Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Cùng Bàn Chúng Ta Kết Hôn Đi

Chương 54: Đại ca bị đầu độc

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Quỷ đói đầu thai." Nhất Luân Nguyệt lẩm bẩm.

Có điều, lần này lúc bà chủ bưng đồ lên thì y phát hiện ra một vấn đề, vốn vẻ ngoài của bà chủ chừng bốn mươi tuổi, đôi tay thô ráp vì vất vả quanh năm, thế mà hôm nay, vẫn là khuôn mặt già nua ấy nhưng bàn tay lại trắng nõn.

Phong Thiếu An cầm bánh bao lên định ăn thì Nhất Luân Nguyệt lại hét: "Đừng ăn!"

Sau đó tung chiêu, vồ vào mặt bà chủ. Người phụ nữ nhanh chóng né tránh rồi vung móng vuốt ra tấn công.

Phong Thiếu An thấy vậy thì ném vội chiếc bánh bao trong tay đi rồi gào lên: "Không được đánh đại ca ta!"

Phong Thiếu An định lao tới giúp thì bị một gã phi từ trong bếp ra chặn lại, bốn người bắt đầu chia cặp để đánh.

Nhất Luân Nguyệt nhận ra vũ khí trong tay gã kia, "Móc câu âm dương, ngươi là Độc Xà Lý Huỷ."

Gã ta hừ lạnh một tiếng, "Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Ông nội ngươi là Độc Xà Lý Huỷ đây. Lúc gặp Diêm Vương, nhớ báo đại danh của Độc Xà ông."

Nhất Luân Nguyệt lại hỏi người phụ nữ kia: "Bà là vợ của Độc Xà, Hoá Cốt Thủ Xuân Tẫn Hương?"

Bà ta lột lớp mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt quyến rũ, "Là bà nội Hương của ngươi đây, Nhất Luân Nguyệt, ngươi dám gϊếŧ sư phụ Bạch Mi của ta, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!"

Nghe nói Bạch Mi bà bà có rất nhiều đệ tử, thời điểm gϊếŧ bà ta thì y đã biết sau này sẽ gặp rất nhiều phiền toái nhưng không ngờ phiền phức lại ập tới cửa nhanh như vậy.

Lúc này, l*иg ngực bỗng dâng lên một cơn đau dữ dội, Nhất Luân Nguyệt không kìm được mà nôn ra một vũng máu.

"Đại ca!" Phong Thiếu An sốt ruột, mắt thấy Xuân Tẫn Hương sắp thi triển Hoá Cốt Thủ, ả muốn Nhất Luân Nguyệt phải tan xương nát thịt thì cơ thể Phong Thiếu An đã bùng nổ sức mạnh, cậu đá văng Lý Huỷ ra, ôm lấy Nhất Luân Nguyệt, quýnh phát khóc.

"Đại ca, huynh sao rồi? Sao lại lại hộc máu thế này."

Nhất Luân Nguyệt thấy choáng váng, cơ thể kiệt quệ, nội tạng đau như dao cắt, không thể nói nổi, chỉ nắm chặt lấy quần áo của Phong Thiếu An rồi nhắm mắt bất tỉnh ngay lập tức.

Độc Xà Lý Huỷ còn thắc mắc: "Ngươi ăn nhiều nhất, sao lại không trúng độc?"

Phong Thiếu An đặt Nhất Luân Nguyệt ra sau cánh cửa rồi chỉ vào gã và hỏi: "Là ngươi hạ độc đại ca ta!"

Lần đầu tiên, đôi mắt của Phong Thiếu An ánh lên sát khí lạnh thấu xương đến vậy, nháy mắt đã đứng trước mặt Độc Xà Lý Huỷ, hơn nữa còn siết chặt cổ hắn.

"Tướng công!" Xuân Tẫn Hương vội thét lên một tiếng.

"Mau đưa thuốc giải ra đây!"

Lý Huỷ không thèm tức giận, ngược lại còn cười, "Độc Xà Lý Huỷ ta đây chưa từng có thuốc giải. Dùng mật kim tước quý giá như vậy là hời cho Nhất Luân Nguyệt lắm rồi, hắn, chết chắc rồi."

"Ngươi!" Phong Thiếu An tuyệt vọng siết chặt khớp ngón tay của mình lại, một tiếng rắc vang lên, cổ của Lý Huỷ đã gãy.

"Tướng công!" Thấy phu quân đã chết, Xuân Tẫn Hương giống như phát điên lao vào tấn công Phong Thiếu An, "Ngươi gϊếŧ tướng công của ta, ta gϊếŧ ngươi!"

