Bàn Có Năm Chỗ Ngồi

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tác giả quen thuộc của thiếu nhi, của tuổi ô mai. Những tập truyện của anh luôn dí dỏm, hài hước, đem lại nhiều cảm xúc, nhiều bài học nhẹ nhàng cho lứa tuổi học trò. Hãy đọc để cùng gặp những nhân vậ …
Xem Thêm

Má tôi thì tủm tỉm cười.

Tôi khệ nệ bê chồng chén đĩa xuống bếp, bỏ vô thau rồi bắt đầu mở vòi nước. Bắt đầu từ hôm nay tôi quyết chứng minh ọi người thấy tôi không phải là tên làm biếng, tôi quyết rửa sạch tiếng oan từ trước đến giờ.

Tôi ngồi chồm hổm bên thau chén, kéo hộp xà phòng lại gần và xát miếng ruột mướp khô lên

đó.

Thằng Tin đứng kè kè bên cạnh, hai tay chống lên đầu gối, lặng lẽ quan sát. Nó làm như tôi rửa chén là hiện tượng lạ trên sao hỏa không bằng.

Tôi giả vờ như không trông thấy nó, lẳng lặng chà xà phòng lên từng cái chén một. Nhưng tôi chưa kịp chà đến cái thứ hai, Tin đã la toáng lên :

- Rửa qua nước một lược đã chớ ! Ai lại chà xà phòng ngay từ đầu !

Chậc ! Lại có chuyện đó nữa ! Nhưng chẳng lẽ để lộ ra là mình không biết gì hết ! Tôi cau mặt :

- Kệ tao ! Tao rửa theo kiểu của tao !

Tin vẫn đứng nhìn lom lom. Khi tôi cầm đến cái dĩa sứ trắng, nó lại lên tiếng :

- Cái đĩa quý nhất của má đó ! Coi chừng anh đập bể bây giờ !

Thiệt bực mình cái thằng quỷ con này. Nó cứ làm như tôi là em nó. Tôi quay lại gắt :

- Mày làm gì mà bép xép hoài vậy ! Đi chỗ khác cho tao làm việc !

Nó lùi một bước nhưng không đi :- Em đứng đây em coi.

- Có gì mà coi.

Nó nheo mắt :

- Coi thử anh rửa chén có sạch không !

Nếu trên tay tôi là cục gạch chứ không phải là cái đĩa sứ thì thằng Tin chết với tôi rồi. Tôi nén giận ngồi im, tay tiếp tục miết miếng ruột mướp đẫm xà phòng quanh đĩa, bụng bảo dạ :

"Nó nói gì kệ nó, cứ coi như không có nó trên trái đất này vậy". Nhưng vì giận quá hóa run tay, phần khác do xà phòng trơn nhẫy, nên cái đĩa đột ngột tuột khỏi tay tôi, rớt xuống nền gạch. Một tiếng "xoảng" vang lên điếc tai.

Trong khi mặt tôi xám ngoét thì thằng Tin la ầm ĩ :- Anh Huy làm bể đĩa rồi, má ơi !

Sự việc sau đó tất nhiên là không thể nào diễn ra khác được. Tôi bị "đuổi khỏi chổ làm" sau khi bị "quần" cẩn thận. Tuy nhiên tôi chưa đến nổi thất nghiệp. Cuối bài giáo huấn về kỷ thuật lao động và nghệ thuật rửa chén, má tôi "chuyển công tác" cho tôi :

- Thôi lên nhà trên kèm cho thằng Tin học đi ! Không có chạy đi chơi nghe chưa !

Hai anh em lên nhà trên. Tôi rầu rĩ còn Tin thì tươi hơn hớn. Tôi gieo người xuống ghế và hất hàm :- Đem tập ngữ pháp ra đây, tao giảng cho !

Tin lẳng lặng đi lấy tập.

Nhưng không phải tập ngữ pháp. Tôi điếng người khi thấy chữ "hình học" ngoài nhãn vở :

- Tao kêu đem tập ngữ pháp kia mà !

- Ngày mai em đâu có tiết ngữ pháp. Chỉ có bài tập hình này thôi, anh giảng giùm em đi !

Tôi ngán ngẩm trong bụng. Hồi chiều nhỏ Hiền cũng nhờ tôi giảng toán, giờ tới thằng quỷ con này. Tụi nó làm như tôi là Lê Bá Khánh Trình không bằng ! Sao hôm nay xui dữ vậy không biết ! Tôi thấp thỏm lật cuốn tập toán của Tin, hy vọng toán lớp Bảy đầu năm không đến nổi khó lắm. Chắc là bài tập ngăn ngắn về đường thẳng hay đoạn thẳng gì đó thôi.

Đúng như tôi nghĩ, đó là một bài toán nhỏ về đoạn thẳng :

"Một đoạn thẳng AB = 18cm được chia làm hai phần AC và BC không bằng nhau. Tính khoảng cách từ điểm giữa I của AC đến điểm giữa K của CB".

Tôi thở phào. Tưởng gì ! Bài này tụi lớp năm còn làm ra nữa là mình. Tôi nhìn thằng Tin, lên giọng :

- Học hành như mày thì chết rồi. Bài toán dễ ợt vậy mà cũng không hiểu !

Tin chồm người lên bàn, dòm vào bài toán :

- Hôm trước, em xin phép về thăm ngoại nên không học bài này. Thôi anh giảng cho em đi !

Tôi cầm cây viết lên, giọng hách dịch :

- Nghe đây nè !

