Chương 2: Khách hàng đầu tiên

"Hừ, cái hệ thống chó má".

Sau khi làm bánh mì với đủ loại kích thước, đủ loại hình dạng. Có hình siêu nhân gao, có ultraman tiga mặc áo cà sa, có kamen rider, cửu vĩ , ..vân vân, phong phú vô cùng.

Quân mong chờ về một ngày khai trương phát đạt, nhưng đã nửa giờ trôi qua, vẫn không có một vị khách nào. Quân tự thôi miên bản thân mình là do tiệm mới mở nên không phải gấp, trong âm thầm đánh giá hệ thống còn một sao.

Đã hai giờ trôi qua, vẫn không một bóng khách. Quân mặt bắt đầu đen lên chữi rủa:

"Cái mẹ gì bắt mở tiệm bánh mì ở nơi hoang vu thế này, thì đến khi nào có khách".

***

"Sư huynh, còn bao lâu nữa chúng ta đến thành Diễn Châu?"

"Nhanh thôi."

Trên đường lúc này có một nam một nữ ăn mặc y phục giống nhau, trên tay mỗi người đều mang theo một thanh kiếm. Thiếu nữ lúc này mặt mài ủ rủ.

Nàng cùng sư huynh mình nhận lệnh sư phụ, đi tới Diễn châu thành tuyển nhận đệ tử mới cho môn phái. Lúc này thiếu nữ ngữ thấy một mùi thơm khó diễn tả từ trong một nhà nhỏ ở gần đó.

Thiếu niên kia cũng nghĩa được mùi thơm này, bọn họ chỉ là võ giả cấp thấp, mặc dù mạnh hơn phàm nhân rất nhiều, nhưng vẫn giống như phàm nhân cần ăn cơm, uống nước, ngủ nghỉ.

Hai người nhìn nhau, thiếu nữ không tự chủ nuốt nước miếng một cái. Vị thiếu niên kia nhìn sư muội mình liền hiểu ý, mặc kệ thiếu nữ đang đỏ mặt ngượng ngùng đi tới căn nhà nhỏ kia, chính là tiệm bánh mì Tráng Dương.

"Tiệm Bánh Mì Tráng Dương".

Thiếu niên cùng thiếu nữ âm thầm đánh giá. Tên tiệm cũng thật thô tục, nhưng bánh mì là cái gì, sao bọn họ chưa từng nghe đến.

Quân từ trong nhà nhìn ra thì thấy có hai bóng người đang đứng phía trước, hai mắt cậu sáng ra, bằng tốc độ nhanh nhất mà chạy ra ngoài tiếp đón, lo lắng khách nhân hiểu lầm về ý nghĩa tên tiệm mà chạy đi.

"Khách nhân xin chào".

Quân âm thầm đánh giá hai người này, thiếu niên tướng mạo đàng hoàng, cho cảm giác khi người khác nhìn vào thiếu niên sẽ khẳng định thiếu niên là người tốt, quan trọng thiếu niên này quá mẹ nó đẹp trai.

Còn thiếu nữ thì đây là lần đầu Quân nhìn thấy một người xinh đẹp như thế, nếu nàng làm mặt quỷ, cậu cũng không cho rằng thiếu nữ sẽ xấu đi. Đặt ở kiếp trước chính là minh tinh bàn bạc, hoa hậu số một số hai.

Hai người cùng mặt trang phục giống nhau, chỉ khác kiểu cách nam nữ, trên tay còn mang theo kiếm, có lẽ là cùng một môn phái.

Hai người này cũng đang âm thầm đánh giá lại Quân. Thấy tên trước mặt này nhìn trông tiện tiện, tướng mạo bình thường. Nếu đặt ở biển người, sợ rằng sẽ không ai chú ý.

Thiếu nữ mở miệng hỏi:

"Ông chủ, quán này bán gì mà lại thơm như thế?".

Nghe thiếu nữ đưa cái mặt nhỏ ra hỏi mình, Quân hơi lấy làm lạ, tiệm bánh mì thì bán bánh mì, không lẽ bán thịt người, nhưng dù thế nào cũng là khách, lại còn mở hàng, phải tôn trọng người ta.

"Thưa khách nhân, tiệm này bán bánh mì, mùi thơm chính là do bánh mì phát ra."

"Bánh mì?, sao ta chưa từng nghe đến."

Bây giờ thì Quân mới hiểu ra, thì ra ở thế giới này không có bánh mì. Hai mắt cậu tỏa sáng, nếu thành công truyền bá, chẳng phải cậu sẽ nắm vững độc quyền ngành bán bánh mì hay sao.

