"Trước đây chưa có ai báo công an về chuyện của cô sao?"
Trước khi trở thành một công dân chính nghĩa, anh ấy phải tìm hiểu tình hình.
Nhưng sau khi hỏi xong, Tô Minh biết rằng mình đã sai rồi.
Nếu cái chết của nữ quỷ này được báo công an thì mọi chuyện quái đản, kinh hoàng trong căn phòng trọ của nhà hàng xóm đã bị phát hiện từ lâu.
Mà không phải yên ổn bán nhà như bây giờ.
Mê đắm trong tình yêu, cô ấy chỉ cảm thấy mọi điều bạn trai mình nói đều là đúng nên đã lấy trộm chứng minh thư và cùng anh ta bỏ trốn.
Lúc đầu, họ cũng rất ngọt ngào.
Cho đến khi anh ta mua căn nhà bằng tiền lương bán thời gian của họ, ngay khi cô ấy nghĩ cuối cùng mình cũng có được hạnh phúc, anh ta lại lộ ra bộ mặt thật gớm ghiếc.
Hóa ra anh ta đã lên kế hoạch cho cái kết của cô ấy.
Anh với cô ấy có tình cảm, thân thể dung hợp nên có mối liên hệ gần gũi, cho dù chết anh ta vẫn có thể thông qua tình cảm trước đây cùng ám ảnh xiềng xích khống chế cô ấy.
Còn cô ấy bị người yêu phản bội, tra tấn đau đớn, chết vào một thời điểm đặc biệt, đau đớn, uất ức, hận thù đã biến cô ấy thành một nữ quỷ bất đắc dĩ, mất đi lý trí, trở thành công cụ bị anh ta điều khiển trong tay.
Ngay từ đầu, anh ta đã lừa dối cô ấy.
Nhưng cô ấy không biết cho đến tận khi chết.
"Cho nên, giữa hai người đâu đó vẫn có một sợi dây ràng buộc không thể phá vỡ. Thông qua sợi dây ràng buộc đó, anh ta có thể điều khiển cô, phải không?"
Đây không phải là cách xua đuổi vong quỷ trong ký ức phản hồi của con ma trong ngôi nhà cũ sau khi bị cô ấy ăn thịt sao?
Cách hạ đẳng nhất, nhưng lại là cách nhanh nhất.
Chỉ có những kẻ muốn đi đường tắt, lòng lang dạ sói mất đi nhân tính mới làm chuyện như vậy.
Không ngờ là trong cuộc sống này lại có người bỉ ổi thấp kém như vậy, đúng là lòng người hiểm độc.
Nhưng Tô Trầm Hương lại khẽ gật đầu.
Cô không có gì phải cảm thấy tiếc cho một sinh vật đáng kinh tởm như vậy, phải đi chỉnh đốn lại anh ta.
"Chỉ là anh ta chưa bao giờ vội vàng khống chế tôi, bởi vì anh ta muốn lợi dụng trận pháp chiếm giữ thần trí của ta, còn muốn tôi gϊếŧ mấy người, gϊếŧ càng nhiều sẽ càng tà ác."
Có rất nhiều người trong khu dân cư này không hề nghi ngờ gì, họ đều là những người bình thường, tất nhiên họ không thể ngăn cản lệ quỷ quấy phá, nhưng cô ấy đã cố gắng khống chế, tỉnh táo hết mức có thể.
Dù cho oán khí có biến cô ấy thành đệ nhất nữ quỷ, cho dù trong lòng tràn ngập oán hận cùng sát khí, cô ấy vẫn như cũ nhớ kỹ mình khi còn sống là một con người.
Làm sao một con người có thể làm tổn thương những người vô tội khác.
"Ta luôn cố gắng tạo ra tiếng động trong phòng tắm mỗi ngày, hy vọng có thể cảnh báo những người hàng xóm phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ ở đây".
Mỗi ngày nửa đêm, những người gội đầu khuya đều nghe thấy tiếng động, thật phiền biết bao!
Cô ấy vốn hy vọng hàng xóm nghe thấy động tĩnh, ít nhất, ít nhất cũng phải đi tìm quản lý khiếu nại, mang theo một đám đông đi tra ra bí mật trong nhà.
Nhưng cô ấy không ngờ Tô Minh lại là một người không quan tâm đến chuyện của mình, cô ấy ở trong bồn máu ở phòng tắm đến mức hói đầu, anh ấy cũng không có hứng thú, nếu là cuộc sống bình thường thì sao? Anh ấy chắc chắn là một người hàng xóm khoan dung.
Nhưng Tô Minh rất lo lắng cho nữ quỷ.
Nếu không có ai sống bên đó, cô ấy sẽ phải tìm người khác để quấy rối.
"Không ngờ lại gặp được."
Cô ấy đều đặn làm mỗi ngày, cô ấy không bao giờ ngờ rằng sẽ gặp được Tô Trầm Hương.
Khoảnh khắc trận đồ bị phá hủy, cô ấy cảm thấy rằng mình đã khôi phục được thần trí.
Ngay cả khi cô ấy đã biến thành một con quỷ, cô ấy vẫn có thể bảo vệ trái tim đã chết của mình.
"Cô thật may mắn khi gặp được tôi."
Tô Trầm Hương cẩn thận nâng chiếc cằm nhọn của mình lên, hài lòng với ánh mắt kính sợ của nữ quỷ, nghiêng đầu nhìn Tô Minh, thấy anh ấy đã gọi cảnh sát với vẻ mặt ủ rũ, liền tò mò hỏi về chuyện của nữ quỷ: "Làm sao vậy? Cô hận anh ta lắm sao?"
"Tôi hận không thể xé anh ta thành trăm mảnh." Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng từ khi gϊếŧ cô ấy, anh ta cũng không biết trốn đi đâu, chỉ chờ cô ấy biến thành yêu ma đáng sợ nhất. Còn nữ quỷ về giam cầm trong căn nhà này cũng không biết làm thế nào báo thù rửa hận.
Mặc dù cô ấy không biết, nhưng Tô Trầm Hương biết rất rõ, hôm nay trải qua nhiều chuyện cô cũng không cảm thấy mình quá mệt mỏi, vì vậy cô chậm rãi nói: "Tôi có thể giúp cô."
Nữ quỷ kinh ngạc nhìn cô với đôi mắt đỏ như máu.
"Cô với anh ta là người yêu, đã từng cùng nhau chung sống, hơi thở giao hòa, đây hẳn là phương thức dễ dàng nhất để anh ta thao túng cô. Nhưng vạn vật đều có hai mặt, anh ta có thể thông qua mối ràng buộc này khống chế cô, cô cũng có thể tìm tới anh ta thông qua mối liên kết không thể phá vỡ này."
Nếu muốn kiểm soát lệ quỷ, anh ta phải luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc bị phản phệ, chưa từng có ngoại lệ.
Chỉ là trước kia nữ quỷ bị trấn áp, cho nên anh ta ta mới có thể chiếm thế thượng phong.
Nhưng bây giờ không phải đã có Tô Trầm Hương sao?
Ánh mắt của cô xuyên thấu thân thể nữ quỷ, như nhìn thấy một sợi tơ mờ nhạt.
Trong quá khứ, cô đã từng dựa vào sợi tơ để kiếm cơm.
Thật là đã dùng đến quen thuộc.