3
Chuyện quái gì đã xảy ra trong 10 năm qua vậy?
Từ thái độ của Lục Dữ Hàn, anh ấy bây giờ có vẻ rất thất vọng với tôi.
Tuy nhiên, có thể thấy thái độ của anh ấy cũng không muốn ly hôn, đơn phương ly hôn là do Lâm Sơ Hạ đề nghị, ngay cả thoả thuận Ly hôn cũng do tôi đề nghị.
Chẳng lẽ mình thật sự... bị lừa?
Tôi lấy điện thoại ra xem tin nhắn SMS và WeChat nhưng không thấy có gì bất thường.
Vòng kết nối hiện tại của Lâm Sơ Hạ rất nhỏ và chỉ có khoảng 50 người trên WeChat.
Nhìn vào những người bạn được đánh dấu sao, tôi thấy rằng ngoài Lục Dữ Hàn, còn có hai người khác, một người đàn ông tên "Tề Hạo" mà tôi không biết, và người kia là Đàm Gia Hân, là chị em thân thiết chơi với nhau từ nhỏ học cùng trường cấp 3 với tôi.
Chúa đã giúp tôi, tôi có thể hỏi Gia Hân.
Đã mười năm trôi qua, tôi không biết cô gái bé nhỏ của tôi giờ ra sao.
Cô bạn tôi từng là một hoa khôi có tiếng được nhiều người theo đuổi, Gia Hân ngưỡng mộ một nam ca sĩ tôi không nhớ tên và anh ta đã đi nhập ngũ, Gia Hân cũng từng nói cậu ấy sẽ kết hôn với anh ấy khi lớn lên, nhưng không biết cậu ấy có làm được không.
"Gia Hân... Gia Hân, cậu ở đâu? Có rảnh không chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?"
Ngay khi tôi gửi tin này đi, có một dấu chấm than to và dòng chữ nhỏ trên đó đặc biệt bắt mắt: Gia Hân, người không nhận tin nhắn người lạ, hãy xác minh bạn bè, hiện tại bạn không phải là bạn của anh ấy (cô ấy)...
Điều này là sao cậu ấy xóa tôi khỏi bạn bè?
Chuyện gì đang xảy ra vậy Lâm Sơ Hạ, tại sao mười năm qua cô lại sống cuộc sống đầy thất bại như thế, người cô yêu nhất cô muốn ly hôn, bạn thân thì không chơi nữa, người thân xung quanh đều phản bội.
Để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với tất cả những điều này, tôi đã thêm lại WeChat của Đàm Gia Hân.
May mắn thay, Gia Hân đã không từ chối tôi, nhưng sau khi tôi định nhắn tin qua, thì cậu ấy đã gửi một dấu hỏi chấm một cách rất xa lánh.
"Chúng ta ra ngoài gặp nhau được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu." Tôi hồi hộp gửi dòng này, sợ cậu ấy từ chối.
May mắn thêm lần nữa là cậu ấy không từ chối và đáp lại bằng hai từ: “Được thôi.”
Tôi nóng lòng muốn gặp Đàm Gia Hân, xem cậu ấy mười năm qua đi đã thay đổi như thế nào, và hỏi cậu ấy có biết điều gì đã xảy ra với tôi trong mười năm qua không.
Tôi nhanh chóng đến địa điểm đã hẹn, đó là một quán cà phê trang trí khá đẹp.
Thế giới đã phát triển nhanh chóng trong mười năm qua, tôi nhớ ban đầu nơi này là một khu xóm nhỏ, nhưng bây giờ nó đã trở thành một trung tâm mua sắm lớn với những tòa nhà cao tầng sừng sững bên cạnh.
Tuy nhiên, tôi đã đợi Đàm Gia Hân ở quán cà phê trong ba hoặc bốn tiếng đồng hồ, từ chín giờ sáng cho đến hơn 11giờ trưa, nhưng cậu ấy chưa xuất hiện.
Tôi muốn gửi cho cậu ấy một tin nhắn để hỏi tại sao cô ấy không đến, nhưng khi tôi gửi tin nhắn đi thi WeChat lại hiển thị: Tin nhắn đã được gửi đi nhưng bị bên kia từ chối.
Tôi:???
Cô gái nhỏ này thực sự đã chặn tôi?
Chúa ơi, tôi đã làm tổn thương cô ấy nhiều như thế nào.
Tôi muốn khóc, nhưng khi tôi chuẩn bị ra ngoài ăn tạm bữa trưa rồi về nhà Đàm Gia Hân xuất hiện.
“Cảm giác đợi người như thế nào?” Đàm Gia Hân mặc một chiếc áo khoác màu be, đeo kính râm quá khổ, trông giống như một ngôi sao lớn sợ bị chụp ảnh.
Nhìn thấy Đàm Giai Hân, tôi như nhìn thấy nước trong sa mạc, lao tới ôm lấy cậu ấy, "Gia Hân, mười năm qua cậu thay đổi nhiều quá."
Đàm Gia Hân rõ ràng là bối rối trước lời nói và hành động của tôi, cậu ấy đẩy tôi ra và thoát khỏi vòng tay của tôi, tháo kính râm ra và chớp mắt nhìn tôi với vẻ mặt khó tin "Cậu mất trí rồi à?" " Lâm Sơ Hạ, cậu đang làm cái gì vậy?"
