Chương 37: Gặp phải Hổ Răng Kiếm

Tuy rằng như vậy, nhưng là đi theo bọn họ, chỉ có Liễu Nguyệt Tịch một người nguy hiểm. Rời đi mà nói. nguy hiểm đến từ toan bộ rừng rậm.

Nàng muốn nhìn tiếp, dù sao cũng chỉ là ngày đầu tiên.

Lặng lẽ dùng linh lực bao quanh toàn thân tẩy rửa hết, đảm bảo không còn dẫn yêu phấn trên người.

Về phần Liễu Nguyệt Tịch, những kẻ tính kế nàng đương nhiên sẽ phải trả giá vì dám tính kế với cô.

Lúc này, trận chiến phía trước đã kết thúc, tất cả những người tham gia trận chiến đều có chút chật vật. Phía trước một đám tuấn tú công tử đều không còn tồn tại nữa.

Có vẻ như bộ dáng này sẽ là bộ dáng tiêu chuẩn của họ trong tháng tới.

Bắc Đường Vân Ngọc tìm thấy Lạc Ly và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy nàng vẫn ổn.

Lạc Ly nhìn thấy vẻ mặt của Bắc Đường Vân Ngọc, trong lòng có chút băn khoăn, tựa hồ nàng là gánh nặng.

Nàng lại một lần nữa cân nhắc xem có nên rời đi và đi một mình để rèn luyện hay không.

Trương Thanh Hạo nhìn mọi người và nói: "Quy tắc rèn luyện là mỗi người tham gia trận chiến đều có phần, và chiến lợi phẩm được chia theo sự nỗ lực của mỗi người. Về phần thiểm điện báo ta sẽ giữ trước, Hoành Nghiệp sẽ ghi lại những người đã tham chiến khi trở về sẽ bán, thu hoạch chia theo số người."

Lạc Ly không có vấn đề gì với điều đó. Ai ra nhiều công sức thì được đến nhiều, rất công bằng.

Liễu Nguyệt Tịch nói: "Ta cùng Mạnh Phi không ý kiến. Còn người khác thì ta không biết."

Không cần phải nói người này là ai. Mọi người đều biết họ đang ám chỉ ai, trong số họ chỉ có ba người phụ nữ không tham gia trận chiến.

Lạc Ly liếc nàng một cái nói: “Ta cũng không tính các ngươi tiểu tổ đội, sẽ không tham gia vào việc phân chia.”

Mọi người đều sửng sốt, liếc nhìn Lạc Ly, nàng đây là cảm thấy bọn họ bài xích nàng không hài lòng? Sẽ không quay lại phàn nàn với Thiên Độc Phong phong chủ chứ?

Lạc ly nhìn thấy ánh mắt của mọi người, giải thích: “Không cần suy nghĩ nhiều, ta đơn giản là cùng Bắc Đường Vân Ngọc quen biết một chút, cho nên mới đi theo cùng nhau.”

Ý tứ chính là cùng đường đi thôi, các ngươi không cần phụ trách ta cái gì an toàn, ta cũng không yêu cầu nhóm ngươi cái gì, có chút người cũng không cần lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.

Liễu Nguyệt Tịch vẻ mặt rất không vui, nhưng nghĩ đến những gì mình đã làm với Lạc Ly, chờ gặp phải nguy hiểm thì xem nàng phải làm như thế nào.

"Nói thì dễ nghe, tu vi của ngươi yếu như vậy, lúc gặp nguy hiểm còn không phải nhờ chúng ta giúp đỡ." Liễu Nguyệt Tịch trợn mắt nhìn nàng. Rõ ràng là muốn đuổi nàng đi. Nói chung, cô ta biết chính xác những gì mình đã làm. Cô ta không muốn bị liên lụy.

Lạc Ly trong lòng thở dài, thật sự không còn cách nào tiếp tục đi với bọn họ.

Nàng quay sang Bắc Đường Vân Ngọc nói: "Vốn là ta muốn đi cùng ngươi vài ngày, sau đó sẽ chính mình đi rèn luyện. Nếu có một số người lo lắng ta chiếm tiện nghi, vậy chúng ta chia tay ở đây."

Bắc Đường Vân Ngọc không ngờ rằng người luôn tự cho mình là tiên tử Liễu Nguyệt Tịch lại bài xích Lạc Ly như vậy, nói năng gay gắt như vậy, như vậy rõ ràng chèn ép ai nghe không hiểu chứ.

Nhưng suy cho cùng, chính hắn là người đã mời Lạc Ly đi cùng bọn họ, hắn nhanh chóng ngăn Lạc Ly lại và nói: "Ly sư thúc, ta cùng ngươi cùng nhau đi."

Liễu Nguyệt Tịch một ngụm trọc khí đều phải cắn.

Lạc Ly xua tay nói: "Ta quen ở một mình rồi, ngươi yên tâm, ta bảo mệnh thủ đoạn có rất nhiều, trở về gặp lại."

Nói xong, nàng vòng qua Bắc Đường Vân Ngọc, một mình đi vào trong rừng.

Những người khác cũng không có nói gì thuyết phục nàng ở lại. Bắc Đường Vân Ngọc nhìn mọi người, trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng, như vậy một đám máu lạnh người. Cư nhiên là sư huynh sư tỷ hắn, hắn trong lòng nhất thời đều có chút hoài nghi trước kia chính mình cũng là như vậy người máu lạnh sao?

