Tuy rằng được thể nghiệm lại một phen thời học sinh rất tốt, nhưng mà giáo trình đơn giản buồn tẻ của người thời nay vẫn là làm cô phi thường đau đầu.
Không nghĩ tới đã trải qua loại thống khổ này một lần rồi giờ cô lại phải trải qua lần nữa, liền hướng cái này, Quý Lạc cũng muốn nắm chặt thời gian để hoàn thành nhiệm vụ mới được.
Đầu tiên, đương nhiên là phải tìm được Tưởng Phi, bất quá muốn làm hắn vĩnh viễn sống trong áy náy, vẫn là có chút khó làm, nhưng mà quan trọng nhất bây giờ vẫn là có được hảo cảm cái đã.
Hơn nữa từ trong cốt truyện, có thể thấy Tưởng Phi hẳn là thích cô gái ôn nhu thiện lương thì phải.
Rốt cuộc cũng tan học, Quý Lạc liền nhanh chóng thu thập cặp sách tốt, thấy Bạch Liễm đã đi khỏi phòng học, cô liền vội vàng đi theo sau.
Tưởng Phi cùng Bạch Liễm xác thật có hảo cảm với nhau không sai, bất quá hiện giờ thiếu nguyên chủ làm chất xúc tác tình cảm cho bọn họ, cô không tin Tưởng Phi sớm như vậy liền yêu Bạch Liễm.
Hơn nữa theo cô biết, Tưởng Phi và Bạch Liễm hẳn là sẽ cùng nhau về, hắn là đại thiếu gia có siêu xe không ngồi ngược lại lại đi bộ, có thể thấy được hắn đối với Bạch Liễm cũng có vài phần dụng tâm.
Vì để có được một cơ hội chạm mặt tốt, Quý Lạc đành phải nhanh chân tới cổng trường trước một bước, một chiếc xe màu đen sáng ngời đã sớm dừng lại ở cửa, bên cạnh cửa xe chính là một người đàn ông trung niên ăn mặc thỏa đáng đang đứng thẳng tắp, người nọ nhìn thấy Quý Lạc, lập tức liền tiến lại.
"Tiểu thư, mời lên xe."
Loại đãi ngộ này Quý Lạc đã thấy qua rất nhiều, nhưng mà hiện giờ người cô đợi còn chưa có ra, chỉ có thể hướng tài xế mà nói: "Ông đi về trước đi, lát nữa tự tôi sẽ trở về."
Không thể không nói, quy củ của Quý gia rất khá, tài xế nghe xong phân phó của Quý Lạc, cũng không có hỏi thêm cái gì, lập tức liền dựa theo lời cô nói mà làm.
Ước chừng sau năm phút đồng hồ, ánh mắt Quý Lạc liền sáng lên, rốt cuộc cũng thấy được hai người cô đang đợi.
Bên trái cô gái có diện mạo thanh lệ chính là Bạch Liễm, cô vừa cười xinh đẹp vừa nói cái gì đó với chàng trai bên cạnh, mà bên phải chàng trai cũng dùng vẻ mặt ôn nhu mà nhìn cô, cũng thường thường đáp lại vài câu, đây đúng là nam chủ Tưởng Phi.
Khóe miệng Quý Lạc gợi lên một nụ cười, ánh mắt tận lực làm cho trông có vẻ chân thành, nện bước hơi gấp về phía bọn họ.
Tưởng Phi đang cùng Bạch Liễm nói chuyện, đột nhiên phát hiện trước mặt có một cô gái đang đứng, cô gái kia có dung mạo trông rất loá mắt, khóe môi mang ý cười, một đôi mắt biết nói phảng phất lóe nhỏ vụn quang, giống như ngôi sao trên bầu trời, lập tức liền vọt vào lòng hắn.
Hắn biết người này, gia cảnh không tồi, hơn nữa bộ dạng càng là thượng thừa, ở trong trường học cũng khá nổi danh, bất quá cô tới tìm hắn làm gì?
Tưởng Phi mới nghĩ như vậy, giây tiếp theo liền nghe thấy Quý Lạc nói, thanh âm tuy rằng không có ôn nhu như Bạch Liễm, lại thanh thúy như linh, thập phần dễ nghe.
"Tiểu Liễm, hôm nay chúng ta cùng nhau về nhà đi?"
Tưởng Phi nghe được lời nói của Quý Lạc, trong lòng hơi hơi buông lỏng, hắn thế nhưng không nghĩ Bạch Liễm sẽ hiểu lầm hắn cùng cô gái khác có gì, bất quá mất mát nho nhỏ trong lòng là từ đâu tới?
Trước kia Bạch Liễm thường cùng Quý Lạc cùng nhau về, nhưng mà đều là ngồi xe, kỳ thật vẫn là tương đương với Quý Lạc đưa cô về nhà, bất quá đã xảy ra chuyện của Tưởng Phi, quan hệ của hai người cũng giống một lớp băng, chỉ là không ai đi chọc thủng.
Không nghĩ tới hiện tại Quý Lạc vẫn như cũ muốn cùng cô cùng nhau về, không phải là muốn ở trước mặt Tưởng Phi cố ý ngụy trang chứ? Hiện tại Bạch Liễm một lòng nhận định rằng Quý Lạc sẽ không đối xử với cô như trước giống nhau, hơn nữa hiện tại cô có Tưởng Phi, cô có thể cùng hắn cùng nhau về nhà a.
"Không cần, tớ hôm nay đi bộ về."
Quý Lạc nghe cũng không có từ bỏ, ngược lại khuôn mặt càng thêm tươi cười: "Không
sao a, tớ bồi cậu cùng nhau về, coi như là rèn luyện thân thể."
"Không được!" Bạch Liễm lập tức liền lớn tiếng phản đối, Quý Lạc khẳng định là muốn phá hư cô cùng Tưởng Phi.
Tưởng Phi bị ngữ khí của Bạch Liễm làm cho hoảng sợ, hắn vẫn luôn cho rằng Bạch Liễm là một cô gái ôn nhu như nước, không nghĩ tới cô cũng có một mặt như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy giống như không quen biết người này.
Bạch Liễm cũng ý thức được phản ứng của chính mình có điểm kích động, liền nhỏ giọng mà nói: "Vậy cũng được, bất quá A Phi cũng muốn cùng chúng ta về."
Quý Lạc phảng phất như hiện tại mới chú ý đến Tưởng Phi, quay đầu sang, mắt mang theo một tia kinh hỉ: "Di, thương thế của anh hình như đã tốt hơn nha, ngày đó tôi nhìn thấy anh còn nghiêm trọng hơn giờ."
Tưởng Phi vừa nghe, sắc mặt liền đại biến, cô làm sao mà nhìn thấy được? Không phải Bạch Liễm cứu hắn sao?