Chương 173: Nhặt được một con yêu quái củ cải (10)

Quý Lạc lăn vài cái trong tay hắn, phát hiện không biết hắn đã làm gì, vậy mà nhất thời không lăn ra được.

Khẳng định là hắn đã làm gì đó ở trong tay áo.

"Đừng lộn xộn."

Trong đầu Quý Lạc bỗng nhiên vang lên tiếng của Dung Ngọc, chẳng lẽ đây là thuật truyền âm?

Thật là giỏi!

Lúc này thị vệ ở ngoài cửa đi đến, nói với Dung Ngọc: "Tiên Tôn, mấy thượng thần ở bên ngoài cầu kiến."

"Ừ, để bọn họ vào đi."

"Dạ."

Sau khi thị vệ lui ra ngoài, mấy thượng thần liền đi vào, có nam có nữ, sau khi nhìn thấy Dung Ngọc toàn lễ phép mà gọi một tiếng: "Dung Ngọc Tiên Tôn."

Dung Ngọc gật đầu bày tỏ đáp lại.

Trong đó có một người do dự một chút, sau đó thử hỏi: "Xin hỏi trong phủ của Tiên Tôn còn có ai khác sao? Pháp thuật mới vừa rồi kia là người phương nào làm nên?"

"Có."

Ánh mắt của thượng thần liền sáng lên, trước đó thần nữ Cận Hề thấy cảnh tượng này đã nói với hắn là Dung Ngọc thượng thần mang theo yêu quái lên trời, phải biết rằng thần tiên bọn họ căm ghét nhất chính là yêu quái, vậy làm sao có thể, hơn nữa mưa hoa này tám phần cũng là do yêu quái kia giở trò quỷ.

"Vậy......"

Dung Ngọc tiện tay chỉ một cái, đúng là chỗ của Vũ Tâm.

Thượng thần nhìn qua, quả nhiên cảm nhận được nồng nặc yêu khí, chính là nàng ta không sai.

"Thiên đình này sao có thể có yêu quái? Không bằng để tiểu thần mang nàng ta đi?"

Lúc này Dung Ngọc đã đoán được người phía sau màn là ai, Cận Hề a Cận Hề, xem ra ngươi thật sự muốn đối nghịch với bản tôn.

"Việc này các ngươi phải đi hỏi Ninh Nam thử, dù sao cũng là hắn mang đến."

Ninh Nam là ai chứ, nhi tử của Thái Tử điện hạ, bọn họ dám đi hỏi sao?

Đương nhiên là không dám.

"Các ngươi tiến vào chính là muốn hỏi cái này? Thuật pháp là do bản tôn nhàn rỗi buồn tẻ nên chơi đấy."

Hắn bắn ngón tay ra, trên đầu của thượng thần vừa rồi kia bỗng nhiên mọc ra một đóa hoa, nhìn qua phá lệ buồn cười.

"Hỏi xong rồi thì các ngươi hãy ra ngoài đi."

Giây tiếp theo, mấy thượng thần liền trực tiếp bị dời đến cửa, thị vệ đã thấy nhiều nên không trách, dù sao Dung Ngọc cũng thường xuyên làm loại chuyện này.

Thế nào bọn họ như cũng không nghĩ tới vậy mà là Dung Ngọc tự mình sử dụng pháp thuật, chỉ đáng thương vị thượng thần mọc hoa trên đầu kia, pháp thuật của Dung Ngọc lấy pháp lực của hắn thì không phá giải được, chỉ có thể chờ nó chậm rãi biến mất, mấy ngày nay không thể gặp ai rồi.

Tuy Quý Lạc không nhìn thấy, nhưng vẫn nghe thấy, may là Dung Ngọc không giao cô ra.

Cô đang đắc chí, thì toàn bộ thân thể bỗng nhiên trượt xuống dưới, lập tức liền ngã ngồi ở trên mặt đất.

"Ai u."

Mông đau muốn chết, Quý Lạc dùng tay xoa chỗ đau vì bị ngã.

Hử???

Sao cô lại biến thành người rồi?

"Chơi vui không?"

Quý Lạc mới vừa đứng lên, lại bị Dung Ngọc dọa cho sợ tới mức ngồi xuống lại, bờ mông vốn bị đau vì té giờ lại té cái nữa.

"Còn...... Coi như cũng được."

Trừ bỏ kết cục không tốt mấy, thì xác thật rất thú vị.

"Ngươi muốn thử xem không?"

Quý Lạc cảm thấy cần phải để Dung Ngọc nhìn lại sự anh dũng của cô, hơn nữa cô cảm giác Dung Ngọc muốn đánh cô.

Chính vào lúc Dung Ngọc động môi muốn nói chuyện, thần kinh đang căng thẳng trong đầu Quý Lạc bất thình lình đứt đi, tay cô không tự chủ được mà đưa về phía Dung Ngọc,

Sau đó...... Bang, một bông hoa cầu liền trực tiếp không kịp phòng ngừa mà nổ mạnh trên đầu Dung Ngọc, sau đó Quý Lạc liền nhìn thấy trên tóc Dung Ngọc đều là cánh hoa.

Ahhhh? Vậy mà lại thành công?

Quý Lạc tuyệt đối không nghĩ tới vậy mà thật sự dùng được, thật là vừa vui mừng vừa ưu sầu mà.

Mắt thấy mắt Dung Ngọc bốc lên sát ý, Quý Lạc quay đầu liền chạy.

【 Kích phát nhiệm vụ chi nhánh: Khiến Dung Ngọc dạy pháp thuật, tích phân khen thưởng: Hai vạn. 】

Vì sao lúc này lại kích phát nhiệm vụ chi nhánh, hệ thống em ra đây, em đang cố ý đúng không?

【 Ký chủ có thể lựa chọn không làm. 】

"Đương nhiên tôi..... Tôi phải làm."

Chỉ là vì sao tích phân khen thưởng của nhiệm vụ chi nhánh lại giống với nhiệm vụ chủ tuyến? Đầu năm nay kiếm tích phân đúng là không dễ.

Vì thế Dung Ngọc vốn dĩ chuẩn bị làm phép để Quý Lạc không thể chạy, lại nhìn thấy Quý Lạc chủ động quay đầu chạy trở về.

Hơn nữa, còn ôm chặt chân hắn.