Chương 16
Hai người một trước một sau ra khỏi ngõ, Đồng Đồng mặt lạnh cà nhắc rẽ ngang đi về phía trước.
Chu Du vẻ mặt đau khổ cẩn thận đi đến lấy sách trong ba lô cậu đeo.
Đi chưa được một trăm mét, Đồng Đồng không đi nổi, cổ chân như bị búa đập.
“Được rồi.” Chu Du nhìn vẻ mặt cậu, cũng không giằng co với cậu nữa, cúi xuống ôm cậu lên, “Tôi cũng nói xin lỗi rồi, cậu là pháo à, đυ.ng cái là nổ.”
Đồng Đồng không có tâm trạng nói chuyện với hắn, mặt cũng đau đến nỗi trắng bệch.
Mẹ cậu và bác sĩ đều khuyên cậu xin nghỉ ở nhà, nhưng cậu không đồng ý.
Trong nhà bận gì cậu cũng không giúp được, tựa như mẹ cậu nói, trước tiên cậu phải ổn định việc học của mình.
Chu Du gọi một chiếc xe, hai người vừa lên xe. Chu Du đã sán lại, “Không giận chứ.”
“Không.” Đồng Đồng thầm nói cậu không tức giận với đồ đần.
“Đúng rồi.” Chu Du lôi di động trong túi ra, “Cậu muốn xem ảnh chụp con chó của tôi không?”
“…”
Đồng Đồng quay đầu nhìn Chu Du cả buổi, mới xác định câu nói này không phải đang khıêυ khí©h cậu.
Mà Chu Du chỉ thuần khiết cho cậu xem ảnh chụp con chó của hắn.
Đồng Đồng thở phào một cái: “Xem một chút đi.”
“Vậy cậu thêm wechat của tôi.” Chu Du nói, “Thêm wechat của tôi là thấy được.”
Đồng Đồng ngớ ra, nghĩ thầm Chu Du cũng không ngu lắm.
Không trắng trợn hỏi wechat của cậu, lại còn tìm lí do thoái thác để cậu xem ảnh chụp con chó.
Song, cái này cũng nhắc nhở cậu. Phải bắt đầu thầm mến.
Thế nhưng hôm nay chân đau, cậu lười yêu, ngẫm nghĩ thôi để ngày mai vậy.
Hai người quét wechat.
Đồng Đồng nhìn ảnh đại diện của Chu Du rơi vào im lặng.
Trên ảnh là mặt chó chụp rất gần.
Mũi to đen, bên trên đôi mắt đen nhìn rất hung dữ lại có hai đầu lông mày khôi hài ngắn ngủn màu vàng, còn có một đôi tai đen dựng đứng.
“
TruyenHD?” Đồng Đồng đoán.
“Đúng.” Hình như Chu Du rất vui, “Ông nội tặng tôi hồi nhỏ, oai nhỉ.”
Đồng Đồng gật nhẹ đầu, suy nghĩ: “Trông rất giống cậu.”
Lời vừa nói ra không đúng lắm, cậu định giải thích.
Nhưng Chu Du lại vỗ đùi: “Đúng đó, tôi cũng cảm thấy dáng vẻ con chó nhà tôi giống tôi.”
“…”
Đồng Đồng không nói gì, thật ra dáng vẻ Chu Du không giống con chó. Nhưng khí chất trên người Chu Du rất giống chó Doberman.
Mạnh mẽ trung thành còn dịu dàng.
“Con chó này lúc còn nhỏ tôi nói cậu nghe, tai không dựng lên được, phải theo nó xách lên, buông lỏng lại cụp.” Chu Du cười hì hì, “Xấu khỏi phải bàn.”
Đồng Đồng nhìn cái răng hắn cười lộ ra, quyết định hủy bỏ đánh giá trong lòng của mình.
Một lần nữa đánh giá, Chu Du chính là Husky, giống chó ngu nhất.
Xe đến cổng trường học, lần này nói thế nào Đồng Đồng cũng không để Chu Du ôm.
Vịn tay Chu Du vào trường.
Hai người vừa vào phòng học.
Một nam sinh trong lớp đúng lúc ôm một chồng bài thi vừa bước vào: “Chu Du, chủ nhiệm Lý nói đồng phục của cậu có rồi, bảo cậu đến hậu cần nhận.”
“Được.” Chu Du cũng không sợ phiền, cười đột nhiên bế người lên, xuyên qua hành lang nhỏ hẹp, vòng qua dòng người hò hét ầm ĩ.
Đặt người vững vàng trên ghế, “Em gái à, anh đi trước, uống gì không anh lấy cho.”
Đồng Đồng: “Lăn.”