"Không có gì..." Tôi sụt sịt hỏi: "Tớ chỉ muốn hỏi cậu, tại sao Lục Dữ Hàn lại muốn ly hôn với tớ?"
"Ồ, anh ta ly hôn với cậu?" Đàm Giai Hân cười lạnh và nói, "Cậu không muốn ly hôn với anh ta sau khi đã khóc lóc ăn vạ, làm loạn và doạ treo cổ sao?"
“A?” Tôi thật sự muốn ly hôn.
“Tại sao?” Tôi bối rối hỏi.
“Tôi cũng muốn hỏi cậu tại sao? " ( GH đang giận nên sưng tôi- cậu nha)
Đàn Gia Hân hừ lạnh một tiếng, "Cậu đã quên bản thân mình đã làm cái gì sao? Cậu không chỉ muốn cùng hắn ly hôn, còn muốn cùng tôi cắt đứt quan hệ."
"Ở nơi này, tôi đã chờ cậu hơn 3 giờ, cuối cùng đợi đến khi cậu để lại một câu “Chúng ta không cần làm bằng hữu nữa', sau đó xoá sạch toàn bộ liên lạc của tôi thông tin, cậu đều quên hết rồi sao?"
Từ biểu hiện của Đàm Giai Hân có thể thấy rằng cậu ấy không hề nói dối.
“Cái kia… Gia Hân.” Tôi vươn tay ôm lấy cậu ấy, cố tỏ ra điệu đà và dễ thương với cậu ấy.
“Đừng gọi tôi là Gia Hân.” Đàm Giai Hân xua tay, phớt lờ mánh khóe của tôi.
“Tớ… tớ bị mất trí nhớ, mười năm qua tớ không nhớ gì cả.” So với việc du hành vượt thời gian đến mười năm trước, câu nói mất trí nhớ này nên dễ chấp nhận hơn.
Nhưng Đàm Giai Hân vẫn bị sốc.
"WTF?"
"Ký ức của tớ dừng lại ở ngày mà tớ và Lục Dữ Hàn lần đầu tiên gặp nhau, đó là mười năm trước."
“Mất trí nhớ?” Đàm Giai Hân không thể tin nổi nhìn tôi thật lâu.
4
“Ừ.” Du hành đến tương lai mười năm sau, khái niệm này giống như mất đi trí nhớ mười năm, dù sao cũng giống mười năm mất tích.
Thấy tôi chân thành, Đàm Giai Hân miễn cưỡng tin lời tôi.
Cuối cùng cậu ấy cũng ngồi xuống và nói chuyện với tôi.
Từ miệng Giai Hân, tôi biết được rằng sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được ứng tuyển học lên cao học, và sau ba năm học cao học, ngay khi vừa tốt nghiệp tôi đã kết hôn với Lục Dữ Hàn.
Trong hai năm đầu tiên của cuộc hôn nhân, tôi và Lục Dữ Hàn khá ngọt ngào, sau đó chúng tôi thỉnh thoảng cãi nhau, bắt đầu vào vào năm ngoái, những trận cãi vã giữa Lục Dữ Hàn và tôi thường xuyên hơn.
Tất nhiên, với tính cách của Lục Dữ Hàn, anh ấy sẽ không cãi nhau với tôi, vì thế hầu hết các cuộc cãi nhau đều do tôi đơn phương bắt đầu.
Tôi đang làm cái quái gì vậy, Đàm Giai Hân nói hơi mơ hồ.
Nhưng tôi đã tìm ra đúng hướng.
Có lẽ khi đã kết hôn nhiều năm, tôi không đi làm nữa mà biến mình thành một bà nội trợ, còn Lục Dữ Hàn sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, đã có một sự nghiệp thành công và công việc luôn bận rộn, anh ấy ngày càng ít dành thời gian cho tôi hơn, và tôi bắt đầu cảm nhận khoảng cách chêng lệch và cảm giác không an toàn.
Cuối cùng, đi đến thời điểm ly hôn.
“Chúa ơi, tớ đã trở nên phiền phức như vậy sau mười năm sao?” Tôi không thể tin rằng người mà Đàm Giai Hân vừa nói người vô cớ gây rắc rối phiền phức này là mình.
"Còn chưa đủ ghê gớm sao? Cậu với anh ta ly hôn, thì ly hôn, tại sao cậu lại muốn cắt đứt quan hệ bạn bè với tôi?"
“Tớ… tớ cũng không biết.” Tôi có chút áy náy không dám nhìn thẳng vào mắt Đàm Gia Hân.
"Quên đi, hiện tại cậu đã mất trí nhớ, tôi không thể cùng cậu tranh luận, chờ cậu khôi phục trí nhớ chúng ta lại nói chuyện tiếp." Đàm Giai Hân giống như trưởng thành không nhớ rõ quá khứ không thèm chấp loại tiểu nhân như tôi, hỏi: "Nhưng làm sao mà cậu lại bị như vậy? Sao tự dưng lại Mất trí nhớ?"
Câu hỏi này làm tôi bối rối.
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Có lẽ là tối hôm qua trong lúc ngủ sơ ý đυ.ng phải đầu?”
Đàm Giai Hân ngay lập tức tỏ ra không nói nên lời.
Miễn là đừng nói về nó, không tôi nghĩ lại thật lố bịch.