Kỷ Kiều ra cửa bày quán, không hiểu sao lại xuyên đến tinh hệ thú nhân.
Sau cuộc đại chiến với trùng tộc, tinh hệ thú nhân liền trở thành hoang mạc ẩm thực, Kỷ Kiều uống dịch dinh dưỡng không nổi nữa, bánh mì thì khô cứng, cậu quyết định làm lại nghề cũ, bày ra quán nhỏ bán bánh xèo kiểu Trung của mình!
[酱香饼 - Bánh tương hương: là món ăn của tỉnh Hồ Bắc, còn được nước ngoài mệnh danh là "bánh pizza Trung Quốc" nước ta gọi vui là "bánh xèo kiểu Trung" (nên mình dùng từ này cho thân thuộc nha). Giống như bột mì chiên dẹp được phết hỗn hợp tương gia vị lên trên. Lưu ý: Món này không hề giống bánh xèo nước ta, trừ việc khi chiên thì nó cũng xèo xèo thôi.]
Sống trong khu phố người tốt người xấu lẫn lộn, tiền tiết kiệm thì sắp thấy đáy, vậy mà trong cơn mưa to gió buốt cậu còn nhặt được một hổ nhỏ kén ăn lén bỏ nhà đi.
Mở màn đã gặp hình thức địa ngục cũng không sợ, Kỷ Kiều đun nóng nồi, bỏ bột bánh vào, hương thơm nức mũi phiêu xa 10 dặm!
Xã súc xếp hàng thúc giục cậu ra quán, gặp mặt liền gào: "Ma quỷ, tại sao cậu đến trễ thế?!"
Phụ huynh ôn hòa đưa con nhỏ vào nhà trẻ, quay đầu lại liền vọt tới quán bán bánh: "Tới trước thì được, cắm đội trả thêm tiền!"
Hổ con kén ăn đôi mắt cũng sáng lấp lánh, lập tức biến thành only fan của bánh xèo kiểu Trung, há miệng liền hô: "Bánh xèo kiểu Trung nhà Kiều Kiều, ai không ăn ai chịu thiệt!"
Kỷ Kiều cẩn thận kinh doanh, rất nhanh quán bánh đã chiếm C vị ở phố ăn vặt, cũng bị mấy tên côn đồ xem cậu thành dê béo muốn thu phí bảo hộ.
Cũng may thân phận của hổ con không đơn giản, vì để quán bánh làm to làm lớn, Kỷ Kiều cùng hổ con ăn nhịp với nhau, ra một diệu kế.
Hai người bọn họ nói năng mơ hồ, ám chỉ Kỷ Kiểu và vị quý tộc có hình thú là hổ nào đó đang có một mối quan hệ mập mờ không tiện nói.
Trong lúc nhất thời, dưa rớt từ trên trời xuống thổi quét khắp phố ăn vặt, mua bánh ăn dưa trở thành combo được yêu thích nhất.
Chủ tinh phồn hoa A khu, vị quý tộc có hình thú là hổ nào đó nhẹ lắc ly rượu chân dài, tự phụ đứng trước cửa sổ sát đất hỏi tình hình của cháu trai.
Quản gia mặc áo bành tô cung kính trả lời: “Cậu chủ nhỏ đã bỏ nhà đi được một tháng rồi ạ.”
Mayfield: "Nhóc con biết sai chưa?"
Quản gia: “Không có, cậu chủ nhỏ tìm cho mình một người mợ, hổ con được mợ cho ăn béo tròn tăng ký.”
Mayfield: “???”
***
Mayfield tự xưng là quý công tử giữ mình trong sạch của Phổ Lan Kim gia tộc. Nhưng sau khi cháu trai nhỏ bỏ nhà đi, thì tin đồn tình ái về anh đã thổi quét khắp vòng xã giao của các quý tộc.
Anh cự tuyệt tham gia vũ hội xã giao, kỳ thật là vì đã yêu đơn phương người ta.
Anh phái bảo tiêu đi bảo vệ hổ con, kỳ thật là vì tình cũ khó quên.
Anh thu mua khu vực khai thác mỏ bị bỏ hoang để làm sự nghiệp, kỳ thật là vì lấy cớ theo đuổi tình yêu.
Mayfield vừa tức vừa buồn cười, khí thế hừng hực tìm tới tận cửa, lại phát hiện ngọn nguồn của lời đồn là thanh niên tuấn tú vô tội đã nhận nuôi cháu trai của anh.
1 giây trước, anh còn hoài nghi cấp dưới điều tra sai; giây tiếp theo, anh liền thấy cậu thanh niên thật thà kia mở miệng liền nói:
“Anh ấy biết người Lam Tinh chúng tôi thích làm ruộng nên cố ý mua một mảnh đồng ruộng lớn, muốn cho tôi xem cảnh gió thổi sóng lúa lãng mạn nhất!”
“Anh ấy yêu tôi chết đi sống lại, tôi nhìn người khác nhiều 1 giây liền bị anh ấy ghen tuông đè lên tường hôn!”
“Anh ấy không để ý tất cả khuyết điểm của tôi, cưỡng ép tôi ở lại bên cạnh anh ấy, dù cho tôi không thể sinh con cũng không sao!”
Tên côn đồ kinh hãi, người qua đường thám thính, Mayfield muốn tức giận mắng thần kinh!
Kỷ Kiều kiếm được đầy bồn đầy chén, ôm cái bụng của hổ con hít sâu một hơi, thầm nghĩ cáo mượn oai hùm quả thật khiến người mê muội!!
Lại không biết, cậu đã bị anh tỏa định thành mục tiêu để tính sổ sau.
Rốt cuộc 1 ngày, người bị đồn đãi tìm tới tận cửa, đè cậu ngã lên giường...
Kỷ Kiều vô tội hỏi: “Xin chào, anh là ai?”
Mayfield cười lạnh nói: “Người yêu của em, em đã quên rồi sao? Anh là vị hôn phu yêu dấu chưa từng gặp mặt của em!”