Chu Du cười nắm một cái trên đầu cậu: “Ok.”
Đồng Đồng liếc mắt, ném cặp Chu Du trong ngực lên bàn.
Lúc này mới lấy bài thi và bài tập trong cặp mình ra, kiểm tra một lần, sửa lại một đề toán bị sai, lại chuẩn bị bài văn hôm nay học.
Chưa đầy mười phút.
Con gái hét lên, con trai kêu quỷ.
Từng đợt âm thanh ồn ào bên ngoài hành lang như gợn sóng lao qua.
Đồng Đồng không biết có chuyện gì, nhíu mày ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng học.
Đúng lúc Chu Du cúi đầu vào lớp, đầu lông mày hơi nhíu, nhìn qua có phần thiếu kiên nhẫn.
Động tác ngẩng đầu của Đồng Đồng lại ngạc nhiên dừng lại.
Cậu nhìn Chu Du thay một bộ quần áo, không tự chủ nuốt ngụm nước bọt, tay cầm bút cũng siết chặt.
Chu Du mặc đồng phục mùa hè đơn giản nhất của trường bọn cậu. Một bộ tây trang màu đen hưu nhàn, vải lót bên trong là vải lót trắng bình thường nhất.
Nhưng ưu thế về chiều cao kích thước đã khiến những người xung quanh hắn bị đè bẹp.
Kiêu ngạo không tên trên người Chu Du cũng được bọc trong đồng phục, giống như một thanh đao ẩn giấu.
Vừa nhìn cũng không dữ tợn như vậy, nhưng khí thế lại bén nhọn hơn.
Chu Du mang theo tiếng hoan hô ngoài hành lang chậm rãi đi về phía cậu.
Đồng Đồng đột nhiên căng thẳng, lúc thở hổn hển cậu còn sợ có phải mình lại lên cơn suyễn không.
Trong nháy mắt Chu Du đối mắt với cậu, thiếu kiên nhẫn trên mặt Chu Du đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là khuôn mặt cười lộ răng.
Đồng Đồng đặt tay lên ngực, ngửa đầu nhìn người đứng sừng sững trước bàn cậu.
Chu Du cười chậm rãi xoay người, lại từ từ mở miệng: “Nhìn cái quái gì đó? Nhìn cái dáng vẻ mê mẩn của cậu kìa?”
Giống như bong bóng bay trong không trung bị đâm thủng.
Đồng Đồng: “…”
Chu Du thấy Đồng Đồng đanh mặt cũng không thèm để ý, cười đùa dịch lại gần, thả lon nước chanh lên bàn cậu, “Uống một hớp, tỉnh táo lại.”
Đồng Đồng: “…”
Đồng Đồng giật khóe miệng một cái, cầm lấy lon nước chanh, lại không uống.
“Sao thế, không thích uống nước chanh à?” Chu Du ngồi xuống, lại gần nói nhỏ, “Tôi nói cậu hay, cậu đừng cứ uống mỗi coca, cái đồ uống này không tốt đâu, uống nhiều quá chết tinh.”
“Nói tiếng phổ thông.” Đồng Đồng không chịu nổi hắn mặc bộ quần áo này, còn nói giọng địa phương mùi bắp ngô.
“Được rồi.” Chu Du ngồi thẳng cười với cậu, nói rõ ràng lần nữa, “Chết tinh.”
Chuông vào học vang lên.
Chu Du dùng bả vai đυ.ng cậu hai lần, lại quay lại cười híp mắt với cậu một cái.
Lúc này mới nghiêm túc bắt đầu nghe giảng bài.
Tiết học này, hiếm khi Đồng Đồng không tập trung tinh thần nghe giảng.
Mà luôn luôn không tự chủ nhìn về phía Chu Du.
Có lẽ Chu Du chú ý tới ánh mắt cậu, thừa dịp giáo viên quay mặt vào bảng, quay đầu nháy mắt với cậu. Cũng không nói chuyện.
Thật ra thì khiến Đồng Đồng quá bất ngờ là bình thường Chu Du nói rất nhiều, thế nhưng trước giờ không chủ động nói chuyện trong giờ học.
Chỉ thích ngủ trong giờ toán.
Giờ ngữ văn nhiều chữ không biết như thế, nhiều thơ không biết đọc như vậy hắn cũng không ngủ, nghe rất nghiêm túc.
Chắc học toán không hiểu gì thật.
Đồng Đồng thở dài, ngữ văn của Chu Du chẳng ra sao cả, môn toán nhìn qua càng không tốt, chỉ có tiếng Anh vững hơn một chút.
