Chương 48: Áp chế Thị Thai Độc

Lạc Ly thấy ba người bọn họ đến gần Cơ Cửu Trọng liền ngăn cản, “Đừng tới gần hắn, một nén hương thời gian liền kết thúc.”

Vu Ca không muốn nghe lời của nàng, lại bị Mộc Tử Huyền cùng Trường Phong kéo lại, chỉ có thể bất đắc dĩ cùng hai người đứng sang một bên.

Thời gian đốt một nén hương kỳ thực rất nhanh, nhưng đối với ba người lúc này, lại là cực kỳ dài.

Lạc Ly ngồi ở một bên quan sát tình trạng của Cơ Cửu Trọng cho đến khi hết giờ thắp hương, nàng mới tháo hết châm bạc ra.

“Thiền định một canh giờ, để linh lực xuyên thấu tất cả kinh mạch, cảm nhận xem ngoài Đan Điền có độc tố hay không.” Lạc Ly nói với Cơ Cửu Trọng.

“Ừ.” Cơ Cửu Trọng đáp lại, bắt đầu thiền định.

Lạc Ly dùng bình rượu Trường Phong đưa cho cô ba ngày trước khử trùng sạch kim bạc, đặt lại vào cuộn kim và hộp ngọc theo thứ tự rồi cất đi.

Mộ Tử Huyền sau đó nhẹ giọng hỏi: “Ly tiểu thư, như thế nào rồi?”

Lạc Ly có ấn tượng tốt với Mộ Tử Huyền và Trường Phong. Cô liếc nhìn Mộ Tử Huyền và nói: "Một canh giờ sau sẽ biết."

Vu Ca trợn mắt nhìn cô, châm cứu đều đã kết thúc, nàng sẽ không biết kết quả như thế nào? Nói không chừng là thất bại.

Một canh giờ không dài cũng không ngắn, Lạc Ly đi đến một bên, ngồi xuống. Lấy thức ăn ra, chính mình vừa ăn vừa cho Tiểu Bạch ăn.

Mộ Tử Huyền trông thật hâm mộ, ước gì hắn có thể trở thành Tiểu Bạch trong vòng tay nàng để có thể nếm thử những món ngon.

Kỳ quái, hắn cũng không phải người phàm ăn, tại sao nhìn thấy Lạc Ly ăn lại thèm ăn như vậy?

Ăn xong, Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai Lạc Ly, Lạc Ly ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.

“Ly tiểu thư trẻ thật là chăm chỉ.” Trường Phong cảm động nói.

Mấy ngày nay, anh vẫn âm thầm đi theo Lạc Ly để bảo vệ nàng, nên cũng biết. Nàng không phải là đang hái thuốc thì cũng là đang tu luyện, một chút thời gian đều không lãng phí.

Mộ Tử Huyền gật đầu đồng ý, “Khó trách chủ tử luôn nói chúng ta không đủ chăm chỉ, trước đây ta không phục, chỉ đến khi nhìn thấy Ly tiểu thư, ta mới biết thế nào là chăm chỉ.”

Lạc Ly nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng cũng không để ý tới, chuyên tâm hấp thu linh khí và tu luyện.

Sau khi chiến đấu với một con yêu thú dưới nước, nàng đã có được một sự hiểu biết mới. Nàng tự nhiên phải nắm bắt thời gian để tu luyện trong khi cảm giác đó vẫn còn.

Mục tiêu của nàng là đạt đến đấu linh cấp bậc sau lần rèn luyện tháng này. Làm sao nàng có thể làm được điều đó nếu không chăm chỉ?

Mộ Tử Huyền và ba người khác ngừng nói chuyện và chăm chú nhìn Cơ Cửu Trọng.

Một giờ trôi qua, Cơ Cửu Trọng mở mắt ra, Lạc Ly vẫn đang tu luyện, Mộ Tử Huyền ba người vội vàng đi tới, đồng thanh nói: "Chủ tử, hiệu quả thế nào?"

Cơ Cửu Trọng gật đầu: "Rất tốt."

Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng Mộ Tử Huyền biết tác dụng của châm cứu Lạc Ly chính xác như lời nàng nói, có thể ức chế độc ít nhất một năm mà không gây ra độc phát. Hắn có chút tiếc nuối vì chưa gặp được Lạc Ly châm cứu cho chủ tử của mình bằng chính mắt mình, mặc dù không thể biết được chỉ bằng cách nhìn vào nó, nhưng cũng có thể học được điều gì đó.

Không có y sư không muốn châm cứu, chỉ là bọn họ không muốn trả giá thời gian để tìm hiểu nó.

Hơn nữa, muốn học đến trình độ của Lạc Ly cũng không thể học được. Y thuật của sư phụ hắn không thấp, nhưng lại không biết sử dụng châm bạc.

Cơ Cửu Trọng liếc nhìn Lạc Ly đang tu luyện ở một bên, trong đôi mắt phượng của hắn hiện lên một đạo ám mang, tựa hồ mọi người trong Thiên Thuận Hoàng thành đều đã hiểu lầm. Khi cha mẹ nàng gặp chuyện, nàng mới mười tuổi, dưới con mắt của những người này, giữa sự ngược đãi và chế nhạo, nàng lớn lên như một ngọn cỏ ngoan cường, cứng cỏi trưởng thành lên.

