Chương 5: Trương Thất Nhi làm trâu ngựa báo đáp

"Ông chủ, tên này xử lý thế nào?".

A Thất dùng một chân đạp trên ngực Vũ Y, quay người qua hỏi Trương Quân.

Trương Quân hơi trầm mặc một lúc, vốn nghĩ rằng tên áo đen kia thực lực không thấp, có thể đánh một trận với A Thất, để cậu có thể quan sát cao thủ đánh với nhau như thế nào.

Nhưng không ngờ, tiên thiên ở thế giới này nghiền ép tuyệt đối đối với cảnh giới thấp hơn mình. Tên áo đen kia hùng hùng hổ hổ tay cầm đao xông lên, kết quả bị A Thất một cước đạp ngất xỉu đi.

Trường Quân bước lại gần Vũ Y, thấy hắn đã ngất xỉu những vẫn còn hơi thở, muốn xem trên người có vật gì đáng giá có thể lấy điểm tài sản.

Nhưng lúc gần tới chỗ Vũ Y, thì không biết Trương Quân mắt chó hay sao, đi đường vấp phải cục đá, thế nào lúc ngã lại đẩy thanh đao của Vũ Y cấm sâu vào ngực hắn, thành công giúp Vũ Y siêu thoát.

Vũ Y cũng không biết làm sao mà hắn chết, hắn thật ra đang giả vờ ngất đi, chờ đợi A Thất không chú ý liền chạy chốn. Hắn ngàn tính vạn tính không nhờ tên chủ quán mặt cười hề hề này lại ra tay độc ác với hơn.

A Thất liếc qua ông chủ của mình, quả nhiên cũng là thứ độc ác, hắn lúc đầu xem ông chủ thả bốn tên kia, còn cho là chủ mình là người không ham gϊếŧ chóc, không ngờ lại giấu sâu như vậy.

[Keng, chúc mừng chủ nhân gϊếŧ chết một tên Hậu thiên cảnh giới +500 điểm tài sản.

Keng, chúc mừng chủ nhân thăng cấp cửa tiệm lên cấp 3.

Keng, chúc mừng chủ nhân mở được vật phẩm gói cà phê nguyên chất]

Trương Quân nhìn tay mình "cầm đao" đâm chết người áo đen, trong lòng hoảng lộn, quan phủ tới bắt thì làm sao bây giờ.

Hủy thi diệt tích?

Không đúng, Trương Quân thấy mình có ý nghĩ sai lệch, chính mình chỉ là ngộ sát làm sao tính là gϊếŧ người.

Nhưng mà khi nghe thấy thông báo hệ thống, Trương Quân không quan tâm mọi thứ xung quanh nữa, mà nhìn chằm chằm vào bảng thuộc tính.

Tên tiệm: Tiệm bánh mì Tráng Dương (cấp 3)

Chủ tiệm: Trương Quân

Nhân viên: A Thất (tiên thiên)

Điểm tài sản:500

Kho vật phẩm: nguyên liệu làm bánh mì, cà phê nguyên chất (10)

Hiệu ứng buff:

Ăn bánh mì có thể tráng dương

Trong lĩnh vực 10 mét vô địch.

Độ trung thành nhân viên 100%.

Lĩnh vực vô địch tăng thêm 5 mét nữa, Trương Quân chú ý tới chỗ cà phê nguyên chất, là cái mẹ gì nữa, chẳng lẽ hệ thống chỉ cho ra được mấy món này, công pháp đại đế, tuyệt thế thể chất đâu sao lại không mang ra đi.

Nhấp vào dòng giới thiệu của cà phê nguyên chất, Trương Quân liền tát mình một cái.

[Cà phê nguyên chất: có tỷ lệ 150% hồi phục vết thương dưới tông sư.

Ghi chú: chỉ cần ngươi dưới tông sư, vẫn còn có thể mở miệng ra được, diêm vương muốn lấy mạng người còn khó hơn lên trời]

Mẹ nó, nghịch thiên như vậy, không hợp lẽ thường như vậy.

Cái này.

Nếu bán ra ngoài, có thể là giá trị cực lớn đó nha.

Trương Quân trách lầm hệ thống, buổi sáng ăn vào một ổ bánh mì, cùng uống một lý cà phê nóng, hoàng đế cũng chưa từng trải qua cảm giác này nha.

"A Thất, mang cô ấy vào trong tạm, sẵn bắt lên một nồi nước sôi."

Bảo A Thất làm xong việc, Trương Quân bắt đầu mò tên sát thủ, phát hiện trên người hắn ngoài một tấm thẻ bài ra, không có một phận gì đáng giá.

"Nhìn cũng bảnh bao nhưng làm sao nghèo như thế?".

Trương Quân cũng hơi hối hận khi để A Thất đi vào, cậu bây giờ phải lôi cái xác vào trong lĩnh vực. Câu một tay chỉ vào Vũ Y, cơ thể hắn liền từ từ biến mất đi, không để lại gì cả.

Trương Quân cảm thấy thoải mái, đây là lần đầu trong đời hắn cảm nhận được lực lương siêu phàm, chẳng trách những tên kia luôn thích gây chuyện đánh nhau, đơn giản là quá sảng khoái.

