Chương 33: Hồi ức khó có thể mở miệng

*Dịch: Tĩnh Tĩnh

*Nghe xong phân tích của Văn Mạt, Tiêu Lợi Cường nối tiếp câu chuyện:

- Tại nội khu công viên phát hiện toàn bộ hài cốt đấy, thời gian dài nhất là 50 năm, hầu hết là nam giới, suy đoán người chết tuổi từ 30 trở lên.

Văn Mạt gật đầu, nói tiếp:

- Người đầu tiên chết vốn có ý nghĩa đặc biệt, xác định thân phận sẽ tạo thành trợ giúp rất lớn. Không có ai trời sinh là ác ma, thực nhân giả cũng không phải vừa sinh ra đã ăn thịt người. Nhìn chung nước ngoài bắt được tất cả thực nhân giả đều là người trưởng thành từng trải, tất cả bọn họ thời tấm bé đầu gặp bất hạnh, nhìn thấy người thân chết thảm trước mắt mình, thậm chí còn bị hung thủ ăn tươi nuốt sống; hoặc là bị người ta hành hạ dẫn đến tổn thương cực lớn về mặt tâm sinh lý. Hung thủ này cũng giống như người từng trải. Mà xét thấy năm tháng ăn thịt người cũng lớn, như vậy phương hướng điều tra có thể là: Khoảng chừng 50 năm trước, xảy ra việc ngoài ý muốn hoặc là vụ án bạo lực, liên quan đến trẻ em, người thân thiết của đứa trẻ tử vong, bản thân đứa trẻ bị kí©h thí©ɧ.

Cảnh sát rất nhanh hành động, toàn bộ hệ thống công nhân viên của cục công an thành phố từng tốp từng tốp xin về đơn vị, bởi vì mọi người đều hiểu, vụ án phát sinh gần đây nhất có ảnh hưởng quá lớn, cho dù cảnh sát nói năng thận trọng, quần chúng vẫn hoang mang. Thời gian vài ngày, rất nhiều cư dân thành phố Z đi ra ngoài, khiến cho từ thành phố du lịch biến thành một quỷ thành.

Thư viện thành phố, đầu tiên Văn Mạt mang theo bút mực đi vào bên trong kho lưu trữ, Văn Mạt ngồi ngay ngắn trước bàn, cẩn thận lật từng tờ báo khoảng 50 năm về trước, không buông tha bất luận tin tức khả thi nào, sao chép toàn bộ những chứng cứ xác thực.

Viên Tân đích thân dẫn người đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đặc biệt tìm những người lớn tuổi để tra xét manh mối, giấy ghi chép một quyển lại thêm một quyển.

Một tuần trôi qua rất nhanh, cố gắng của họ cũng không uổng phí, trải qua quá trình thu thập tài liệu, ánh mắt cảnh sát cùng nhau tập trung vào vụ án 55 trước: Năm đầu xây dựng đất nước, thành phố Z vẫn là một thành phố nhỏ trập trùng núi non, rừng sâu núi thẳm. Chiến tranh giải phóng còn chưa xong, tàn dư của Đài Loan Quốc Dân Đảng trốn vào trong rừng núi, tiếp tục dựa vào nơi hiểm yếu mà chống cự. Bởi vì địa hình rừng núi phức tạp, đường đi gồ ghề, bộ đội hồi đó cùng các chiến sĩ giải phóng quân đánh du kích, rất nhiều năm sau vẫn chưa bị tiêu diệt triệt để. Nhưng mà thời gian dài, dù sao ngây người trong núi không ăn không uống, cuộc sống của họ cũng không tốt lên được, bình thường vẫn hay đi ra quấy rầy người dân ở phụ cận, bị giải phóng quân bắt được nghiêm khắc trừng trị một trận.

Đàng hoàng được một đoạn thời gian, vào một ngày mùa đông năm ấy, tuyến xe xuất phát từ thị trấn đi tới huyện bên cạnh bị quân địch chặn, toàn bộ hơn ba mươi người trên xe bị bắt lên núi. Chẳng khác gì thổ phỉ đòi vũ khí và lương thực, nếu không thì sẽ gϊếŧ chết con tin. Chú ý lấy người làm gốc, mạng người quan trọng. Khi đó cho quân địch lương thực và vũ khí thì khác nào thông đồng với địch phản quốc gia, không phải hành vi của người Hán. Chính quyền địa phương đương nhiên không chịu, một mặt làm bộ gom góp lương thực, mặt khác lại kế hoạch nhân cơ hội đưa lương thực thì tiêu diệt toàn bộ địch nhân. Lập kích hoạch thật kĩ càng là thế, nhưng khi đó trong chính quyền có gián điệp của quân địch, đem cái kế hoạch này tiết lộ cho địch, bởi vậy địch mặc kệ, liên tục gϊếŧ năm người rồi tặng trở về, hạn trong vòng ba ngày giao lương thực ra.

