"Trước tiên đi siêu thị mua chút đồ ăn."
Tô Minh dùng giọng điệu cam chịu nói.
Gặp được đứa trẻ ngỗ nghịch, có lẽ là định mệnh.
Dù sao có Tô Trầm Hương, trong nhà xác thật náo nhiệt hơn rất nhiều.
Bây giờ không phải là một người ăn no cả nhà không đói, còn phải nuôi em họ, Tô Minh thở dài một hơi, mang theo Tô Trầm Hương đi siêu thị mua sắm.
"Anh không đi làm sao?" Tô Trầm Hương nghe lén anh họ xin nghỉ, còn giả vờ hỏi.
"Anh đã xin tổng giám đốc Trần nghỉ một ngày." Nét mặt Tô Minh không chút thay đổi nhặt các loại đồ ăn vặt trẻ con thích bỏ vào giỏ hàng, vừa tò mò nhìn bốn phía xung quanh, nói với em họ giống như bao đất: "Sau đó lại đến hiệu sách xem một chút. Ngay cả khi trường học chưa khai giảng, em cũng không thể thư giãn. ”
Bây giờ là tháng Tám, một tháng nữa sẽ khai giảng, đó là một môi trường hoàn toàn mới.
Hơn nữa trường trường THPT Tín Đức là trường trung học trọng điểm tốt nhất trong thành phố, học sinh trong trường đều học giỏi.
Tô Minh suy nghĩ về thành tích trước đây của Tô Trầm Hương, cảm thấy vẫn phải để cô chuẩn bị trước, đừng vì nghỉ phép mà tự do buông thả.
Chưa kể anh ấy phải đi làm mỗi ngày.
Bỏ lại một đứa bé như Tô Trầm Hương ở nhà, không biết mỗi ngày cô chạy đi đâu, thật sự rất lo lắng.
Còn không bằng để sách giáo khoa mới ở nhà cho cô chuẩn bị trước.
Nếu vậy thì cứ mua thêm mấy quyển sách luyện tập đi.
Tô Minh vẻ mặt âm trầm tự hỏi.
Không hề biết, Tô Trầm Hương sắp chìm trong núi đề biển đề đang vui vẻ mua đồ ăn vặt mà mình chưa từng thấy trước đây.
Có bao lì xì Tổng giám đốc Trần cho mình, cô quyết định sẽ hào phóng một lần.
Cô chạy tán loạn khắp nơi trong siêu thị, cho dù biết rõ những thức ăn này không thể lấp đầy cơn đói khát trong linh hồn, cô vẫn vui vẻ không biết mệt mỏi chọn lựa.
Nhìn cô bé vui vẻ vô cùng với chút đồ ăn vặt như vậy, Tô Minh thậm chí còn cảm thấy mình có hơi nặng nề trách móc cô rồi.
Tô Trầm Hương vẫn là một đứa trẻ còn nhỏ.
Vì vậy, dùng đạo đức để phê phán cô, cảm thấy rằng cô tham phú phụ bần, nghĩ rằng cô phù phiếm, dường như cũng hơi quá nghiêm khắc.
Nghĩ tới đây, Tô Minh không thể không thừa nhận, chỉ qua một đêm mà thôi, mình cũng không còn chán ghét Tô Trầm Hương như ban đầu nữa.
Mặc kệ cô đã từng làm sai cái gì.
Đứa trẻ nhỏ tuổi đi nhầm một đoạn đường ngắn, cũng không thể phủ định cô, không cho cô quay đầu lại, không cho cô đường lui.
Nghĩ đến đây, lại nhìn vui vẻ đếm tiền trong bao lì xì đưa cho nhân viên thu ngân, Tô TrầmHương không chịu để mình tiêu tiền, Tô Minh cầm điện thoại di động trong tay, quyết định vẫn nên gọi cho Tô Mạnh sau.