Cậu bắt đầu lấy một hộp nhỏ chứa cà phê nguyên chất, sao đó cẩn thận cân đo đong điếm lấy một muỗng nhỏ bỏ vào chén, rồi đổ nước sôi vào. Tiên thiên cao thủ quả nhiên cao thủ, thôi động khí lực vào nước liền có thể cho nước sôi lên.

Cà phê nguyên chất mà hệ thống cho phải nói là kì diệu, mùi thơm của cà phê lan tỏa khắp nhà, còn muốn lấn át mùi của bánh mì.

A Thất đang muốn băng bó cho cô gái, Trương Quân liền ngăn cản, cậu muốn thử nghiệm xem công dụng cà phê có đúng như lời hệ thống giới thiệu.

A Thất cũng nghĩa thấy mùi thơm của cà phê, dù lần đầu nghĩa thấy bánh mì, hắn đã rất ngạc nhiên. Tới cảnh giới của A Thất tự nhiên có thể tích cốc.

Tiên thiên sớm đã từ bỏ việc ăn uống, trong có thể hình thành một tiểu thế giới, tự vận hành để nuôi cơ thể, chỉ cần khí lực còn thịnh là đủ. Đó là lý do A Thất có thể đơn giản đánh chết hậu thiên.

Cho dù là hậu thiên đỉnh phong, chỉ cách tiên thiên một bước rất nhỏ, nhưng thực lực là nghiêng trời lệch đất. Hậu thiên trong cơ thể không thể hình thành được tiểu thế giới, cho nên ở thế giới này, từ hậu thiên lên tiên thiên là không có chuyện lâm trận đột phá, bởi vì khi đối đầu với tiên thiên, ngươi vĩnh viễn sẽ bị một chiêu gϊếŧ chết.

Trương Quân có hơi chờ mong. Trên miệng còn mang theo nụ cười đê tiện, nhưng rất nhanh cậu liền im bặt, hai mắt trợn tròn, trong lòng kinh hãi.

Vết thương theo mắt thường cũng có thể nhìn đi là nó đang từ từ khép lại, vết thương ở chân của cô gái này có thể nhìn thấy tận xương bên trong, với việc vết thương như này, cô gái vẫn cố gắng chạy đi một đoạn đường, đủ thấy nghị lực muốn sống thật kinh người.

A Thất cũng là hai mắt khó tin, hắn là tiên thiên việc đời gì chưa từng thấy, nhưng là chưa bao giờ thấy có loại đan dược hay thuốc nào có thể hiệu quả nhanh chóng là khép lại vết thương như vậy nha.

Cô gái kia theo hôn mê tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau nhói, mở mắt ra liền thấy trước mặt mình có hai người, một người tướng mạo đàng hoàng như anh hùng đại hiệp, còn người kia đã xấu lại còn có nụ cười thật da^ʍ tiện.

Cô gái bỏ qua Trương Quân, bắt đầu đứng dậy hướng A Thất cúi đầu:

"Tiểu nữ Lâm Thất Nhi, đa tại đại hiệp cứu giúp".

"Là ông chủ của ta cứu cô." A Thất lấy tay chỉ qua Trương Quân.

A.

Trương Thất Nhi lấy làm kì lạ, rõ ràng chân mình đã bị thương rất nặng, những do muốn sống, nàng cố gắng chạy về hướng quán này, tìm một chủ hi vọng sống. Nghĩ rằng người thiếu niên đẹp trai này đã cứu mình, không ngờ lại là tên da^ʍ tiện kia.

Trương Thất Nhi hơi ngại ngùng, sau đó nhìn lại về hướng Trương Quân.

A.

Cô ngạc nhiên lần nữa, chỉ thấy Trương Quân từ tên cười hề hề da^ʍ tiện, liền biến thành một người nghiêm túc, còn đưa lưng về phía cô, ở đâu lấy ra một bộ râu giả, vừa vuốt râu vừa nói:

"Một chuyện nhỏ nên làm mà thôi."

Thấy ông chủ mình như thế, A Thất cũng là thấy xấu hổ dùm. Trương Quân lúc này mới nhìn rõ mặt cô gái, xinh đẹp yêu kiều, không còn nhợt nhạt như lúc nãy.

Nếu Lạc Ngọc là nét đẹp của cô gái mạnh mẽ, thì cô gái trước mặt này chính là vẻ đẹp dịu dàng.

"Cảm tạ ngài đã cứu."

Trương Thất Nhi khách sáo cảm tạ một cái rồi tiếp tục nhìn về A Thất nói.

"Ơn này Thất Nhi có lẽ chỉ có thể lấy thân báo đáp."

A Thất lại chỉ tay về hướng Trương Quân.

Trương Thất Nhi mặt không xấu hổ nhìn về hương Trương Quân:

"Ơn này chỉ có thể kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ngài".

Cmn, quả nhiên đẹp trai thì được lấy thân báo đáp. Còn xấu trai như Trương Quân chỉ có thể là kiếp sau làm trâu ngựa. Không phải là Trương Quân quá xấu, chỉ do cậu có khuôn mặt phổ thông. Còn A Thất thì quá đẹp trai, nên khi hai người đứng kế bên, tạo cho người nhìn luôn thấy Trương Quân rất xấu, lại còn có nụ cười tiện tiện