Lần trước giáo viên anh văn bảo hắn tự giới thiệu bằng một đoạn tiếng Anh. Phát âm rất tốt.
Nhưng thi đại học cũng không chỉ mình môn tiếng anh mà.
Chương trình học buổi sáng thoáng cái đã qua, giờ nghỉ trưa Đồng Đồng cùng Chu Du còn có Trang Khiêm ra ngoài ăn chút gì.
“Đi mua đồ uống trước.” Trang Khiêm chỉ vào quán trà sữa trước mặt, “Hai ông uống gì không.”
“Nước chanh.” Chu Du không hề khách sáo.
“Coca.” Đồng Đồng ngửa đầu nhìn mặt trời trên trời, cảm thấy đứng nắng hơi choáng, bước nhanh hơn, vào quán trà sữa.
“Đây là quán trà sữa ông bạn à.” Trang Khiêm liếc mắt.
Chu Du đi theo Đồng Đồng cũng bước vào.
Người xếp hàng ở quán trà sữa còn nhiều lắm, hắn đi qua xếp ở một hàng mà cô gái phía trước không cao đến ngực hắn.
Chưa đầy ba giây, hơn mười đứa con gái phía trước đều xếp sau hắn.
Chu Du: “…”
“Anh mua trước đi.” Cô gái sau lưng nhỏ gọng nói.
Chu Du quay đầu lại cười với mấy cô, chỉ một giây, toàn bộ con gái xếp hàng ở đằng sau chạy mất.
“…”
Chu Du im lặng một lúc, cẩn thận nghiêng đầu hỏi Đồng Đồng bên cạnh: “Không phải lúc nãy Trang Khiêm nói tôi đẹp trai không thèm nhìn sao?”
Đồng Đồng liếc nhìn tạo hình của Chu Du lúc này đã cởϊ áσ khoác vắt lên vai.
Ngại quá. Trường bọn cậu đều thích cái treo quần áo như cậu.
Kiểu như Chu Du không có thị trường.
“Cậu không hiểu. Con gái là thế.” Trang Khiêm là anh tốt khoác tay lên bả vai Chu Du, “Ở chỗ chúng tôi bọn con gái đều thẹn thùng vậy đó, bọn họ thấy tôi cũng vậy.”
Đồng Đồng nhún vai, đi tìm chỗ ngồi ngồi xuống trước.
Sau đó không đến ba phút.
Trước sau tới hơn hai mươi thiếu nữ hỏi wechat.
Trang Khiêm ở một bên xếp hàng nhìn thấy mắt cũng tái luôn rồi.
“Không phải nói thẹn thùng sao?” Chu Du nhỏ giọng hỏi Trang Khiêm.
“…”
Hai người im lặng một lát, đều hiểu gì đó, không nói chuyện.
Mua trà sữa xong thì đi qua ngồi xuống.
Đồng Đồng nhận trà sữa ướp đá Chu Du đưa qua, đặt đá lên cổ trước, sau đó mới bắt đầu uống.
Mùa hè cậu không chỉ sợ nắng, cậu còn rất dễ bị cảm nắng, nói choáng là choáng.
“Mày với Tiêu Khải lớp mười hai năm rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trang Khiêm hút trà sữa hỏi.
Đồng Đồng nhíu mày, hơi phiền: “Không biết.”
“Nghe nói.” Trang Khiêm nhìn thoáng qua vẻ mặt của cậu, mới dám nói tiếp, “Chỉ là nghe nói, công ty ba mày đuổi ba hắn, tình hình nhà hắn nghe nói không tốt lắm. Trước kia hồi công ty nhà mày vẫn còn hắn không dám tìm mày, giờ lại tìm mày chắc là báo thù đây.”
Đồng Đồng nghe xong im lặng hồi lâu, nhớ đến cái lần nhìn thấy Tiêu Khải trong công ty ba cậu.
Hai mắt Tiêu Khải hơi đỏ, ba Tiêu Khải bắt hắn quay về phía mình gọi một tiếng Đồng thiếu gia, hình như muốn nói gì đó, nhưng lúc đó cậu đang vội đi chơi với bạn.
Nhìn lướt qua rồi ra ngoài.
“Vậy thứ bảy tao dẫn theo mấy anh em chơi thân qua đó.” Trang Khiêm nhìn mặt cậu cũng không nhiều lời.
“Mày nói rõ ràng, không phải chuyện của mày.” Đồng Đồng cúi đầu hút trà sữa, nhỏ giọng giải thích, “Giờ trong nhà tao thế này, bằng lòng đi hay không cũng là một chuyện, mày phải nói cho rõ. Tao trả không nổi.”
Trang Khiêm gật đầu: “Dù sao tao đi.”
