Chương 4

7

Tôi không thấy đói nên đặt đũa xuống theo anh ra quầy thanh toán sau khi thấy anh thanh toán, nghe điện thoại rồi bước ra ngoài.

Ra đến cửa, anh ấy cúp điện thoại, quay sang nói với tôi: " Anh còn có việc ở công ty phải về xử lý, anh đưa em về trước hay em muốn tiếp tục đi mua đồ một mình?"

Giọng điệu và vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc giống như buổi sáng.

"Nếu anh bận công việc, em có thể về một mình."

Anh cúi đầu nhìn tôi, sau đó đột nhiên từ trong túi lấy ra một cái bóp đựng thẻ, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho tôi: “Em tự đi mua trước đi, muốn mua gì thì mua, chiều anh đến đón em.” xong rồi. Mật khẩu em vẫn chưa quên chứ?"

"Không cần, em..."

"Nếu không có ly hôn, vậy thì anh vẫn phải có nghĩa vụ cấp dưỡng cho em, bây giờ tài sản của anh có một nửa đã là của em rồi" Anh dừng một chút rồi nói: "Anh chưa bao giờ keo kiệt với em, thẻ không giới hạn từ trước đến giờ đưa cho em, nhưng em không bao giờ sử dụng nó."

Đáng lẽ trong khách sạn khi tôi lén đi theo anh, anh ấy đáng lẽ có thể nặng lời với tôi, giờ thì tôi có chút xấu hổ. Tôi không biết nói gì chỉ biết xin lỗi “Em xin lỗi”.

“Mua sắm mệt thì gọi cho anh.” Anh nhét tấm thẻ vào tay tôi, xoay người rời đi.

Vấn đề của tôi là gì đây?

Lục Dữ Hàn tốt như vậy, tại sao Lâm Sơ Hạ lại muốn ly hôn với anh ấy...

8

Nhìn vào tấm thẻ này trong tay, tôi cảm thấy nó như một củ khoai tây nóng.

Muốn Sử dụng nó... Nhưng Tôi lại không biết mã PIN của thẻ ngân hàng.

Nếu không dùng, tôi lại cảm thấy rằng Lục Dữ Hàn sẽ tức giận.

Này... khó cho tôi rồi.

Tôi nhìn lên và thấy máy rút tiền tự động của một ngân hàng nào đó ở phía đối diện, vì vậy tôi bước tới.

Thẻ ngân hàng này có lẽ đã được đưa cho Lâm Sơ Hạ trước đó, nhưng cô ấy đã trả lại vì muốn ly hôn.

Với tính cách sợ rắc rối của Lục Dữ Hàn, anh ấy sẽ không thay đổi mật khẩu khi được trả lại.

Vì vậy, mật khẩu của thẻ này phải là một mật khẩu rất đơn giản...

Tôi hít một hơi thật sâu và đút thẻ vào, thử ngày sinh của anh ấy trước. Máy báo nhập một lần sai mật khẩu.

“Chẳng lẽ là kỷ niệm ngày cưới?” Tôi thử lại lần nữa, nhưng vẫn là sai.

Nếu nhập sai lần thứ 3, thẻ sẽ bị khóa...

"Chẳng lẽ mật khẩu lại là sinh nhật của tôi à?" Tôi cắn răng và gõ vào ngày sinh nhật của chính mình.

Yoho, đúng rồi!

Sau khi kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng, tôi choáng váng.

"Mười triệu, một trăm nghìn, một triệu... Mẹ ơi, Lục Dữ Hàn thực sự kiếm được nhiều tiền như vậy!"

Tại sao Lâm Sơ Hạ lại muốn ly hôn với anh ấy?

Tôi không thể tìm ra vấn đề của truyện này, vì vậy tôi không nghĩ về nó nữa và đi đến trung tâm thương mại.

Chỉ là tôi không thích quần áo của Lâm Sơ Hạ lắm, chúng quá già dặn và lỗi thời, bây giờ tôi là một cô gái 19 tuổi nên tất nhiên tôi cần ăn mặc trẻ trung hơn.

Tiện thể mua mỹ phẩm hay gì đó.

Sau khi mua sắm thỏa thích cả tiếng đồng hồ, quá mệt và không mua thêm được gì nhiều, chân hơi bị chuột rút không đi được, đành phải tìm một quán trà sữa gọi một cốc trà sữa..

Mới uống được nửa chừng, bụng tôi bắt đầu cuộn lên, đau nhói ở bụng dưới.

Tôi đang nằm ôm bụng trên chiếc bàn vuông nhỏ, thì có người đi tới, chỉ vào mông tôi nói: "Cái kia... cô gái à..."

Tôi nhìn xuống theo hướng cô ấy chỉ thì thấy chiếc quần đã nhuộm đỏ và có vết máu trên mặt đất.

Ôi cô bạn tốt bụng, chứng mất trí nhớ này khiến tôi không nhớ ra bà dì đã đến, nhưng âm lượng của cô lại lớn như vậy, xem ra máu chảy đầm đìa.

Lúc trước khi tôi đến đây bụng dưới không đau lắm, nhưng bây giờ đau quá, giống như có ngàn mũi kim đang châm vào bụng.

Tôi lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Lục Dữ Hàn, nhưng tay tôi không có chút sức lực nào, thậm chí tôi còn không cầm được điện thoại di động.

Một giây trước khi ngất đi, tôi đã nghĩ, mình sẽ là người đầu tiên bị ngất khi bà dì đến.

Tôi có quay trở lại mười năm trước sau khi tôi ngất đi không?