Chương 16: Lạc đường

Phải làm sao bây giờ? Nếu không thể quay trở về đúng thời gian thì có thu thập bao nhiêu Long Nhãn thảo cũng vô ích.

Lạc Ly lần này thật sự rất lo lắng, nàng trèo lên trên cây muốn nhìn xung quanh. Đáng tiếc nơi này chỉ toàn là cây cối, núi non, nàng căn bản không biết phương hướng.

Nàng muốn tìm những người khác, nhưng không ai muốn gặp nàng, hơn nữa cô cũng không thể bí mật đi theo họ, với tu vi hiện tại của nàng, ngay cả những tiểu hài tử dưới mười tuổi cũng có thể phát hiện ra nàng.

Tuy nhiên, cô ấy có Long Nhãn thảo, luôn có người sẽ không hái được Long Nhãn thảo. Không được, nếu biết mình có Long Nhãn thảo, chỉ sợ họ sẽ trực tiếp mà cướp mất.

Phải làm sao bây giờ?

Lạc Ly chán nản ngồi ở trên cây, ôm má, cau mày nghĩ biện pháp.

Một lúc lâu trôi qua, nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào, lúc này nàng nghe thấy tiếng đánh nhau trước mặt và tiếng la hét của các cô gái.

Nàng lập tức đứng trên cây nhìn sang, mơ hồ nhìn thấy hai cô gái đang cùng nhau giật Long Nhãn thảo của một cô gái khác, dường như còn muốn gϊếŧ bịt miệng. Quả nhiên, tiểu hài tử lúc nhẫn, người lớn không thể so sánh được.

Trước đây nàng đã bị một nhóm thiếu nữ dùng linh lực tấn công và rơi xuống vách đá.

Nàng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng khi nhìn thấy cô gái bị tấn công chính là cô bé đã cảnh báo mình, nàng lại do dự.

Thành thật mà nói, mặc dù cô bé lúc gặp nàng đều có ánh xem thường nhưng nàng cũng không hề ghét cô.

Khó có được người nàng thuận mắt, giúp cô ấy tuy rằng tu vi nàng không đủ, nhưng tu vi của hai cô bé đó cũng không cao, cũng không hơn nàng bao nhiêu.

Nàng có thể hợp lực với cô bé đó, hẳn là có thể giữ được mạng a.

Vì quyết định giúp cô bé nên nàng không bỏ chạy nữa, nhảy xuống từ trên cây, chạy nhanh tới và hét lên: "Dừng lại."

Ba người đều là kinh ngạc, hai cô gái đều nhìn thấy đó là Lạc Ly. thở phào nhẹ nhõm, bĩu môi nói: "Với tu vi của ngươi, còn dám tới làm anh hùng?"

Lạc Ly đứng trước mặt cô bé, nhìn hai người nói: "Các ngươi muốn đánh bại hai chúng ta cũng không có dễ dàng a? Chẳng lẽ các ngươi không biết, hành động của chúng ta đều dưới sự giám sát của Tiên Vân tông, các ngươi gϊếŧ người cướp Long Nhãn thảo, các ngươi cho rằng các ngươi có thể vượt qua sao? ?"

Hai cô bé nhìn nhau, trong bóng tối có còn có người của Tiên Vân tông không?

Một cô bé nói: "Cô ta chính là không thể đánh lại chúng ta nên lừa chúng ta thôi, đừng tin cô ta. Cuộc khảo hạch hôm nay chỉ cần ba cây Long Nhãn thảo, nhưng không nói rằng không được phép cướp đoạt."

Lạc Ly trong lòng cảm khái một tiếng. Cô gái này đúng thật là không dễ lừa, chính nàng cũng không biết chỗ tối có hay không người của Tiên Vân tông. Nhưng theo những cuốn tiểu thuyết giả tưởng mà cô đã đọc trước đó, tông môn sẽ cử người âm thầm đi theo, để không thật sự xảy ra chuyện với những người khảo hạch.

Nhưng hai cô bé rõ ràng bị Long Nhãn thảo làm cho hoa mắt, không tin chút nào. Nàng nên làm gì đây? Chẳng lẽ lại phải thực sự đánh nhau ở đây sao?

Cô bé bị bắt nạt nhìn thấy Lạc Ly tới giúp mình, hai mắt chợt đỏ hoe.

Sau đó, cô nhận ra tu vi của Lạc Ly không cao bằng mình, lập tức đứng dậy, ném một gốc Long Nhãn thảo qua, " Long Nhãn thảo cho các ngươi, các ngươi đi đi."

Trong đó một người lập tức cầm lấy Long Nhãn thảo trên tay, người kia nhất thời không vui, "Ngươi chính là nói, chúng ta mỗi người một nửa."

"Ngươi thật ngu ngốc, sao có thể chia một nửa? Chúng ta đi tìm tiếp, cái tiếp theo sẽ là của ngươi."

"Không được, cây này thuộc về ta, cây tiếp theo sẽ cho ngươi."

Nhìn thấy hai người cãi nhau, cô bé vội vàng kéo Lạc Ly đi.

