Chương 46: Mở Ra không gian

Khi trời đã tối, Lạc Ly mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào hạt châu đỏ rực trong tay mình. Đây rốt cuộc là loại bảo vật gì?

Ban đầu nàng nghĩ rằng thần thức bị tổn thương của mình có thể được phục hồi đến mức nàng không còn bị đau đầu trong một ngày.

Nhưng thực sự có một cổ lực lượng trong hạt châu này đã đi vào thần thức của nàng thông qua linh lực. Một ngày trôi qua, vết thương trong thần thức của nàng không chỉ được chữa lành mà thức hải còn dường như ngày càng mở rộng.

Thức hải càng lớn thần thức càng mạnh. Chẳng lẽ hạt châu này có tác dụng tăng cường thần thức? Nhưng mà sau khi thần thức được chữa trị xong, nàng lại tu luyện, thức hải cũng không có gì biến hóa.

Nàng có chút hơi bối rối không biết liệu sự mở rộng của thức hải có phải là do hạt châu hay không.

Nàng chuẩn bị đem hạt châu cất đi, nhưng Bạch Đoàn Tử, người suốt ngày đói bụng, đã bảo vệ chuỗi hạt không cho cô cất.

Tốc độ quá nhanh, móng vuốt của nó cào vào tay Lạc Ly, vết máu không nghiêm trọng, nhưng sau khi hạt châu trên tay dính vết máu của nàng, nó lại hút ở miệng vết thương, một tia máu tiến vào hạt châu bên trong.

Lạc Ly dù muốn cũng không thể rũ bỏ những hạt châu đó, nhưng Bạch Đoàn Tử thật ra bị ném xuống đi, ngơ ngác nhìn những hạt châu đó phát ra một đạo hồng quang rồi biến mất.

Bạch Đoàn Tử không để ý thấy trên người cũng có một tia hồng quang hiện lên, liền nhảy vào lòng bàn tay nàng, vén tay áo lên tìm kiếm.

Lạc Ly ngơ ngác nhìn nơi bị móng vuốt của Bạch Đoàn Tử cào xước, nó vẫn nguyên vẹn như trước, không còn dấu vết vết xước nào. Thần thức cùng Bạch Đoàn Tử và hạt châu có một tia liên hệ.

Bạch Đoàn Tử bận đi tìm hạt châu đỏ mà không để ý rằng nó đã vô tình cắt vào tay Lạc Ly, tiếp xúc đến máu của nàng, bởi vì không có gì phản kháng nên tự nhiên hình thành khế ước.

Lạc Ly nghe rõ được trong lòng nó nói.

"Hỏa châu đâu? Đi nơi nào rồi? Không có hỏa châu, ta làm sao khôi phục tu vi?"

“Ta đường đường thần thú rơi xuống như thế nông nỗi, cũng chưa gặp mặt ngươi.”

Lạc Ly đầy mặt hắc tuyến, bằng nắm tay Bạch Đoàn Tử cư nhiên là thần thú, nó là cái gì thần thú?

Theo hiểu biết của nàng, thần thú hẳn là cùng Thanh Long Bạch Hổ giống nhau cao lớn uy mãnh, hoặc như Chu Tước giống nhau cao quý mỹ lệ, lại như Huyền Vũ giống nhau lớn lên rắn chắc, trước mắt này cùng nàng nắm tay lớn nhỏ Bạch Đoàn Tử thật sự cùng nàng biết thần thú không có gì liên hệ a.

Lạc Ly nhìn Bạch Đoàn Tử xinh xắn đang lục lọi hạt cườm trong tay áo, ở ngực cảm thấy có cổ nóng rực cảm giác, nàng kéo vạt áo ra, nhìn vào ngực mình có hơi nóng tỏa ra từ ngọc bội mà nguyên chủ đeo. Ngọc bội chịu tải thượng cổ công pháp Bàn Cổ Hoa Khai truyền đến.

Mặt dây chuyền ngọc bích không chỉ tạo ra nhiệt mà còn phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Mặt dây chuyền ngọc bích này là do cha mẹ nguyên chủ ban cho cô để chịu tải công pháp Bàn Cổ Hoa Khai vật dẫn. Từ lúc tiếp nhận công pháp, này ngọc bội nàng vẫn luôn mang theo, dù sao thì hình dáng bông hoa rất đặc biệt, nàng rất thích nhiều.

Nhưng hôm nay mặt dây chuyền ngọc bích xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc này, ngực nàng đau xót bị đâm thủng giống như, nàng cảm giác đến, một giọt tâm huyết bị ngọc bội hút ra. Nàng cũng chưa kịp phản ứng lại ngăn cản thì ngọc bội bị hút vào bên trong.

Ánh sáng của mặt dây chuyền ngọc đột nhiên tăng lên. Sau khi ánh sáng đi qua, mặt dây chuyền ngọc biến mất, sau đó một hình khắc bông hoa xuất hiện trên trái tim nàng, chính xác là hình dáng của mặt dây chuyền ngọc.

