Trong 20 năm qua, có mấy công ty bất động sản đã lần lượt tiếp quản và mua lại dự án này, các tòa nhà gần như đã hoàn thành, nhưng tai nạn liên tục xảy ra, thậm chí còn có tin đồn rằng có người đã mất tích trong tòa nhà đang dang dở, mà các công ty bất động sản tiếp nhận dự án này đều lấy phá sản làm kết cục, cho nên có người loáng thoáng nói dự án tiểu khu Trung Hoàn này rất tà ma.
Việc làm ăn, cũng sẽ có ít nhiều một số loại chuyện mê tín dị đoan này, từ đó về sau, không còn công ty nào nguyện ý tiếp nhận hạng mục này nữa.
Tiểu khu Trung Hoàn trở thành tòa nhà dở dang nổi tiếng gần xa.
Chỉ có tập đoàn Trần thị không tin tà, năm nay nhận mảnh đất này, muốn hoàn thành hạng mục này.
Không vì cái gì khác, chính là bởi vì mảnh đất này quá rẻ.
Khu đô thị tấc đất tấc vàng, nhưng giá chuyển nhượng của mảnh đất trung tâm này rẻ đến thái quá, một khi xây dựng rồi bán ra, sẽ thu được lợi nhuận trên trời.
Tổng giám đốc Trần kỳ thật cũng cảm thấy mảnh dang dở này có chút tà dị.
Nhưng so với tiền đồ của anh mà nói, anh vẫn cắn răng, không tin mấy chuyện kì quái này.
Nhưng nghĩ đến mấy câu nói kia của em họ, anh lại nhịn không được mở điện thoại di động, lật xem danh bạ một lúc.
Suy đi nghĩ lại, anh vẫn không gọi điện thoại, mà dậm chân đứng lên, quyết định đi qua tiểu khu Trung Hoàn nhìn một lần.
Giữa ban ngày, hơn nữa hiện tại trên công trường đã có một ít chuyên gia đang bận rộn, nhiều người, tháng tám, giữa trưa, dương khí thịnh, hẳn là không có vấn đề gì.
Anh tự an ủi mình bằng những lời này, sau đó lái xe đi thẳng đến công trường.
Đến công trường, anh nhìn thấy có rất nhiều người do bên trên tập đoàn thượng phái tới, đang ở khắp nơi đo lường tính toán cân nhắc tiểu khu, còn có nhân viên trong tòa nhà đang chạy tán loạn, bận rộn làm việc.
Bởi vì thấy những người này đều ở đây, Tổng giám đốc Trần thở phào nhẹ nhõm, phơi nắng nóng, nỗi sợ hãi trong lòng anh đã phai nhạt, xuống xe nghênh đón.
"Các ngài bận rộn rồi." Bởi vì là nhân viên từ tập đoàn trực tiếp phái xuống, anh rất khách khí chào hỏi.
Nhưng đại khái vì là nhân viên của tập đoàn nên đối với những công ty trực thuộc, bọn họ không để vào mắt, cho dù anh là con cháu Trần thị, là phó tổng giám đốc của công ty, mấy người kia vẫn nghiêm mặt, giống như rất ghét bỏ bụi bặm trên người nhân viên công tác, cũng không muốn để ý anh.
Tổng giám đốc Trần nhìn thấy hai chuyên gia cầm mấy cái máy đo, chỉ vào mấy tòa nhà đang dang dở kia nói cái gì đó, có chút cảm giác tự làm mất mặt mình.
Anh ta tốt xấu gì cũng có lòng tự trọng, nếu người của tập đoàn không để anh vào mắt, anh cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh nữa, chỉnh lại tay áo, nhìn xung quanh công trường đầy vật liệu xây dựng.
Tránh đi hai chiếc xe công trình bận rộn chạy tới, Tổng giám đốc Trần lại nhìn người của tập đoàn đang thương lượng thời gian làm việc, cảm thấy công trường này hình như cũng không có tật xấu.
Thoạt nhìn, không có gì khác với hạng mục công trường.
Cái gọi là tà dị, còn có việc em họ nói với anh âm khí nơi này quá nặng, cũng không cảm giác được.
Nhưng mà chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến sự an toàn của đội công trình sau này anh phái tới, Tổng giám đốc Trần không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên vẫn quyết định không tiếp nhận an bài của nhân viên tập đoàn tới thi công, mà đi theo mấy tòa nhà vẫn đang dang dở này.