Thành thật mà nói, công phu của Xuân Tẫn Hương mạnh hơn Lý Huỷ rất nhiều, tuy không sử dụng vũ khí nhưng móng vuốt sắt của ả được dày công luyện chế từ lâu, so với bất kỳ thần binh, lưỡi kiếm nào cũng chẳng hề kém cạnh.

Nhưng những thứ này trong mắt Phong Thiếu An chẳng là cái thá gì, huống hồ Phong Thiếu An đang nổi cơn thịnh nộ, Xuân Tẫn Hương chưa tiếp tới năm chiêu đã bị giáng một chưởng vỡ nát nội tạng, ả nôn ra một vũng máu lớn, cuối cùng cũng không thể sống nổi.

Ả dùng chút hơi tàn cuối cùng lết từng chút về phía Lý Hủy, cố gắng nắm tay gã.

Phong Thiếu An nào có tâm trạng để nhìn hai vợ chồng gã từ biệt, cậu tính ôm Nhất Luân Nguyệt còn đang thoi thóp đi tìm đại phu nhưng vừa chạy ra đã đυ.ng phải một người cô gái áo xanh.



Túc Thanh Tuyết ngẩng đầu, bỗng nôn nóng, "Tiểu Nguyệt, nó bị sao vậy?"

Phong Thiếu An nước mắt lưng tròng, "Cô là..."

Túc Thanh Tuyết cầm cổ tay Nhất Luân Nguyệt lên bắt mạch, sau đó vạch mí mắt ra nhìn: "Là mật kim tước. Mau tìm chỗ đặt nó xuống. Ta phải dùng kim bạc để khống chế độc tố trong người nó."

Vừa nghe có thể cứu được người thì Phong Thiếu An vội vàng bế y về quán trọ, Túc Thanh Tuyết lấy kim bạc, cắm hàng trăm cây kim dọc theo kinh mạch mới miễn cưỡng ngăn được sự lây lan của độc tố.

"Mật kim tước không có thuốc giải, sao các ngươi lại chọc phải Độc Xà Lý Huỷ?"

Phong Thiếu An lau nước mắt, lo lắng đến bật khóc: "Ta và đại ca đã gϊếŧ Bạch Mi bà bà. Họ đến để trả thù nên đầu độc ta và đại ca ta."

Túc Thanh Tuyết quan sát cậu, "Sao ngươi không có việc gì?"

Phong Thiếu An nói: "Ta đã ăn ếch tuyết vạn năm nên miễn nhiễm với tất cả các loại độc. Đại ca, huynh ấy... huhu..."

"Ếch tuyết vạn năm!" Hai mắt Túc Thanh Tuyết sáng lên, nàng cầm một cái bát ở trên bàn rồi rút ra dao găm ở bên hông ra: "Ngươi lại đây."

"Tỷ tỷ muốn làm gì?" Phong Thiếu An vươn tay ra.

"Ngươi đã ăn ếch tuyết vạn năm nên máu có thể giảm bớt độc tố." Túc Thanh Tuyết rạch một đường vào lòng bàn tay cậu, máu bắt đầu chảy.

Phong Thiếu An vội vàng nói: "Cái này có thể giải độc cho Đại ca sao? Ta khoẻ lắm. Lấy cho đại ca bao nhiêu máu cũng không vấn đề gì. Tỷ tỷ, xin hãy cứu đại ca."

Túc Thanh Tuyết đáp: "Một bát là đủ rồi, muốn giải triệt để độc tố thì nhất định phải có Đông Hải Xích Ảnh Thảo mới được."

"Đông Hải Xích Ảnh Thảo? Ta có thể tìm nó ở đâu? Ta đi mua luôn!"

Túc Thanh Tuyết lắc đầu, "Theo ta được biết, trên đời này chỉ có một cây Đông Hải Xích Ảnh Thảo, đại hội võ lâm lần này có điều kiện nên treo giải, người chiến thắng sẽ nhận được một cây Đông Hải Xích Ảnh Thảo, ngươi..."

"Ta sẽ tham gia đại hội võ lâm! Ta muốn giành chiến thắng trong đại hội võ lâm để lấy Đông Hải Xích Ảnh Thảo về cứu đại ca!"

Túc Thanh Tuyết nhìn thiếu niên chưa đến đôi mươi trước mặt, lộ ra ánh mắt hoài nghi nhưng bản thân lại chẳng có biện pháp nào tốt hơn.