Lạc Ly đưa tay chạm vào nó. Đây là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ngọc bội cũng là một linh vật giống như ám khí Phi Liên được cha nguyên chủ ban cho cô, có thể khế ước sao?

Vào lúc này, bốn chữ "Không gian Bàn Cổ" xuất hiện trong thần thức nàng.

“Không gian Bàn Cổ?”

Vừa đọc xong bốn chữ này, thân ảnh biến mất. Lạc Ly kinh ngạc nhìn quanh. Đây là không gian Bàn Cổ?

Bầu trời xám xịt, mặt đất trơ trụi, nhìn xa nhất có thể, dù ở rất xa nhưng trống rỗng và chẳng có gì cả. Không, trên đời có một thứ rất quý giá, đó là linh khí.

Linh khí ở đây rất nồng đậm, hơn nữa là tinh khiết cái loại này nồng đậm.

Cái tên nghe hoành tráng thế mà hình như không hợp với không gian nhỉ?

Đi được vài bước, quay đầu nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện được gì khác. Lạc Ly cũng không thất vọng. Lớn như vậy không gian chính là không có linh khí tồn tại, đem làm nơi trữ vật thực ngưu bức. Có bao nhiêu đồ vật đều có thể chứa, so với nhẫn trự vật mạnh quá nhiều, chính là mình đã xem như kiếm lời.

Hơn nữa, ở đây còn có linh khí nồng đậm như vậy, về sau có thể vào tu luyện bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, không cần phải ở lại trong sơn cốc đợi nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, kiếm lời kiếm lời. Cha mẹ nguyên chủ vẫn rất đáng tin cậy. Tuy nhiên, họ đã cho nàng một công pháp khó tu luyện như vậy, nhưng không gian này quá quý giá, ai cũng đoạt không đi.

Lúc này nàng hiểu rằng vật chịu tải công pháp Bàn Cổ Hoa Khai là một không gian, nhưng chỉ cần nàng có cơ duyên để mở nó ra, hôm nay nàng được đến hạt châu đỏ hẳn là thiên tài địa bảo có linh tính bảo vật. Sau khi làm khế ước lực lượng đủ mạnh cho nên không gian mới mở ra.

Rốt cuộc lúc trước nàng ngưng tụ nguyên anh, nàng không có sức mạnh làm đài sen xuất hiện nên không gian không thể mở ra được.

Bây giờ không gian đã mở ra, còn đài sen thì sao?

Nàng nhìn vào đan điền của mình, nhưng đài sen vẫn không xuất hiện, nàng cũng không thất vọng. Sư tổ không phải nói sao, đài sen chỉ là chưa hiện ra, không phải không có, nhìn bộ dạng là thực lực của mình chưa đủ.

Đây là lần đầu tiên Lạc Ly đối với Bàn Cổ Hoa Khai công pháp mong chờ.

Ý niệm vừa động, nàng bước ra khỏi không gian.

Thấy nàng đột ngột biến mất, Bạch Đoàn Tử đang lo lắng tìm kiếm nàng. Vừa thấy nàng xuất hiện, chi chi kêu lên một tiếng nhảy vào vòng tay nàng, từ bỏ việc tìm kiếm hạt châu.

Lạc Ly nhìn Bạch Đoàn Tử, lại nhìn hình bông hoa trên ngực mình. Đóa hoa có năm cánh, trên một cánh hoa có in một hạt châu màu đỏ rực.

Vì vậy, Bạch Đoàn Tử vô tình cắt phải tay nàng, nhưng như một sự may mắn, nàng đã khế ước hai cái bảo vật, một con thần thú và một hạt châu, đồng thời mở ra không gian Bàn Cổ.

Lần này nàng đến rừng Vọng Hải và thật là may mắn!

Mặc dù còn phải xem Bạch Đoàn Tử có phải là bảo vật hay không, nhưng hạt châu này quả thực là bảo bối, vô luận cở cái kia cấp bậc trên đại lục, đều là bảo vật vô giá.

Lúc đầu nàng không biết hạt châu này là loại bảo vật gì, nhưng Bạch Đoàn Tử nói đó là hỏa châu. Biết tên, nàng liền biết cái này hạt châu là cái gì, ngũ hành châu kim, mộc, thủy, hỏa và thổ châu.

Còn về việc Ngũ Hành Châu làm sao rơi xuống lục địa cấp thấp như vậy, nàng không cách nào biết được, nhưng nàng cảm thấy như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống trúng phải.

“Thôi, đừng tìm nữa, hỏa châu đã lập khế ước với ta rồi.” Lạc Ly không thể chịu đựng được sự ngu ngốc của Bạch Đoàn Tử nữa nên nhắc nhở nói.

Hiện tại đã khế ước với nó, tụe nhiên liền có thể cùng nó thần thức câu thông.

Khi Bạch Đoàn Tử nghe thấy giọng nói của Lạc Ly vang vọng trong đầu mình, nó sợ đến dựng tóc gáy, nhảy ra khỏi lòng bàn tay của nàng.

Thân thể hắn ngã xuống đất, mềm nhũn, bất động, nhưng ý thức lại đang gào thét: "Bản thần thú khi nào bị khế ước vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?"