Hắn không nói gì, nhưng hơi thở lạnh lùng trên cơ thể khiến mọi người biết rằng hắn đang có tâm trạng không tốt.

Liễu Nguyệt Tịch nói: "Vân Ngọc, chúng ta tới đây là để rèn luyện, không phải để bảo vệ nàng. Hơn nữa, nàng là đệ tử duy nhất của phong chủ Thiên Độc Phong, sao có thể không có thủ đoạn bảo mệnh? Ngươi không cần phải lo lắng."

Bắc Đường Vân Ngọc cũng không thèm nhìn cô, tựa hồ không nghe thấy lời nói của cô. Thân thể Liễu Nguyệt Tịch cứng đờ, hắn đây là oán trách chính mình chèn ép Lạc Ly đi sao?

Nhưng khi nghĩ đến những gì mình đã làm với Lạc Ly, nàng cũng không ngại, Lạc Ly không sống qua đêm nay. Từ giờ trở đi, người phụ nữ xinh đẹp nhất của Tiên Vân Tông vẫn là cô Liễu Nguyệt Tịch.

Lúc này cô không biết, trong lòng Bắc Đường Vân Ngọc cô đã thành đệ nhất độc.

Sau khi Lạc Ly rời khỏi đội, tinh thần lực toàn bộ buông ra. Chỉ có một người, tu vi lục tinh đấu nguyên cấp bậc, đối mặt với yêu thú chính là một hồi ác chiến.

Tuy nhiên, nàng không hề sợ hãi. Chỉ trong những trận chiến như vậy, tu vi mới có thể được củng cố. Chỉ bằng cách không ngừng sử dụng và tích lũy linh lực thì nó mới có thể trở nên vững chắc và thăng cấp.

Nhưng nàng cũng không mù quáng. Khi thần thức của nàng phát hiện ra yêu thú mạnh mẽ liền lập tức bỏ chạy, cần phải né tránh. Nàng không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng mình có thể đánh bại tất cả lũ yêu thú.

Lúc này trời đã gần tối, bầu trời trong rừng đã tối rồi, nàng phải tìm chỗ ở qua đêm nay trước khi trời tối hẳn.

Nàng trèo lên một cái cây cao và rậm rạp, đứng trên đó và nhìn xung quanh, sau đó đi xuống và sử dụng chỉ lộ khi do Kim Tâm Dung đưa cho để xác định phương hướng của mình và chạy nhanh về phía một vách đá.

Lạc Ly đang chạy đột nhiên dừng lại, hoa sen bay trong tay xoay tròn, ba chiếc lá bay ra, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều. Quả nhiên, mỗi khi thăng cấp thực lực đều tăng lên rất lớn.

Ba chiếc lá bay ra và tách ra cùng một lúc, biến thành chín chiếc lá và tấn công.

Một bóng người màu đen từ trong bụi cây nhảy ra, tốc độ cực nhanh, một đạo yêu lực hướng phía mình mà đến, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người. Chỉ cần liếc nhìn Lạc Ly liền than chính mình vận khí thật là xui xẻo, một con Hổ Răng Kiếm lấy lực lượng làm chủ.

Nàng bắt đầu chạy trốn mà không hề do dự. Hai người như nàng cũng không đủ nó lấp kẽ răng.

Nàng biết từ việc không có cánh sen bay nào trúng mục tiêu, rằng yêu lực của con Hổ Răng Kiếm này lớn hơn nàng rất nhiều.

Cùng lúc đó, đòn tấn công vào cánh hoa lại được phát ra, va chạm với yêu lực của Hổ Răng Kiếm, phát ra một âm thanh cực lớn, tim gan phổi của nàng đều phát run. Nàng nhanh chóng sử dụng sức mạnh của nguyên tố đất, những quả cầu đất lần lượt bị ném về phía sau, tuy nhiên, với trình độ tu vi của nàng, những quả cầu đất giống như một món đồ chơi trong mắt Hổ Răng Kiếm và nó đã bị đập nát thành từng mảnh bằng một móng vuốt.

Cứ như vậy, nàng không ngừng tấn công và phòng thủ, tốc độ chạy trốn càng ngày càng nhanh.

Tuy nhiên, Hổ Răng Kiếm mạnh hơn nàng rất nhiều. Nhìn thấy nó ngày càng đến gần, Lạc Ly liếc nhìn chỉ lộ khí và tiếp tục chạy về phía vách đá. Đó là cơ hội sống sót duy nhất của nàng.

Nàng không tin, con Hổ Răng Kiếm vẫn có thể leo lên vách đá.

Dù nàng có đi nhanh đến đâu thì đây cũng là lãnh địa của người ta. Lạc Ly nhận thấy đòn tấn công của Hổ Răng Kiếm đã bay ra xa khỏi nàng. May mắn nàng vẫn đủ linh hoạt, nhưng nàng không thể cầm cự được lâu. Vào lúc này, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy vách đá.

Một đôi mắt hoa mai xinh đẹp nhanh chóng tìm được vị trí leo trèo tốt nhất, sau đó dùng linh lực lớn nhất leo lên càng nhanh càng tốt mà không chút do dự.