Chương 2: Nói dối

Mẹ của Từ An bị băng huyết khi sinh Từ Khang và Từ Lạc, bố cậu làm việc trên công trường, vì muốn kiếm thêm tiền nên đã nhận làm những việc nguy hiểm hơn, không may bị ngã từ trên cao xuống đất tử vong, sau một hồi đôi co, bên phía công trường bồi thường ba vạn tệ.

Từ đó, trong nhà họ Từ chỉ còn lại mỗi bà nội, may mắn là bà nội vẫn còn khỏe mạnh, trồng đầy một vườn rau, mỗi ngày gánh ra chợ bán, cũng kiếm được ít tiền trang trải cuộc sống, ngày tháng cũng tạm ổn.

Nhưng một tuần trước, bà nội bị gãy chân khi đang sửa nhà, tiền chữa trị lấy từ ba vạn tệ tiền bồi thường, đã tiêu hết hơn một vạn, khiến cho gia đình vốn đã khó khăn lại càng thêm túng quẫn.

"An Tử, An Tử về rồi à?"

Bà nội dường như nghe thấy tiếng động bên ngoài, giọng nói yếu ớt vọng ra từ trong nhà.

Ngăn hai đứa nhỏ đang chơi đùa, khóa kỹ cổng sân, Từ An bước vào nhà.

Bước vào phòng khách, thứ đập vào mắt cậu là một chiếc bàn dài, trên bàn đặt ba bát hương bằng nhựa màu đỏ, trên tường phía trên treo ba bức ảnh đen trắng.

Từ trái sang phải lần lượt là ông nội, bố và mẹ của Từ An.

Bên trái phòng khách, dựa vào tường là một chiếc bàn vuông bằng gỗ lim nặng trịch, lớp sơn đỏ trên bàn đã bong tróc nhiều chỗ, để lộ ra màu gỗ bên trong.

Trên bàn đặt một đĩa dưa muối, bên cạnh là hai quả táo hơi héo, được úp bởi một chiếc l*иg bàn màu đỏ.

Rẽ trái là phòng của bà nội, giữa căn phòng trống trơn là một chiếc giường gỗ đơn sơ được ghép từ những tấm ván gỗ dài ngắn khác nhau.

Bốn góc giường đều được buộc bằng một đoạn tre khô, treo chiếc màn đã ngả màu vàng úa.

Trong góc phòng chất đống mấy chiếc hũ sẫm màu, được đậy kín bằng ván gỗ, đây là những chiếc hũ muối dưa đã được truyền lại trong nhà họ Từ bốn năm chục năm nay.

Bà nội đang dựa lưng vào tường, người đắp một chiếc chăn mỏng màu xanh đen, mái tóc bạc trắng được búi gọn sau gáy, thấy Từ An bước vào liền lo lắng hỏi: "An Tử, sáng sớm cháu đã đi đâu vậy?"

Nghe thấy giọng nói quan tâm của bà, Từ An bỗng chốc thấy cay sống mũi, nước mắt trực trào ra, phải mất một lúc lâu cậu mới kìm nén được cảm xúc, giả vờ bình thường nói: "Rau ở ngoài vườn sắp già hết rồi, sáng sớm cháu ra vườn hái rau mang ra chợ bán ạ."

Nhìn thấy biểu hiện của Từ An, bà nội biết cậu không nói thật. Nhưng bây giờ chân bà bị thương, không đi lại được, ngay cả việc xuống giường cũng không làm được, Từ An không muốn nói, bà cũng không có cách nào, đành phải chuyển chủ đề.

"Hái hết rau rồi à, bán được bao nhiêu tiền?"

Từ An lấy từ trong túi ra một nắm tiền giấy ướt sũng, nhanh chóng đếm, tổng cộng là năm mươi mốt tệ rưỡi, dựa vào con số này, cậu bắt đầu bịa chuyện.

"Cháu hái được năm cân đậu đũa, ba tệ rưỡi một cân, bốn quả mướp đắng được ba cân, ba tệ một cân, gần mười cân cà chua, hai tệ rưỡi một cân, tổng cộng bán được năm mươi mốt tệ rưỡi ạ."

Bà nội nhìn nắm tiền giấy ướt sũng trong tay Từ An, không nói gì, sự im lặng của bà khiến Từ An có chút sợ hãi.

"Chân bà còn phải một thời gian nữa mới khỏi, số tiền bán rau này cháu cứ giữ lấy mà tiêu, khi nào cần dùng tiền thì dùng."

Nói xong, bà nội kéo chăn lên, nằm nghiêng người, quay lưng về phía Từ An.

Từ An vuốt phẳng những nếp gấp trên tờ tiền, cẩn thận gấp từng tờ một rồi cất vào túi, quay đầu nhìn ra cửa.

Đến lúc này, Từ An mới phát hiện ra mình ướt sũng từ đầu đến chân, chỗ nào cậu đi qua cũng để lại một dấu chân ướt nhẹp.

Vừa bước ra khỏi phòng, Từ An đã đυ.ng mặt hai đứa em đang lén lút nghe trộm dưới cửa sổ, hai đứa nhỏ hét lên một tiếng rồi hoảng hốt chạy tán loạn trong sân, vừa chạy vừa kêu: "Anh kìa, anh đáng sợ quá!"

Từ An mắng yêu hai đứa nhỏ vài câu, rồi quay về phòng tìm quần áo sạch để thay.

Hồi cấp ba, trường cậu quy định mặc đồng phục, mùa hè hai bộ ngắn tay, mùa đông hai bộ dài tay. Giày là giày của thương hiệu nội địa lâu đời Hồi Lực, hai màu trắng xanh và trắng đỏ.

Từ An lục tung chiếc rương gỗ nặng trịch đầu giường, chỉ tìm được bốn bộ đồng phục, hai bộ hè và hai bộ đông, một chiếc áo khoác bông dày màu đen mặc vào mùa đông, hai chiếc áo len, hai bộ quần áo dài mặc trong và ba bộ đồ lót, không còn gì khác nữa.

Hèn gì trong ấn tượng của cậu, cả kỳ nghỉ hè cậu chỉ mặc mỗi bộ quần áo này, hóa ra là ngoài bộ này ra thì không còn bộ nào khác để mặc hàng ngày.

Chất lượng đồng phục khá tốt, mặc suốt ba năm, thay giặt liên tục mà ngoài việc trông cũ hơn một chút, không bị bai dão hay phai màu, nhìn chung vẫn có thể mặc thêm ba bốn năm nữa.

Thay quần áo xong, Từ An lấy ra hai mươi mốt tệ rưỡi trong số năm mươi mốt tệ rưỡi cất vào túi, ba mươi tệ còn lại thì cất dưới đáy rương.

Nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ rồi, chợ thường tan vào khoảng chín giờ, bây giờ đi chắc chắn là không mua được gì nữa, hay là đến nhà ông đồ tể đầu làng xem còn thịt thừa nào bán không.