Nếu là đi trộm, anh tài trong đại hội xuất hiện tầng tầng lớp lớp, bất luận công phu có xuất quỷ nhập thần như thế nào cũng không thể lấy được Đông Hải Xích Ảnh Thảo ở trước mắt nhiều cao thủ như vậy.

Ta là tỷ tỷ Túc Thanh Tuyết của Tiểu Nguyệt, ở đây có ta, ngươi cứ đi đi, ta và Tiểu Nguyệt sẽ ở đây chờ ngươi."

"Ta biết rồi, Thanh Tuyết tỷ tỷ, xin tỷ hãy chăm sóc tốt cho đại ca." Phong Thiếu An quỳ xuống trước giường, nâng một tay Nhất Luân Nguyệt lên, nhìn gương mặt tái nhợt thì không khỏi nghẹn ngào, "Đại ca, Phái Nhi sẽ tới đại hội võ lâm, sẽ mang Đông Hải Xích Ảnh Thảo về, đại ca nhất định phải chờ Phái Nhi nha." Nói xong, cậu hôn lên mu bàn tay y trước khi rời khỏi khách điếm rồi đi thẳng đến địa điểm tổ chức.

Đại hội đã bắt đầu, Phong Thiếu An thấy sư phụ Nhàn Vân chân nhân của mình với mấy trưởng lão ngồi trên khán đài, cậu cắn răng, định tiến lên tìm sư phụ thì bị ngăn lại.

"Ta là đệ tử của Nhàn Vân chân nhân, ta tới tìm sư phụ!"

Cách đó không xa, sư huynh Nhuế Hiền Tề nghe thấy tiếng cậu thì chen qua đám người để tới: "Sư đệ Thiếu An, sao ngươi lại tới đây."

"Thất sư huynh, đệ đang tìm sư phụ. Thất sư huynh, nhanh dẫn đệ đi tìm sư phụ." Phong Thiệu An nắm tay hắn.

Tính tình Nhuế Hiền Tề rất ôn hòa, thấy sư đệ nông nóng như vậy vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì mà vội vội vàng vàng như vậy? Đệ dám lẻn lút xuống núi, không sợ sư phụ trách phạt hả?"

Phong Thiếu An nôn nóng đáp: "Thất sư huynh, xin huynh dẫn đệ đi tìm sư phụ. Đệ muốn tham gia đại hội võ lâm."

Nhuế Hiền Tề ngơ ngác, "Sao cơ?!"

"Thiếu an muốn tham gia đại hội võ lâm, đệ muốn Đông Hải Xích Ảnh Thảo, đệ muốn cứu đại ca huhu..."



Nhìn thấy sư đệ gấp phát khóc lóc thì Nhuế Hiền Tề mới ý thức được tầm quan trọng của vấn đề nên an ủi: "Sư đệ đừng lo lắng, ta sẽ mời sư phụ tới ngay."

Nhuế Hiền Tề lên đài chủ trì xin Nhàn Vân chân nhân xuống dưới, Phong Thiếu An quỳ sụp xuống, dập đầu: "Sư phụ, xin người cho con tham gia đại hội võ lâm."

Nhàn Vân chân nhân đã nghe Nhuế Hiền Tề giải thích qua nên nói: "Thiếu An, ta chưa hỏi con tại sao lại lén lút xuống núi, con nói xem đại ca của con từ đâu mà có? Lão phu nhân chỉ mỗi một đứa cháu trai."

Phong Thiếu An nói: "Là đại ca kết nghĩa của đồ nhi bị kẻ xấu đầu độc bằng mật kim tước nên cần Đông Hải Xích Ảnh Thảo để cứu mạng, con cầu xin sư phụ hãy giúp con."

Xưa nay, Nhuế Hiền Tề luôn yêu thương sư đệ, "Sư phụ, đại sư huynh bị nhiễm phong hàn còn chưa khỏi, không thể tham gia thi đấu, các sư huynh đệ khác cũng đều tham gia cả rồi, người cho Thiếu An sư đệ tới thay danh ngạch của đại sư huynh để tham gia đại hội lần này đi ạ."

Nhàn Vân chân nhân cau mày, một lát sau, ông kéo Phong Thiếu An vào trong sân còn Nhuế Hiền Tề thì canh giữ ở ngoài cổng.

"Sư phụ..." Phong Thiếu An nức nở nhìn ông.

Nhàn Vân chân nhân chưa bao giờ thấy đệ tử của mình nôn nóng như vậy, hẳn là nó rất coi trọng vị đại ca kết nghĩa của mình.