Trước kia, anh lo lắng Tô Trầm Hương lại trở về gây họa cho Tô Cường, nhưng bây giờ không hiểu sao Tô Minh lại cảm thấy, có lẽ Tô Trầm Hương cũng sẽ không tổn thương trái tim của bố cô nữa.
Anh ấy cũng không có lập trường tự cho mình là đúng mà khoa tay múa chân với quan hệ giữa hai cha con người ta.
Ánh mắt của Tô Minh trở nên dịu lại.
Tô Minh vẫn dẫn Tô Trầm Hương đến hiệu sách.
Không ghét là một chuyện, mua sách bài tập là một chuyện khác.
Nhân tiện, anh ấy còn lấy mấy quyển truyện cổ tích bản tiếng Anh, chuẩn bị tốt để cho Tô Trầm Hương học ngoại ngữ.
Tô Trầm Hương cảm thấy anh họ cô là người anh tốt nhất trên đời.
"Anh, anh thật tốt bụng." Cô vui vẻ tiến lại gần, một đằng tính toán ngày mai anh trai đi làm, cô sẽ tự mình đến tiểu khu Trung Hoàn xem qua một lát, thuận tiện mang chút lương thực dự trữ về.
Cái này là điển hình của câu nói có sữa thì là mẹ, chiếm được chỗ tốt thì sẽ đặc biệt nhu thuận, làm cho Tô Minh suy nghĩ một lát, căn cứ theo thể loại em họ thích, lại mua thêm cho cô một quyển từ điển song ngữ thật dày.
Từ điển rất dày, dày hơn cả cục gạch, cũng rất đắt tiền.
Tô Trầm Hương vô cùng cảm động.
Ngẫm lại anh trai cô còn đang liều mạng trả nợ, lại nỡ bỏ ra tiền túi, không đau lòng chút nào mà tiêu cho cô, trái tim ác quỷ lạnh như băng của cô cũng bị tan chảy, lại len lén nhét tóc vào túi áo anh họ.
"Anh yên tâm, anh họ, sau này em sẽ bảo vệ anh." Cô hứa hẹn với Tô Minh, lại nghĩ đến cấp trên của Tô Minh là Tổng giám đốc Trần, cảm thấy hai người này đều rất tốt.
Ít nhất là có thiện ý với cô, thật sự là rất tốt.
"Không cần." Tô Minh khó chịu hừ một tiếng, mang theo Tô Trầm Hương đi ăn vịt quay, thuận tiện quyết định, tối nay thật sự phải sắp xếp công việc cho xong.
Trong lòng anh đang nhắc đến công việc, Tổng giám đốc Trần cũng đã đến công ty, đang do dự dựa ngồi trên ghế tự hỏi.
Tập đoàn Trần thị là tập đoàn lớn nổi tiếng quốc gia, chi nhánh của công ty rất nhiều, anh ở cái tuổi này có thể làm phó tổng bất động sản Trần thị trực thuộc tập đoàn, đã xem như tinh anh rồi.
Nhưng đây không phải là tầng cao nhất của tập đoàn.
Là con cháu Nhà họ Trần, anh đối với tương lai của mình cũng tràn ngập dã tâm còn có chờ mong.
Dự án Trung Hoàn là một hạng mục được đàm phán từ tầng cao nhất của tập đoàn cách đây không lâu, chỉ đích danh giao cho công ty bọn họ làm, là khảo nghiệm đối với anh.
Nói đến dự án này, cũng có chút tiếng tăm trong thành phố này.
Hai mươi năm trước, khu đất của dự án Trung Hoàn đã bị thu mua bởi công ty bất động sản lớn nhất vào thời điểm đó, với tham vọng xây dựng khu dân cư hiện đại cao cấp nhất trong thành phố.
Nhưng ngay từ khi bắt đầu khởi công, dự án đã liên tiếp xảy ra nhiều vụ tai nạn.
Những tai nạn này dẫn đến thiệt mạng người, sóng gió không nhỏ. Hơn nữa, công ty bất động sản kia đột nhiên bị phá sản, dự án buộc phải trì hoãn.