Anh ta lơ đãng đi tới tòa nhà dang dở ở trung tâm tiểu khu.
Tòa nhà mười tám tầng còn chưa có mái che, trống trơn ở trước mặt tổng giám đốc Trần, còn chưa có cửa rộng mở đối diện anh ta.
Từ trong tòa nhà tản ra khí tức râm mát.
Tòa nhà quay lưng về hướng bắc, nhìn về phía nam, đúng là rất râm mát.
Tổng giám đốc Trần cũng cảm thấy bên ngoài có hơi nóng.
Anh ta còn mặc âu phục, quả thực ở ngoài trời nóng ba mươi mấy độ là sự tra tấn rất lớn, bước nhanh vào trong tòa nhà này, gió mát thổi đến khiến anh ta thoải mái hơn nhiều.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh ta ở trong sảnh lầu một, không lớn lắm, lại nhìn xung quanh tòa nhà này.
Anh ta mơ hồ nhớ rõ một ít tư liệu của các tòa nhà trong dự án, lúc này anh ta đột nhiên nghĩ đến tin đồn có người mất tích ở trong tòa nhà này.
Cũng không biết có phải là bởi vì trong đây quá mức râm mát hay không, tóm lại, anh ta chậm rãi có hơi không được tự nhiên.
Ngay cả thang máy được lắp đặt đối diện với lối vào của tòa nhà, hiển thị đang ở tầng trên cùng, dường như phím bấm không giải thích được đang lóe lên.
Để xem xét kỹ hơn dự án này, ông Chen đã do dự từ chối thực hiện dự án này và đi vòng quanh tầng một.
Tự nhủ thầm vẫn phải quan sát kỹ hạng mục này, có phải muốn cự tuyệt kế hoạch này hay không, Tổng giám đốc Trần do dự một chút, rồi lại đi dạo một vòng ở lầu một.
Lầu một cũng không lớn lắm, không có hộ gia đình, ngoại trừ phòng bảo vệ, phòng giám sát còn có một toilet công cộng ra, cũng chỉ còn lại lối đi an toàn hai bên mà thôi.
Lối đi an toàn dẫn thẳng đến gara phía dưới tầng ngầm, phòng an ninh và phòng giám sát đều trống rỗng, anh ta vừa để ý tình hình an ninh ở lầu một, vừa đi đến toilet bên kia hành lang.
Toilet cũng yên tĩnh vô cùng.
Bởi vì là ở chỗ khuất, cho dù mặt trời bên ngoài rất chói, cũng vẫn râm mát, bởi vì không có đội kỹ thuật vào ở, trong tòa nhà không có người, toilet cũng yên tĩnh
May mắn là mấy năm nay vẫn có công ty liên tục không ngừng tiếp nhận hạng mục này, nên vẫn có điện nước, Tổng giám đốc Trần nhìn toilet được sửa sang không tồi này, cảm thấy hoàn cảnh cũng được, thuận tiện đi tới trước vòi nước muốn rửa mặt.
Cũng không biết là bởi vì toilet quá yên tĩnh, hay bởi vì những truyền thuyết kỳ quái của hạng mục này, hay là những lời em họ nói với mình, Tổng giám đốc Trần vừa rửa tay, vừa trong lòng ưu sầu nghĩ, nếu mình từ chối phân công dự án từ tổng bộ tập đoàn, đại khái thật sự sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến.
Làm bất động sản, tiếp quản tòa nhà dang dở không phải là chuyện hiếm lạ.
Nhưng nếu vì cảm thấy tòa nhà này không may mắn nên muốn từ bỏ, đó mới là chuyện hiếm lạ.
Nhưng anh ta vẫn muốn từ bỏ.
Phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của đội ngũ kỹ thuật trực thuộc công ty.
Ngay cả khi anh ta không thấy bất cứ điều gì bất thường, nhưng anh ta...
Anh ta mải suy nghĩ, khi thờ ơ nhìn lên gương treo trên bồn rửa tay, đột nhiên sửng sốt.
Trong gương, đằng sau anh ta, không biết khi nào lờ mờ trong tối, có một bóng một bóng mơ hồ đứng đó.
Một luồng khí lạnh xộc vào từ sau lưng anh ta…