Toàn bộ người nhà con tin đến trước cửa chính quyền quỳ xuống xin chính quyền giao lương thực cứu người, chính quyền chỉ có thể đồng ý, sau đó thương lượng với địch, cuối cùng vẫn phải đưa ra một ít lương thực. Nhưng mà thời gian đã qua một tháng rồi, lúc đó lên núi cứu người ba mươi người chỉ còn sống sót có bảy người. Trong bảy người sống sót này có một đứa trẻ mười tuổi khiến cho mọi người vô cùng đồng cảm. Thì ra thằng bé hoạt bát sáng sủa theo chân cha mẹ đi thăm người thân, lần này cha mẹ đứa bé không thể sống sót, mà thằng bé cũng biến thành người không giống bình thường, nó không lên tiếng nói chuyện nữa, ngoại trừ người đàn ông ôm nó trở về thì bất luận kẻ nào đến gần nó nó đều khàn giọng mà rống khóc.

Phòng lưu giữ hồ sơ tuyệt mật của chính quyền ghi chép lại tên của bảy người sống sót: Lý Viện Triều, Lý Ái Quốc, Trương Kiến Thiết, Trương Vĩnh Thành, Triệu Tề Gia, Phùng Bằng và bé trai Trương Triều Dương. Phùng Bằng là người ôm thằng bé về, cuối cùng cũng là hắn nuôi dưỡng đứa bé Trương Triều Dương không cha không mẹ. Mà không có hồ sơ về những con tin không còn sống, chỉ viết một câu chết do tai nạn, không có ghi chú rõ nguyên nhân. Phần cuối hồ sơ còn dùng chữ nhỏ ghi lại một hàng, thời điểm Trương Triều Dương được cứu về, nhân viên y tế phát hiện một đoạn xương ngón ty từ tay trái của thằng bé, lúc nhân viên ý tế cầm xương ngón tay đi thì đứa bẻ khóc rống lên, lại phải đem xương trả cho nó.

Hồ sơ dừng tại đây, không có thêm tin tức hữu dụng nào.

Cảnh sát ở bên ngoài điều tra rất nhanh truyền đến tin tức: Năm đó bảy người còn sống này, ngoại trừ Phùng Bằng nhận nuôi đứa bé Trương Triều Dương đã qua đời từ mười năm trước do bệnh tật, thì hiện nay Trương Triều Dương đang là một người già mắc bệnh lẫn sống ở viện dưỡng lão thành phố Z, còn lại năm người trong hồ sơ thì vợ và người kế tục đều mất tích trong thời gian năm đến sáu năm.

Có vấn đề! Vụ án này có cửa đột phá!

Văn Mạt và Viên Tân chạy đến nhà Phùng Bằng, hỏi thăm con trai ruột Phùng Bằng, là Phùng Á Sơn năm nay 66 tuổi. Biết được ý đồ đến của cảnh sát, ông lão trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng thở dài một hơi:

- Mà thôi, tôi cũng sắp xuống đất rồi, không muốn mang theo bí mật này theo vào quan tài.

Ông lão quay đầu nhìn con gái phía sau lão đi ra ngoài, mới hỏi hai người:

- Tôi không biết về sau có hối hận khi cho các vị biết hay không, nhưng nói đến không phải là chuyện xưa bình thường, mà là chuyện máu chảy đầm đìa có thực. Cha tôi giữ bí mật này, cho đến trước khi chết mới nói cho tôi biết. Nhưng mà tôi thà mình chưa từng biết. Đồng chí cảnh sát, các vị nhất định muốn nghe sao?

Được câu trả lời khẳng định từ hai người, Phùng Á Sơn cũng không nóng lòng giải thích, mà là nói đến Trương Triều Dương:

- Thời điểm Trương Triều Dương vừa tới nhà chúng tôi, tôi còn là một đứa bé không hiểu chuyện. Khi đó đừng nói đến giúp đỡ người lớn, không làm phiền thêm là tốt rồi. Trương Triều Dương sẽ không nói, sẽ không mặc quần áo, cũng không ăn cơm. Cái gì cũng không, rất nhiều chuyện cha tôi đều tự tay giúp đỡ, dạy hắn cầm đũa, dạy hắn thắt giây giày, chẳng ngại buồn phiền mà nói chuyện với hắn, nếu tiện sẽ cho tôi nhìn một chút. Nhưng mà, cha tôi chưa từng làm như vậy với tôi, các vị hẳn là hiểu đứa bé nào cũng có tính độc chiếm và ích kỷ, huống hồ tôi còn là con ruột duy nhất của cha tôi. Cho nên tôi rất chán ghét cha tôi phân chia yêu thương này đi, phân đồ ăn ngon quần áo mới với đứa bé khác. Ở ngay trước mặt hắn gọi hắn là kẻ đần, còn thỉnh thoảng đánh hắn. Bây giờ suy nghĩ lại, lúc đó mình làm quá lên. Hắn còn nhỏ như vậy, đã trải qua chuyện mà đối với người bình thường là ác mộng cả đời. Cha tôi và đám người bọn họ bị bắt lên núi không phải với mục đích trao đổi lương thực, mà quân địch cũng hiểu thái độ của chính quyền, chúng nó (địch) bắt không phải là người, mà là đồ ăn.

**