái mở tủ lạnh mini lấy ra hai chai bia, ngồi trước bàn hưởng thụ món cơm rang ớt xanh vừa mang về.
Nuốt một miếng lớn, vị trứng và ớt xanh đầy khoang miệng, đầu lưỡi tiết ra một loại cảm giác gọi là no đủ. Vừa rồi thân thể trống rỗng, hồn phách tựa như hạt bụi trôi dạt phiêu hốt vô định ở không trung, giờ tìm thấy điểm tựa.
Trần Thuật và từng miếng cơm lớn vào miệng, nhai qua loa vài cái rồi mượn bia lạnh nuốt xuống, tiếp tục và cơm vào miệng.
Phụt!
Hạt cơm từ mũi phun ra, Trần Thuật ho khù khụ, họ chết đi sống lại, ho tan nát ruột gan, ho tới muốn phun ra mật.
Đợi tới khi ngừng ho ngẩng đầu lên thì vánh mắt ướt nhòe, cả khuôn mặt cũng đẫm nước mắt.
-Ớt...
Trân Thuật ngửa mặt lên, không muốn để nước mắt rơi xuống:
- Cay thật đấy!
Cơm trong mũi phun ra rơi cả vào hộp cơm nhầy nhụa, không ăn nổi nữa, Trần Thuật dọn dẹp bàn, rót một cốc nước ấm đặt trên bàn làm việc.
Bàn làm việc chính là bàn ăn, khi ăn thì nó thành bài ăn, khi làm việc nó thành bàn làm việc. Trí tuệ của nhân dân lao động là vô cùng vô tận, dù sao bình thường họ không cầu kỳ lắm.
Trần Thuật rút bản thảo viết dang dở trên giá sách ra, cầm lấy bút muốn viết tiếp câu chuyện mình đã viết quá nửa.
Nhưng dù trong lòng đang có vô vàn cảm xúc, có vô số thứ muốn viết ra, nhưng Trần Thuật ngồi rất lâu không biết phải viết như thế nào.
Trần Thuật cố gắng ra lệnh cho đầu óc đừng nghĩ nữa, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên từng chi tiết nhỏ nhất khi ở bên nhau. Có lẽ những hình ảnh đó sớm khắc vào trong xương, thành một phần thân thể y, đó là mối tình đầu của y, đẹp đẽ sâu đậm, khắc cốt ghi lòng.
- Trần Thuật, em thích anh.
- Mũi anh vừa to vừa tròn, như mũi heo ấy, sau này em gọi anh là Đầu Heo.
- Trần Thuật, tuần trăng mật chúng ta du lịch Paris nhé? Nếu không thì đi Florence...
Mắt Trần Thuật lại đỏ hoe, nhìn gian phòng trống rỗng, lẩm bẩm tự hỏi:
- Sao một người có thể tàn nhẫn như vậy? Nói không thích nữa là liền không thích nữa được sao?
Anh lại chạy vội vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, khi ra đã khôi phục bình tĩnh.
Trần Thuật nhặt bút lên, chăm chú viết lên tờ giấy trắng:
Hôm nay là hai năm chín mươi mốt ngày tới Hoa Thành.
Hôm nay là năm năm mười bảy buổi sáng yêu nhau.
Hôm nay rơi cái gót giày. Hôm nay... là lần đầu tiên thất tình.