Nói xong, cô liền chúc hắn ngủ ngon, rồi từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cửa.
Mới vừa đóng cửa lại, cô đã bị một người đè ở trên tường, động tác thình lình xảy ra làm cô vô cùng hoảng sợ, chờ sau khi cô phát hiện là Quý Bắc, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Chơi rất vui vẻ sao?"
Hắn vừa mới mở miệng, Quý Lạc liền ý thức được Quý Bắc cùng với thường ngày không giống nhau, hơn nữa còn rất không giống nhau, người trước mắt này, có vẻ bề ngoài giống với hắn, nhưng mà nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, hơi thở lệ khí trên người hắn rất trầm trọng, khóe miệng cười cũng thực tà mị.
Người này, vô cùng nguy hiểm.
"Anh không phải là anh ấy, anh là ai?"
Tay đang chống ở trên vách tường của Quý Bắc dần dần trượt xuống, rồi dừng lại ở trên mặt cô, tựa hồ là lưu luyến xúc cảm mềm mại trên mặt cô, sau khi sờ soạng vài cái liền dừng lại."Anh chính là anh ấy, chẳng qua, anh là một mặt âm u của anh ấy."
Lúc này Quý Lạc rốt cuộc cũng nghe hiểu, thế nhưng Quý Bắc vậy mà lại có hai nhân cách, việc này ở
trong cốt truyện, hình như chưa từng nói qua, làm thế nào mà lần này lại xảy ra biến cố a?
"Em không ngoan nha, em rõ ràng là của anh hai, nơi này, nơi này, còn có...... Nơi này......"
Tay hắn xẹt qua đôi mắt của Quý Lạc, rồi lại rơi xuống cái mũi của cô, cuối cùng, dừng lại ở trên đôi môi no đủ hồng nhuận, hắn bỗng tinh tế vuốt ve.
"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Cô muốn nhìn thử xem, nhân cách thứ 2 của Quý Bắc, đến cùng là có bao nhiêu thú vị.
"Làm cái gì...... Đương nhiên là làm chuyện thú vị a."
Nói xong, hắn cúi đầu, dễ như trở bàn tay mà đặt một nụ hôn lên môi của cô, Quý Lạc thấy vậy liền cắn chặt răng, không cho lưỡi của hắn đi vào.
Ngược lại hắn rất có kiên nhẫn, chậm rãi liếʍ láp hàm răng của Quý Lạc, từng cái từng cái, lặp đi lặp lại.
Quý Lạc cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đầu cô bỗng có chút choáng váng, cô tính toán thời gian không sai biệt lắm, liền làm bộ dáng kiên trì không được nữa, thân mình liền mềm nhũn, miệng khẽ nhếch lên, để cho Quý Bắc dễ như trở bàn tay mà đi vào.
Vừa mới bắt đầu hắn hôn còn không nhanh không chậm, nhưng sau đó, lại giống như mưa rền gió dữ thổi quét mà đến, độ ấm giữa hai người dần dần lên cao, thẳng đến khi Quý Lạc có chút không thở nổi, Quý Bắc mới buông cô ra.
Cô vừa mới thở ra một hơi, Quý Bắc liền cười khẽ, sau đó nói: "Lại tiếp tục."
Lấy hôn phong giam, lúc này cũng không có luyện tập trước, đây là một nụ hôn đau đớn mang theo tia cuồng bạo cùng với ý trừng phạt, Quý Lạc có chút chịu không nổi, thân thể bắt đầu hơi hơi giãy giụa.
Sự khác thường của cô liền bị Quý Bắc cảm giác được, hắn liền nghĩ thành là cô đối với hắn kháng cự, ánh mắt hắn bỗng trở nên cuồng bạo, bên trong phảng phất như đang tụ tập mưa rền gió dữ.
Trong chốc lát, thân mình Quý Lạc liền bay lên không, cả người bị Quý Bắc ôm ngang lên, sau đó liền lên lầu.
"Em không ngoan, cho nên anh sẽ trừng phạt em."
Lúc đầu Quý Lạc còn nghĩ nhân cách thứ 2 này cùng với Quý Bắc chính là một người, cho nên nếu cùng hắn phát sinh cái gì, thì cũng là phát sinh với Quý Bắc, hơn nữa nhân cách đầu tiên của Quý Bắc có chút chậm hiểu, có lẽ đây chính là một cái cơ hội không tồi.
Nhưng mà công phu mặt ngoài thì vẫn phải làm, vì thế cô liền tỏ vẻ kháng nghị.
"Anh không thể đánh em."
Phản ứng đáng yêu của cô liền lấy lòng Quý Bắc, Quý Bắc cười khẽ, trong lòng nghĩ thầm nha đầu ngốc này quả nhiên là đơn thuần, thế nhưng sẽ cho rằng hắn muốn đánh nàng, có điều trêu chọc cô một chút cũng không sao.
"Vì cái gì không thể? Anh không chỉ muốn đánh em, còn muốn đánh rất đau."
Quý Bắc nói, lộ ra một nụ cười ý vị không rõ.
Hắn trực tiếp đưa cô tới phòng hắn, sau đó đem cô đặt ở trên giường, vì phòng có chút nóng, thế nên Quý Bắc liền cởϊ áσ khoác ra.
Quý Lạc không biết hắn đang muốn làm cái gì, hai tay ôm đầu gối, một bộ dáng sợ hãi bị đánh.
Bởi vì sợ hãi, đôi mắt cô có vẻ sáng dị thường, ánh mắt lập loè, giống như như nai con vô tội, lông mi của cô cũng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Quý Bắc ngồi ở trên giường, ôm chặt cô, rồi lại lần nữa hôn cô, ở trên môi cô mà trằn trọc mυ"ŧ hút, đây chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi, rất mau, hắn liền buông cô ra, sau đó nói: "Đừng sợ."
Những lời này như là có ma lực, quả nhiên Quý Lạc liền không hề run rẩy nữa, cả người dần dần an tĩnh lại.
Quý Bắc đối mắt với hắn, ánh mắt hắn sâu như biển, thâm trầm đến nỗi làm người khác nhịn không được muốn hôn môi, hắn thử đem tay đặt lên ngực cô, hiển nhiên Quý Lạc có chút thẹn thùng, muốn đem tay hắn kéo ra, nhưng Quý Bắc lại không nghe theo ý của cô, bỗng dùng một bàn tay giam cầm lại đôi tay của cô.
"Anh làm như vậy, Lạc Lạc sẽ cảm thấy ghê tởm sao?"
Quý Lạc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Sẽ không, nhưng mà em có điểm không thoải mái, anh hai là phải làm chuyện trên truyền hình (tivi) kia sao?"