Có vết máu đỏ thẫm chảy chậm rãi từ trong cửa ra đến chân Tô Minh.
Chớp mắt, lại biến mất.
Bên trong phòng tối đen, mùi máu tươi để lâu ngày nồng nặc bay ra, còn có khí tức nặng nề cổ xưa đầy hỗn loạn.
Tô Minh dùng hết sức bình sinh mở to hai mắt, nhìn hết thảy những gì trong phòng của hàng xóm với ánh mắt khó tin.
Huyết áp của anh ấy điên cuồng tăng cao.
Đến cả Tô Minh cũng bội phục tố chất tâm lý của mình, như vậy mà anh ấy vẫn chưa ngất đi.
Giống như một cánh cửa chia cách hai thế giới. Ngoài kia năm tháng tĩnh lặng, bên trong thì từ vách tường đến mặt đất, tất cả đều có dấu vết máu tươi chảy xuôi đầy khủng bố.
Một người con gái vặn vẹo nép vào cửa, nơm nớp lo sợ, khí tức lạnh lẽo bao phủ xung quanh cô ấy.
Thậm chí cô ấy còn không dám ngẩng đầu, không dám nói dù chỉ một câu trước mặt Tô Trầm Hương, giống như là đang rụt cổ nhắm mắt chờ chết.
Nhưng sau khi Tô Trầm Hương nhìn thấy người con gái này, khuôn mặt nhỏ của cô càng trở nên u ám.
Rõ ràng, rõ ràng cô ngửi được mùi máu tươi đầy oán độc.
Cho nên mới vui vẻ chạy tới, cho rằng trong này có thức ăn.
Nhưng không ngờ, cho dù trên người nữ quỷ đứng trước mặt cô dính đầy máu tươi, trông oán khí tận trời, là lệ quỷ, nhưng cô lại không ngửi được mùi của tội ác trên thân thể cô ấy. Ngược lại là phía sau cô ấy, trên vách tường nhuốm máu có một trận pháp quỷ dị.
Trận pháp kia như là một phù chú mở rộng, bên trên truyền đến khí tức lạnh lẽo tận xương, rõ ràng không phải của người lương thiện.
… Trận pháp.
Âm khí dồi dào.
Miễn cưỡng có thể lót dạ.
Nhưng mà không sánh bằng lệ quỷ!
Tô Trầm Hương rụt cái tay vừa định đập lệ quỷ thành bánh quy lại, nhưng cô chưa từ bỏ ý định mà đi vào phòng, dùng sức ngửi xung quanh nữ quỷ này, mặc cho máu loãng đang chảy dưới chân.
Dáng vẻ kén cá chọn canh này của Tô Trầm Hương làm đại não cứng đờ của Tô Minh hoạt động trở lại.
Anh ấy nhào qua bế Tô Trầm Hương lên rồi xoay người thoát đi, bất chấp máu loãng biến thành màu đen chảy đầy đất.
Tô Trầm Hương liền giãy giụa.
“Anh! Thả em xuống!”
Cô đói!
“Câm miệng!” Làm phó tổng thư ký của một công ty, Tô Minh cũng từng nghe đến những chuyện như thế này.
Nghĩ đến những truyền thuyết đô thị đáng sợ đó, Tô Minh liền tát vào má Tô Trầm Hương một cái.
Động tác này không chỉ làm Tô Trầm Hương ngạc nhiên, đến cả nữ quỷ đang quỳ rạp trên sàn nhà không dám nhúc nhích cũng sợ ngây người, hiển nhiên không thể ngờ cũng có người sống dám xúc phạm đến lệ quỷ có quyền thế.
Nữ quỷ kia vừa ngẩng đầu lên, gương mặt tràn đầy vết sẹo khủng bố của cô ấy liền hiện ra, còn có một đôi mắt đỏ đậm, trông không giống một con quỷ… tốt.
Tim của Tô Minh đập như trống, anh ấy vừa cố chịu đựng không hét lên vừa ôm cô chạy.
Nhưng sau đó Tô Minh nhận ra, thang máy hành lang dừng lại ở tầng cao nhất một cách quỷ dị, cho dù anh ấy liều mạng ấn phím thì nó vẫn đứng yên như cũ.
Còn có đèn cảm ứng lập lòe trên đỉnh đầu, những thứ này đều làm Tô Minh cảm nhận được sự nguy hiểm cực lớn.
Ánh sáng lúc tối lúc sáng, căn phòng tối đen đầy máu, cô gái màu đỏ…
Đây là thế giới chó má gì vậy!
Tô Trầm Hương chột dạ lầm bầm.
“Cô ấy không nguy hiểm, thật đó anh. Em lợi hại!” Tuy rằng chẳng qua chỉ là một trận pháp tụ tập khí tức tà ác quỷ dị, không thơm ngon, nhưng dù sao cũng có thể lấp bụng.
Không cá thì tôm cũng được.
Tô Trầm Hương đã chịu đói lâu lắm rồi, đến nỗi mà trước kia cô không thèm âm khí thì bây giờ cũng có thể vừa ăn vừa khóc.
Cô kéo tay áo của Tô Minh, liều mạng lắc đầu, vội vàng nói: “Cô ấy sợ chúng ta, không tin thì anh quay đầu lại xem.”
Một tiếng “đùng” vang lên, lối thoát hiểm khẩn cấp cũng đã đóng chặt.
Không còn đường chạy trốn, mồ hôi của Tô Minh chảy đầy đầu. Dưới ánh mắt bảo đảm của Tô Trầm Hương, Tô Minh đẩy cô ra sau người mình, chuẩn bị liều mạng với nữ quỷ.
Tô Minh không ngờ bản thân xui xẻo đến nỗi mua phải phòng ở có hàng xóm là quỷ.
Càng không ngờ mỗi ngày anh ấy còn nghe tiếng gội đầu của quỷ…
Điều khiến Tô Minh càng tức giận là rõ ràng phòng bên cạnh là nhà ma, nhưng anh ấy lại không được giảm giá.
Gian thương còn đáng giận hơn quỷ.
Nghĩ đến đây, Tô Minh nhìn vào phòng hàng xóm với khuôn mặt tái nhợt. Ngay lúc này, anh ấy nhìn thấy đầu của nữ quỷ nhìn không ra vẻ ngoài, càng thêm dữ tợn khủng bố, chỉ cần nhìn một cái là có thể làm người ta sợ đến mức hãi hùng khϊếp vía rớt xuống đất.
“Xin, xin lỗi!” Nữ quỷ khóc lóc ôm đầu, vội vội vàng vàng gắn đầu vào cổ.
Cô ấy quá gấp gáp nên gắn hơi lệch.
Khi Tô Minh cảm thấy có lẽ mình sắp mắc bệnh tim, thì cảnh này làm khóe miệng anh run rẩy một chút.
Tô Trầm Hương phía sau anh ấy thì đang ló đầu ra, cô nhìn trận pháp phía sau nữ quỷ với ánh mắt thèm thuồng.
Nữ quỷ vội vàng chỉnh đầu mình lại rồi nằm nghiêm túc, bày ra tư thế chờ đợi bị ăn.
Nhưng mà Tô Trầm Hương không có hứng thú với cô ấy.
Cô hừ một tiếng rồi chạy vào căn phòng đầy mùi máu tươi, đột nhiên nhào vào trận pháp được vẽ bằng máu trên tường, đặt tay lên đó rồi rút ra dưới ánh mắt sợ hãi của nữ quỷ.
Một sợi máu bị kéo ra từ trong trận pháp. Tô Minh chỉ cảm thấy dường như mình gặp được đồ vật khó tin tưởng nhất đời.