"Thiếu An, nội lực của con rất cường đại nhưng lại thiếu chiêu thức, trong đại hội có rất nhiều bậc tiền bối, người có công thâm hậu cũng không thiếu. Nếu chỉ dựa vào nội lực và sức mạnh thôi thì chưa đủ để thắng. Sư phụ biết, tuy con không thông minh nhưng rất có năng khiếu võ thuật. Chẳng qua, vì con chưa thể kiểm soát được sức mạnh của mình nên sư phụ không dạy võ công cho con, đồng thời cũng cấm các huynh đệ khác dạy cho con. Thậm chí sư phụ còn cấm con dùng binh khí vì sợ con không khống chế được sức mạnh của mình mà hại đến tính mạng của mọi người."

"Đồ nhi hiểu nỗi khổ tâm của sư phụ."

"Hôm nay, niệm tình con trọng tình trọng nghĩa, cứu giúp một mạng người nên sư phụ sẽ truyền thụ cho con một bộ kiếm pháp, thời gian cấp bách, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu thì phải xem phúc phần của con, nhìn kỹ..."

Nói xong, ông lấy kiếm của Nhuế Hiền Tề rồi bắt đầu luyện một bộ kiếm pháp uyển chuyển tựa nước chảy mây trôi nhưng lại ẩn chứa hơi thở ảm đạm. Trước giờ, sư phụ vốn có cốt cách thần tiên, kiếm trên tay như thể đã hợp nhất với sư phụ.

Phong Thiếu An mở to mắt, cẩn thận quan sát, không dám bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.

Không lâu sau, Nhàn Vân chân nhân tra kiếm vào vỏ, điều hoà lại hơi thở, "Đã học được chưa?"

Phong Thiếu An gật đầu.

Nhàn Vân chân nhân đưa kiếm, "Luyện một lần."

Phong Thiếu An nhận kiếm, cậu bắt đầu luyện lại kiếm pháp mà sư phụ vừa chỉ dạy, gần như không mắc phải lỗi sai nào khiến Nhuế Hiền Tề trợn mắt kinh ngạc.

"Thiếu An sư đệ có thiên phú kinh người nha!"

Nhàn Vân chân nhân vuốt râu cười rồi lại lắc đầu.

Nhuế Hiền Tề hiểu ý sư phụ, hắn nói: "Sư phụ, ngày nào Thiếu An sư đệ cũng đấm đậu phụ. Từ cú đấm đầu tiên khiến đậu phụ nát thành từng mảnh thì đến nay, sau mỗi cú đấm, đậu phụ chỉ xuất hiện những vết nứt nhỏ. Như vậy đã tiến bộ rất nhiều mà sư phụ vẫn chưa muốn dạy Thiếu An sư đệ võ công ạ?"

Nhàn Vân chân nhân thở dài: "Vốn muốn nó trầm mặc thêm một năm nhưng thế sự khó lường, lần này nó lẻn xuống núi lại lộ mặt trong đại hội võ lâm, chỉ e viên minh châu này không thể giấu được nữa."

Phong Thiếu An thu kiếm lại, cậu thấy nhẹ nhõm cả người, cúi hành lễ với sư phụ rồi nói: "Sư phụ, hình như đồ nhi vẫn mắc lỗi."

"Rất tốt." Nhàn Vân chân nhân đáp: "Hôm nay, con thay đại sư huynh của con xuất chiến, nhớ lấy, ở trên võ đài nhất định không được làm tổn hại đến tính mạng của bất kỳ ai."

"Đồ nhi đã rõ!"

Đại sư huynh đại diện núi Thánh Hiền tham dự, giờ đây, trọng trách này đặt lại trên người Phong Thiếu An. Dưới võ đài, các đệ từ của Bích Vân Môn cũng nhìn thấy cậu, Thích Tiểu Tiểu còn vẫy tay chào nhưng trong lòng Phong Thiếu An chỉ nghĩ đến đại ca còn đang nằm thoi thóp, cậu tỉ thí liền ba trận liên tiếp đều toàn thắng.

Cậu nóng lòng đến mức chỉ trong một chiêu đã kề kiếm vào cổ đối phương khiến mọi người đều sửng sốt, Kiếm Thánh Từ không khỏi nheo mắt, quay sang nói với người bạn chí cốt Nhàn Vân chân nhân, "Đệ tử này của ngươi có thiên phú kinh người nhỉ."

Nhàn Vân chân nhân chỉ là vuốt râu cười, không có ý kiến.
« Chương TrướcChương Tiếp »