Nhưng Tô Trầm Hương không phải nhân viên của tổng giám đốc Trần, cô không có lý do gì để tự nguyện làm việc.
Anh ấy cũng không có tư cách để rộng lượng thay Tô Trầm Hương.
Thế nên, anh ấy đỡ tổng giám đốc Trần vẫn chưa ổn định tinh thân dậy, vừa đưa cho anh ta một tờ khăn giấy để lau tay vừa nói: “Tiểu Hương là một thiên sư tập sự. Bởi vì có năng lực hấp thụ quỷ nên đã cứu anh.”
Anh nói như vậy cũng đã khá thẳng thắn, nhưng lại khiến tổng giám đốc Trần sửng sờ, khϊếp sờ nhìn về phía cô gái nhỏ trắng trắng mềm mềm, vẻ mặt thuần khiết cũng đang nhìn mình, hỏi: “Tiểu Hương còn là thiên sư sao?”
Anh ta là con cháu của một gia tộc lớn, đương nhiên biết thiên sư.
Anh ta biết rằng thiên sư chính là ngành nghề thần bí nhất, hơn nữa họ còn có những năng lực mà người thường không thể nào có.
Nhưng trong ấn tượng của tổng giám đốc Trần, hầu hết thiên sư đều có tuổi tác không nhỏ cùng bộ dáng thần bí không tầm thường.
Tô Trầm Hương lại chỉ mới học cấp ba, thế mà đã có năng lực như vậy, thậm chí vừa rồi còn tiêu diệt cả nữ quỷ.
“Đúng vậy.” Tô Trầm Hương gật đầu, thừa nhận mình là một thiên sư.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy tổng giám đốc Trần có hơi xui xẻo.
Không biết vì sao lại thế này, có lẽ là do anh ta không cẩn thận mà làm rơi sợi tóc của mình, hiện giờ trên người tổng giám đốc Trần chỉ còn lại chút âm khí từ lần tiếp xúc với cô trước đó.
Điều này có lẽ là do nữ quỷ cảm nhận rõ ràng được hơi thở của cô, nhưng bởi vì trong đầu cô ta chỉ toàn là gϊếŧ chóc và không còn bao nhiêu lý trí, hơn nữa âm khí mà Tô Trầm Hương lưu lại cũng không còn nhiều lắm, thế nên mới đuổi theo không bỏ.
Nhưng chỉ dựa vào lượng âm khí bị lây nhiễm khi tiếp xúc với cô thì ít nhất cũng đã đủ bảo vệ anh ta cho tới khi Tô Minh đến cứu.
“Thật sự rất cảm ơn.”
Trong lòng tổng giám đốc Trần vẫn cảm thấy sợ hãi.
Trước đây anh ta chỉ mới nghe nói về sự khủng khϊếp của lệ quỷ.
Lại không ngờ rằng sẽ có một lệ quỷ như thế, khi anh ta vừa quay đầu một cái nhìn là đã có thể khiến anh ta bị mê hoặc, thậm chí trong đầu anh ta còn xuất hiện những ký ức giả tạo, khiến anh ta hoàn toàn nghĩ rằng mình có một người yêu.
Nghĩ lại hiện giờ vẫn còn là ban ngày, mà nữ quỷ kia lại muốn mình đi dạo trong tòa nhà này, cũng không biết cô ta muốn gì, trên trán tổng giám đốc Trần ướt nhẹp mồ hôi lạnh.
“Cũng không có chủ ý gì, chỉ là muốn kéo dài thời gian.” Tô Trầm Hương nhỏ giọng nói, nhưng tổng giám đốc Trần không hề nghe thấy.
Âm khí của cô còn sót lại trên người anh ta vẫn có thể bảo vệ anh ta một chút.
Nhưng bởi vì chỉ là một luồng hơi thở nên một lúc lâu sau liền tiêu tán.
Nữ quỷ kia muốn đợi đến khi trên người tổng giám đốc Trần không còn âm khí của Tô Trầm Hương bảo vệ liền ra tay.
Nhưng không ngờ một cuộc điện thoại của Tô Minh lại khiến tổng giám đốc Trần thức tỉnh trước, nữ quỷ không còn cách nào khác nên đành phải ra tay sớm.
Còn kéo tổng giám đốc Trần vào một phần không gian quỷ dị thuộc về nữ quỷ kia.
Chất lỏng trên tay tổng giám đốc Trần cũng từ đó mà ra.
Một khi âm khí mà Tô Trầm Hương để lại bị tiêu tán hết, tổng giám đốc Trần không chỉ bị quỷ dẫn đường, hơn nữa còn trực tiếp bị kéo vào một chiều không gian khác và hoàn toàn biến mất.
Con quỷ này đúng là có hơi hung dữ.
“Sao em biết nữ quỷ kia suy nghĩ cái gì.” Tô Minh đè thấp giọng hỏi, không để ý tới tổng giám đốc Trần đang cảm thấy may mắn sau khi thoát khỏi cái chết.
Tô Trầm Hương ngẩng đầu nhìn bầu trờ, ngân nga giai điệu nhỏ mà cô đã nghe được ở cửa hàng vịt quay hôm nay.
“Hôm nay là một ngày tốt lành.” Khi cô ăn bánh mì, tất cả ký ức của nữ quỷ kia đều nằm trong bánh mì.
Nhưng nghĩ tới ký ức của nử quỷ, hai mắt Tô Trầm Hương lại sáng lên, phát hiện bản thân đã tìm được hàng tốt, cô liền vội vàng kéo lấy tay Tô Minh rồi nói: “Gần đây vẫn còn đồ ăn.”
Hai mắt cô sáng rực, như muốn chảy nước miếng ra.