Chu Du ngồi một bên, liếc mắt nhìn Đồng Đồng, một lát sau lặng lẽ vươn tay khoác lên trên lưng cậu, vỗ vỗ.
Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn hắn.
Chu Du cười một tiếng: “Đừng lo lắng vớ vẩn, tôi còn có thể để cậu đi khập khiễng ra sân sao, giao tất cả cho tôi.”
Đồng Đồng thở dài: “Tôi cũng không phải lo lắng cái này.”
Chu Du nhíu mày: “Tôi nói giao tất cả cho tôi cũng không phải chỉ cái này.”
“Được rồi, vậy đi, bảy giờ sáng thứ bảy chúng ta tập hợp dưới cây ngô đồng lớn nhất công viên Nham Sơn!” Trang Khiêm vỗ bàn một cái.
“Rầm” một tiếng.
Mấy cô gái trong quán trà sữa giật mình hét lên.
Thời gian lặng lẽ trôi đi trong quá trình hồi phục vết thương ở chân của Đồng Đồng.
Sáng thứ bảy, mới bảy giờ hai phút.
Đồng Đồng ngồi trên xe, nhìn hai mươi người hoặc đứng hoặc ngồi dưới cây ngô đồng ngoài cửa xe, thở dài một hơi.
Lại nhìn hai mươi người này cầm gậy gộc vợt cầu lông vợt bóng bàn vợt bắt muỗi lại thở dài.
Thật sự cậu không muốn vì chuyện của cậu mà liên lụy tới nhiều người như vậy.
Chưa kể vào cuối tuần, thức dậy lúc bảy giờ sáng gian nan nhường nào.
“Uầy, trận chiến lớn thật.” Chu Du nói xong cười xuống xe, ôm ra một túi đồ to tự chuẩn bị từ sau xe.
Đồng Đồng nhìn gương mặt của hai mươi người lần nữa, vuốt mạnh một cái lên mặt mình cũng xuống xe.
Chu Du một tay ôm cái túi hành quân to, đi chậm hơn.
Trang Khiêm cầm gậy sắt trên tay tiến lên đón: “Không phải, Chu Du cậu đợi đã.”
“Sao vậy?” Chu Du buông túi hành quân to trên tay xuống.
“Cậu đến đây đánh nhau hay nấu cơm dã ngoại?” Trang Khiêm dùng ống thép trên tay gõ cái bao hành quân kia, “Một túi to thế này là gì?”
“Hầy! Không tệ nha, cái này cũng bị cậu đoán được.” Chu Du kinh ngạc mở khóa túi hành quân ra.
Vừa lấy ra ngoài vừa giới thiệu: “Đây là đồ tôi mang, cần câu, mồi câu, vỉ nướng, than, dao cạo cá, muối…”
Trang Khiêm: “…”
“Đợi đã…” Trang Khiêm một mặt hoảng sợ, “Cậu biết hôm nay tới đây làm gì chứ?”
“Biết chứ, làm sao.” Chu Du nghi hoặc hỏi xong, không đợi Trang Khiêm trả lời, đột nhiên nhận ra, giải thích nói, “Chắc cậu chưa hiểu chứ gì, tôi nói cậu nghe, tôi đã tìm người hỏi thăm, cá trong hồ này ăn ngon lắm. Tôi đặc biệt ra ngoài hai ngày mua những dụng cụ này.”
Trang Khiêm: “…”
“Tôi nướng cá hơi bị khéo đấy.” Chu Du kiêu ngạo nói xong.
“Cậu ta làm gì thế này?” Trang Khiêm hoang mang nhìn nhìn về phía Đồng Đồng, “Quyết đấu sinh tử đó, không nghiêm túc chút nào! Không tôn trọng đối thủ chút nào!”
Đồng Đồng thở dài, trước khi cậu tới đã bị Chu Du lôi kéo bị ép nghe hắn giới thiệu xong những vật này.
Cậu không ngăn cản được
“Ấy, sao mày không đem cái gì?” Trang Khiêm đột nhiên phát hiện Đồng Đồng để tay không tới đây.
“Tao có đem.” Đồng Đồng nhìn bọn hắn một cái, tìm một tờ giấy màu trắng trong túi quần, từ từ mở ra.
Sau khi tờ giấy màu trắng từ từ mở ra, ngay cả Chu Du cũng mơ màng.
“Mày đem theo một tờ giấy thi?!” Trang Khiêm bị hù chết.
“Không phải.” Đồng Đồng nói xong lôi từ hai túi áo trái phải ra một chục tờ giấy màu trắng.
“Là mười tờ giấy thi.” Đồng Đồng bình thản nói.