Tôi nhẩm lại đề toán. Ủa, sao kỳ vậy cà ? Ít ra đề toán phải cho biết đoạn AC hoặc CB bằng bao nhiêu, từ đó mới biết phần còn lại, rồi mới tính khoảng cách giữa hai điểm I và K được chớ. Hay đề toán sai ? Không có lẽ ! Tôi nhẩm tới nhẩm lui một hồi, mồ hôi ướt trán. Tôi cố nhớ lại năm ngoái mình đã làm bài này chưa nhưng không tài nào nhớ ra.

Thằng Tin thấy tôi ngồi lâu quá, liền giục :

- Nghĩ gì nghĩ hoài vậy ? Giảng đi chớ !

Tôi tìm cách xoay chuyển tình thế. Biết thằng Tin là đứa không chịu để ai nói nặng, tôi nhún vai :

- Tao đang nghĩ coi tại sao mày lại dốt đến mức không giải được bài toán này. Đây là toán dành cho cấp một !Tin trúng kế ngay. Bị chạm nọc, nó giật phăng cuốn tập :

- Em mượn anh giảng bài chớ không mượn anh xài xể !

Tôi mừng rơn trong bụng. Nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ làm tịch :

- Để cuốn tập đó ! Trước khi giảng tao phải chỉ ày cái dốt của mày chớ xài xể cái gì !

Tin không thèm nghe tôi nói hết câu, nó cuộn cuốn tập lại cầm tay và phấp ra cửa :

- Em cóc cần anh giảng ! Em qua hỏi thằng Luận con chú Thảo.

Tôi nghe như ai vừa nhấc cục đá khỏi vai mình.

Má tôi từ dưới nhà lên, không thấy Tin, liền hỏi :

- Thằng Tin đâu ?

- Nó qua chơi nhà chú Thảo rồi. Để con đi kêu nó về.

Tôi chạy ra khỏi nhà, nhưng không qua nhà chú Thảo mà phóng thẳng tới nhà thằng Bảy.

- Có một bài toán mẹo trong báo, mày giải giùm tao đi !

Tôi vừa thở hổn hển vừa nói với Bảy.

Nghe xong đề toán, Bảy nhìn tôi với vẻ nghi ngờ :

- Mày đừng có xạo ! Đây là toán lớp bảy chứ toán mẹo cái gì !

Ai chứ thằng Bảy thì nó đi guốc trong bụng tôi. Biết không thể giấu nó, tôi cười xòa :

- Giỡn chơi với mày chớ toán của thằng Tin đó !

Bảy thản nhiên :

- Có gì khó đâu ! Khoảng cách giữa I và K là 9cm.

Tôi giật mình :

- Giỡn hoài mày ! Người ta có cho biết chiều dài của đoạn AC và CB đâu !

- Chiều dài của hai đoạn đó có là mấy đi chăng nữa thì khoảng cách của hai điểm giữa vẫn không thay đổi bởi AB là đoạn thẳng cố định.

Nói xong, Bảy bắt đầu phân tích. Càng nghe, tôi càng thấy dễ. Thiệt không có bài toán nào trên thế giới lại dễ đến như vậy ! Chẳng hiểu sao lúc nãy tôi không nghĩ ra.

Dọc đường về, con số 9cm hiện rõ trong óc tôi như một bí mật đơn giản. Lát về nhà, tôi sẽ "nạo" cho thằng Tin một trận. Chẳng hiểu nó học hành như thế nào mà có bài toán đễ ợt vậy cũng giải không ra !

Sáng nay, tôi vừa ló mặt vô lớp, thằng Đại đã hỏi giật :- Sao giờ này mày mới tới ?

Tôi giả vờ ngạc nhiên :

- Chưa có trống vô lớp mà !

- Nhưng hôm nay tổ mình trực sinh.

Tôi chép miệng :

- Chà, tao quên đi mất !

Đại nhìn tôi, nghi ngờ :

- Sao mày quên hoài vậy ? Kỳ trước mày cũng quên !

Tôi nhăn mặt :

- Thì tại tính tao hay quên.

Đại không hỏi gì thêm, nó chỉ dặn :

- Lần sau ráng nhớ nghen ! Mày bỏ trực sinh hoài, cuối năm bị xếp loại lao động kém đừng có trách !

Thằng Đại này, từ khi làm tổ trưởng đến giờ nó sinh ra nhiều chuyện kinh khủng. Lúc nào nó cũng vặn vẹo hỏi tới hỏi lui hết việc này đến việc khác và nhất là luôn luôn "hù" tôi. Lần này, nghe nó nói, tôi phát bực :- Bao giờ mày cũng làm ra vẻ quan trọng. Các tổ khác thiêú gì đứa quên trực sinh.- Thằng này lạ ! Sao mày không bắt chước những đứa khá mà cứ đi so bì với những đứa lười ! Với lại, tổ mình khác những tổ kia, tổ mình có thằng Bảy !

Đang lúc đó thì Bảy đi cà nhắc vô, chổi kẹp dưới nách. Thấy vậy, tôi hơi ngượng. Đúng ra thì Bảy không phải trực sinh. Hôm trước cả tổ đã nhất trí miễn lao động cho nó. Nhưng cả hai kỳ liên tiếp vì tôi vắng mặt nên Bảy vẫn phải tham gia quét lớp và khiêng dọn bàn ghế. Đằng nào tổ tôi cũng phải làm vệ sinh cho lớp thiệt sạch trước khi có trống vô học nếu không muốn các tổ khác phê bình và thầy Dân kiểm điểm trong giờ chủ nhiệm đầu tuần.

Thêm Bình Luận