Chương 5: Phá giải vận mệnh

Sau khi ớt xanh cũng mềm, cho nước tương và muối vào, nếm thử thấy vừa ăn thì múc ra đĩa.

Rửa sạch chảo sắt, đong hai bát gạo vo sạch cho vào nồi, đổ nước ngập đến đốt ngón tay thứ hai trên mu bàn tay.

Đặt vỉ tre lên trên, cho đĩa thịt viên đã nêm gia vị vào, đậy nắp lại, tiếp theo là chờ cơm chín.

Bận rộn xong, Từ An bảo hai đứa nhỏ ra ngoài chơi thêm một lát, cơm còn phải mười mấy phút nữa mới chín, chín rồi còn phải đun nhỏ lửa một lúc mới ngon.

Nhưng hai đứa nhỏ không chịu ra ngoài, hít một hơi thật sâu về phía đĩa cà tím xào thịt băm trên bếp.

"Anh ơi, là mùi thịt kìa, mùi thịt thơm quá đi."

"Anh ơi, ngửi thôi đã thấy ngon rồi, lát nữa em muốn ăn hai bát cơm!"

"Được rồi, ăn nhiều một chút mới nhanh lớn được."

"Có thể cao bằng anh không?"

Từ An liếc nhìn Từ Nhạc, là con gái mà cao đến một mét tám thì cao quá. Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn phụ họa: "Cứ mỗi bữa ăn hai bát cơm, có thể cao hơn cả anh đấy."

"Cao hơn cả anh là cao bao nhiêu ạ?"

"Chính là cao hơn cả anh."

"Anh ơi, em cũng muốn ăn hai bát cơm, cao hơn cả anh."

"Được, sau này hai đứa đều cao hơn cả anh."

Kiếp trước hai đứa nhỏ bị hành hạ ở nhà cô út bốn năm, sau này dù Từ An có cố gắng bổ sung dinh dưỡng cho hai đứa, nhưng chúng cũng không thể cao hơn cô.

Từ Nhạc cao một mét sáu hai, Từ Khang cao một mét bảy ba.

Chiều cao của Từ Nhạc so với con gái thì ở mức trung bình, không tính là thấp.

Nhưng Từ Khang so với bạn bè cùng trang lứa đa phần đều cao trên một mét tám thì đúng là hơi thấp.

Bố mẹ Từ An một người cao một mét bảy tám, một người cao một mét sáu tám, ở thế hệ của họ đều được coi là cao. Với gen di truyền này, chỉ cần dinh dưỡng đầy đủ thì Từ Nhạc có thể cao lên một mét bảy, Từ Khang cao lên một mét tám lăm.

Tạm thời cứ lấy đó làm mục tiêu vậy.

Nấu cơm bằng bếp củi rất thơm, nhưng cũng rất cần kỹ thuật. Khi nghe thấy tiếng "xèo xèo" nhỏ trong nồi thì phải rút củi ra ngay lập tức, để hơi nóng trong bếp tiếp tục làm nóng.

Rút củi khoảng mười phút thì có thể mở nắp nồi, lúc này thường sẽ có được một lớp cơm cháy hoàn hảo.

Rắc đường trắng lên, bẻ cơm cháy thành từng miếng, vậy là có ngay một món ăn vặt hấp dẫn.

Bình thường bữa trưa đều ăn trên chiếc bàn vuông ở phòng khách, nhưng hiện tại bà nội Từ An đi lại bất tiện, Từ An dùng hai chiếc ghế gỗ kê một tấm ván lên, đặt trước giường bà nội, sau đó bê thêm mấy chiếc ghế nữa, vậy là hoàn thành một chiếc bàn ăn đơn giản.

Có lẽ là do món ăn Từ An nấu ngon, không chỉ Từ Khang Từ Nhạc ăn hết hai bát cơm to, mà ngay cả bà nội Từ An cũng hiếm khi ăn thêm nửa bát.

Ăn cơm xong, Từ Khang Từ Nhạc nằm vật ra ghế, vén áo lên cho Từ An và bà nội xem cái bụng tròn căng của mình.

"Anh ơi, thịt ngon quá, bụng em no căng rồi."

"Anh ơi, em thích ăn thịt, heo thật đáng yêu."

"Hai con mèo tham ăn này, tối nay chúng ta tiếp tục ăn thịt."

Bà nội Từ An nhìn ba người tương tác, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra lời, chỉ nhìn mâm cơm toàn thịt mà cảm thấy tim mình như thắt lại.