Đi được một đoạn đường dài, cô bé có chút lúng túng nói: “Ngươi ngốc a, tu vi thấp như vậy, không thể biểu hiện ra ý tốt như vậy. Cũng may bọn họ không phải là kẻ tàn nhẫn nhất, nếu không ngươi cũng sẽ mất mạng.”

Lạc Ly nhìn cô bé đó mỉm cười, "Ngươi không phải là bạn của họ sao? Tại sao họ vẫn muốn cướp Long Nhãn thảo của nhau?"

Cô bé nghẹn ngào và trợn mắt nhìn Lạc Ly, "Ta cũng nghĩ chúng ta là bạn bè, nhưng chính là cây Long Nhãn thảo chứng tỏ họ không phải là bạn của ta."

Nói rồi nhìn trời, thở dài: "Đã quá trưa rồi, bây giờ tìm Long Nhãn thảo cũng đã muộn rồi, xem ra ta không có duyên với Tiên Vân tông."

Lạc Ly có chút kinh ngạc: "Ngươi định bỏ cuộc à?"

Cô bé lại trợn mắt nhìn cô, "Không bỏ cuộc lại có thể làm gì, hiện tại thời gian chỉ đủ đi về, căn bản không còn thời gian tìm Long Nhãn thảo nữa."

Dứt lờ có chút nhìn nàng chật vật bộ dáng liền nói: “Nhìn ngươi chật vật như vậy, có phải hay không gặp được yêu thú? Nhất định cũng không tìm được Long Nhãn thảo đi.”

Lạc Ly hết chỗ nói, cảm tình với cô bé này liền mất hết a. Này một cái xem thường tiếp một cái xem thường, nàng cũng đều mệt.

Đột nhiên mắt nàng sáng lên, hỏi: "Ngươi biết đường về à?"

Cô bé nhìn nàng như một con ngốc, "Ngươi sẽ không phải bị lạc đường đi? Ngươi không có chỉ lộ khí sao?

Chỉ lộ khí là thứ gì?

Lạc Ly có chút bối rối, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng, cô bé lấy ra một dụng cụ bằng sắt trông giống như cây thánh giá.

"Đây là chỉ lộ khí, hướng nó chỉ luôn là hướng nam, chúng ta chỉ cần đi theo hướng mình muốn đi là được."

Nói xong, cô ấy đi về một hướng, nhìn thấy Lạc Ly vẫn còn ngơ ngác nhìn trong tay chỉ lộ khí, đối với nàng nói: "Còn thất thần làm gì nữa, dù không được ở lại Tiên Vân tông, chúng ta cũng không thể ở chỗ này cho yêu thú làm thịt a"

Lạc Ly khóe miệng giật giật, tiểu cô nương tuổi không có lớn, miệng như thế nào xui.

Quên đi, dù sao nàng cũng có rất nhiều Long Nhãn thảo, cô ấy có công mang mình ra ngoài, sau đó giúp cô ấy nộp ba cây Long Nhãn thảo.

Một cô bé vui tính như vậy lại không muốn để cô rời Tiên Vân tông.

Hai người cùng nhau đi về phía Tiên Vân Tông.

"Ta họ Kim, tên Tâm Dung mười hai tuổi, ngươi tên là gì?" Tiểu cô nương hỏi.

"Ta họ Lạc tên Ly, mười ba tuổi." Đây là lần đầu tiên nàng chuyển sinh ở đây sau khi tự giới thiệu mình với người khác, đương nhiên, nàng cùng Cơ Cửu Trọng lúc hủy hôn cũng không có tính, mà cô cũng không muốn làm bạn với anh ta.

"Oa, tên của ngươi nghe hay quá." Kim Tâm Dung mắt sáng lên.

"Ta cũng nghĩ như vậy." Lạc Ly gật đầu đồng ý.

Kim Tâm Dung lại nhìn cô một cái nói: “Chẳng phải ngươi cũng phải bảo tên của ta cũng rất hay sao?”

Lạc Ly lập tức nói: “Tên của ngươi cũng rất êm tai.”

Kim Tâm Dung không vui: “Không có chút thành ý nào.”

Lạc Ly sờ sờ cái mũi, tiểu cô nương còn thật là khó dỗ. Đây là lần đầu tiên trong kiếp trước lẫn kiếp này cô dỗ dành ai đó.

"Ngươi về sau có dự định gì?" Kim Tâm Dung cảm thấy có chút chán nản khi nghĩ đến mình không thể ở lại Tiên Vân tông nữa.

"Còn ngươi thì sao?" Lạc Ly hỏi lại mà không trả lời.

"Lấy lui làm tiến, ta muốn đi Phượng Sơn Học viện thử xem." Kim Tâm Dung thở dài.

Trong trí nhớ của Học viện Phượng Sơn, nó tương đương với một học viện hạng hai cũng có môn luyện đan, nhưng không thể so sánh với Tiên Vân tông.

Xét cho cùng, Tiên Vân tông là môn phái luyện đan số một trên toàn đại lục, thực lực đâu chỉ ở chỗ này. Đại lục cao cấp luyện đan sư không phải ở Tiên Vân tông thì cũng chính là từ Tiên Vân Tông học ra.