Khi nàng không ngần ngại dùng lệnh bài nhập học của Thanh Vân Tông để cắt đứt quan hệ với gia tộc mình, anh biết rằng nàng đã có kế hoạch rõ ràng cho cuộc đời mình. Nàng chưa bao giờ muốn đến Thanh Vân Tông, nàng ngay từ đầu đã muốn đến Tiên Vân Tông.

Mộ Tử Huyền nhìn thấy Cơ Cửu Trọng nhìn Lạc Ly một hồi lâu cũng chưa thu ánh mát, thấp giọng nói: "Chủ tử, chúng ta có nên phái người đến Tiên Vân Tông không?"

Ý tứ là phái người tới để mắt tới Lạc Ly, dù sao gần ba năm nữa mới bắt đầu Linh Tuyền, mà Lạc Ly ít nhất phải châm cứu hai lần, ít nhất đảm bảo cô ấy còn sống.

Cơ Cửu Trọng thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua Mộ Tử Huyền, "Ngươi cho rằng Thiên Độc Phong phong chủ không thể bảo vệ hắn duy nhất thân truyền đệ tử sao?"

Mộ Tử Huyền muốn nói, đêm nay không phải bọn hắn đi cứu người sao?

Nhưng xét đến việc đây là tông môn rèn luyện, sao có thể không được các trưởng lão bí mật bảo vệ? Chắc chắn sẽ đến giải cứu vào thời khắc sinh tử.

Vu Ca ngắt lời: "Chủ tử, trong tộc có người đưa tin tới."

Trong tộc mấy lão già cho hắn đưa tin, tới là vì hắn hôn sự của chủ tử, không được sự cho phép liền đem chủ tử giải trừ hôn ước tin tức đưa về, hắn trong lòng có chút chột dạ.

Cơ Cửu Trọng liếc hắn một cái, nói: "Sáng mai trở về đi."

Dứt lời thu hồi ánh mắt nhìn Lạc Ly, hắn phát hiện cô gái này rất chuyên tâm tu luyện, cho đến tận bình minh đều không ngừng tu luyện.

Hơn nữa mỗi lầntu luyện, hấp thụ rất nhiều linh khí. Ít nhất hắn có thể cảm nhận rõ ràng nguồn linh khí dâng trào xung quanh nàng.

Cơ Cửu Trọng cũng bắt đầu tu luyện.

Ba người thấy Cơ Cửu Trọng đã bắt đầu tu luyện, Lạc Ly cũng ở tu luyện. Bọn họ liền xấu hổ, liền tìm một chỗ tu luyện ở cửa động, để bọn họ có thể đề phòng an toàn, lại có thể tu luyện.

Năm người yên lặng luyện tập trong hang động. Lúc bình minh, Lạc Ly đúng giờ thấy bốn người cũng đang tu luyện, nàng biết Cơ Cửu Trọng không sao.

Nàng liếc nhìn Tiểu Bạch đã đè nặng trên vai mình suốt đêm, ôm nó vào lòng bàn tay, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đói bụng đi?”

Giọng nói của Tiểu Bạch lập tức vang lên trong ý thức nàng: "Chủ nhân, ta đói bụng, ta có thể ăn cả một con gà lửa."

Lạc Ly không nói nên lời. Một tiểu gia hỏa nhỏ như vậy mà ăn như vậy nhiều đồ ăn, ăn vào đều đã đi đâu, này bụng tuy tròn nhưng mà cũng không lớn a.

“Lát nữa ta sẽ bắt một con gà lửa nướng cho ngươi.” Lạc Ly xoa xoa cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Bạch nói với nó.

Cơ Cửu Trọng cũng ngừng tu luyện khi Lạc Ly ngừng tu luyện. Đôi mắt phượng của anh ta mở ra như thể có một dòng sông sao chảy qua.

"Cảm ơn cô rất nhiều."

“Cả hai cùng có lợi mà thôi, vậy nên cáo từ. Nếu năm sau vẫn còn cần thì hãy đến gặp ta ở Tiên Vân Tông.” Lạc Ly đứng dậy, đem Tiểu Bạch để lên vai và đi về phía cửa hang.

Cơ Cửu Trọng liếc nhìn đám mây trên vai cô, nhắc nhở cô: “Nếu muốn rèn luyện, hãy để linh sủng của ngươi thu hồi uy áp tới.”

"Hả?" Yến Tương La nghi hoặc hỏi, sau đó mới hiểu được ý tứ của Cơ Cửu Trọng. Lúc này nàng mới biết vì sao ba ngày nay nàng không gặp phải yêu thú nào.

Chính mình còn không phải từ lúc gặp Tiểu Bạch bắt đầu, một con yêu thú cũng chưa gặp qua.

"Cám ơn ngươi nhắc nhở." Lạc Ly nói xong cũng không lưu lại, trực tiếp rời đi.

Vu Ca nhìn lại bóng lưng của nàng, chẳng lẽ cô thực sự không có hứng thú với chủ nhân của mình sao? Bằng không tại sao nàng lại vui vẻ rời đi như vậy?

Bốn người họ cũng rời khỏi hang động và trở về Hoàng thành Thiên Thuận.

Lạc Ly lần này không leo lên nữa mà đi xuống đáy vách đá, chọn một hướng tiếp tục rèn luyện, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu nhỏ của Tiểu Bạch, "Nhà ngươi chủ nhân đến đây để rèn luyện mà. Hãy đem ngươi uy áp thần thú thu hồi đi."