Ăn cơm trưa xong, dỗ dành hai đứa nhỏ đi ngủ trưa, Từ An cuối cùng cũng có được một chút thời gian rảnh rỗi.

Cậu bê một chiếc ghế tựa ra ngồi dưới gốc cây nhãn trong sân, trên cây đã kết được kha khá quả nhỏ, thêm hai tháng nữa là có thể ăn được rồi.

Gió mát thổi nhè nhẹ khiến Từ An hơi buồn ngủ, đang lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì cửa sân "rầm" một tiếng bị đẩy ra.

Một chàng trai đầu húi cua, mặc áo sơ mi hoa và quần đùi in hình cây dừa, dáng người chắc nịch bước vào, vừa đi vừa oang oang gọi: "Từ An, Từ An."

Từ An bị chuỗi động tác này làm giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy người tới là bạn nối khố Từ Hòa Bình, bèn nhỏ giọng mắng: "Giữa trưa không ngủ trưa, la hét cái gì?"

"Tớ vừa từ nhà bà ngoại về, nghe nói cậu gặp chuyện không may, sợ chết tớ rồi." Từ Hòa Bình kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống cạnh Từ An: "Chuyện gì vậy?"

Kiếp trước Từ Hòa Bình cũng hỏi câu này, lúc đó cậu trả lời thế nào thì đã quên mất rồi, dù sao cuối cùng cũng biến thành cảnh Từ Hòa Bình ba ngày hai bữa lại xách hai con cá đến, mỹ miều gọi là tiền cơm.

Từ An lại hạ thấp giọng khi nói, sợ bà nội Từ nghe thấy: "Chỉ là xuống sông mò cá, không ngờ nước lạnh quá bị chuột rút, không có gì đáng ngại."

"Haiz, muốn ăn cá thì nói với tớ, tớ xuống ao nhà tớ vớt cho hai con là được rồi."

"Cá trong ao nhà cậu là nuôi để bán, cá dưới sông là cá tự nhiên, không giống nhau."

"Cậu cũng đâu phải ngày nào cũng ăn, thỉnh thoảng tớ mới mang hai con cá đến, tớ còn chưa ý kiến gì, cậu có ý kiến gì?"

Từ An bị câu nói của Từ Hòa Bình làm nghẹn họng, bởi vì kiếp trước Từ Hòa Bình thật sự đã làm như vậy.

"Thôi khỏi, đừng để bố mẹ cậu nhìn thấy tớ lại phiền."

"Phiền gì chứ, bố mẹ tớ suốt ngày ca ngợi cậu học giỏi, lại biết làm việc nhà, chu đáo, khen cậu lên tận trời xanh rồi, ước gì đổi cậu với tớ, cậu là con trai của họ thì tốt biết mấy."

Từ An mỉm cười không đáp lời, dùng chân phải đạp xuống đất, chiếc ghế tựa liền "kẽo kẹt kẽo kẹt" đung đưa. May mà Từ Hòa Bình là người phóng khoáng, đổi thành người khác chắc chắn đã nảy sinh tâm lý phản nghịch, ghét bỏ cậu rồi.

Từ Hòa Bình nhìn Từ An, đột nhiên ghé sát tai cậu hạ giọng nói: "Tớ nghe được một chuyện ở nhà bà ngoại, liên quan đến cô út nhà cậu."

Cô út Từ Quyên? Từ An lập tức tỉnh táo hẳn, quay đầu nhìn Từ Hòa Bình, chờ đợi lời tiếp theo của cậu ta.

Từ Hòa Bình giả vờ hắng giọng, đợi đến khi Từ An sắp không kiên nhẫn nổi, đang cân nhắc có nên cho cậu ta một cái khóa mõm gϊếŧ người diệt khẩu hay không thì Từ Hòa Bình mới thần thần bí bí lên tiếng.

"Trong làng bà ngoại tớ có một bà đồng, rất nhiều người hiếm muộn hay muốn sinh con trai đều tìm đến bà ta, mấy hôm trước tớ nhìn thấy cô út nhà cậu cùng mấy người lạ mặt đến nhà bà đồng đó.

Nghe bà đồng nói, cô út nhà cậu số mệnh không có con, muốn có con thì phải nhận nuôi một đứa về trước, phá giải vận mệnh. Chỉ cần cô ấy đối xử tốt với đứa trẻ đó thì sẽ có con của riêng mình."