Thấy ánh mắt tiện tiện của Quân, hai huynh muội này hơi nhíu máy.

A

Nhận ra ánh mắt mình nhìn người ta không đúng, Quân ho khan vài tiếng rồi nói:

"Bánh mì là một loại bánh gia truyền nhà chúng tôi, được làm từ nhiều nguyên liệu khác nhau, nguyên liêu phải là tốt nhất, sau đó dùng công thức gia truyền phối hợp vào, nướng ba ngày ba đêm mới thành phẩm, ăn vào có nhiều tác dụng, tránh dương, bổ phổi, trị bệnh đều có thể được."

"Ồ thần kì như thế?". Thiếu niên bên cạnh nghe nói như thế cũng là ngạc nhiên, đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy loại bánh này, nhưng nghe chủ quán nói như thế, hắn thấy loại thủ pháp này gần giống luyện đan.

Thiếu niên tên Diệp Thiên, là đệ tử Ngũ Hành tông, tuổi còn trẻ tu vi đã tới tiên thiên, còn thiếu nữ tên Lạc Ngọc, là con gái của một vị trưởng lão trong phái, hai người mới gặp đã mến nhau, thường cùng nhau đi ra ngoài lịch luyện.

Lần này Diệp Thiên nhận lệnh tới Diễn Châu thành tuyển đệ tử, Lạc Ngọc chính là xin đi theo.

"Già trẻ không gạt".

Quân cười đắc ý nói ra, quá tốt, lần đầu khai trương đã gặp hai con nai tơ, có lẽ lần đầu đi ra ngoài, nhìn tuổi tác cũng khoảng hai mươi, nhưng rõ ràng thổ dân cổ đại là không thể sánh bằng với người hiện đại như Quân.

Thấy hai người do dự, Quân vào trong lấy ra một mảnh vụn bánh mì đưa cho hai người dùng thử.

"Đây, mời khách nhân dùng thử."

Diệp Thiên nhận lấy mảnh vụn bánh mì kiểm tra, xung quanh hết thảy bình thường, lại còn có mùi thơm.

Hắn lúc đầu lo lắng nơi đây núi rừng hoang vu, làm sao mọc lên một cái căn nhà, lúc đầu còn tưởng là sơn tặc hay ăn cướp muốn đóng giả để lừa người qua đường.

Nhưng sau khi kiểm tra xung quanh một hồi, lại nhìn thấy chủ quán là người bình thường, lúc này mới an tâm đi đến tiệm bánh.

"Ừm?"

Diệp Thiên bỏ bánh vào miệng, một cảm giác khó tả trong lòng hắn dâng lên, tuy rất nhỏ, nhưng hắn cảm thấy dương khí trong cơ thể mình thay đổi, chính là tăng lên một ít, với bánh này quá ngon, hắn từng ăn nhiều lại đồ ăn, nhưng chưa bao giờ thưởng thức qua thứ này.

Khi ăn vào, Diệp Thiên nhớ tới mẹ của mình. Khi xưa nhà bọn họ nghèo đói, có bữa phải ăn cây cỏ để kéo dài mạng sống. Sau này, Diệp Thiên được một vị trưởng lão nhìn thấy có tư chất, bèn thu nhận, mẹ con hắn cũng không phải chịu cảnh nghèo đói.

Nhìn thấy nét mặt của thiếu niên, Quân thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đã có tác dụng, thần kì như vậy.

Cậu nhìn qua thiếu nữ, chậc chậc, đêm nay sợ thiếu nữ này phải bộ phen mệt mỏi. Lạc Ngọc nhìn sư huynh mình không đúng cho lắm, muốn tới hỏi gặp phải chuyện gì thì liền bị Diệp Thiên ngăn cản.

"Ông chủ, bánh này bán thế nào?".

Diệp Thiên nhân ra sự thần kì trong cái thứ gọi là bánh mì này, hắn cảm nhận chỉ cần ăn thêm một chút nữa, liền có thể tăng lên thực lực không nhỏ.

"Dễ nói chuyện, một cái một lượng bạc."

Đắt như thế, Lạc Ngọc muốn mở miệng nói chuyện phải trái với ông chủ này, rõ ràng là một tên gian thương.

"Cho ta trước tạm mười cái đi, đây là mười lượng". Diệp Thiên sảng khoái đưa tiền ra trước.

Hả?

Lạc Ngọc cùng Quân nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ lại hiệu quả đến như thế. Nhưng mà Lạc Ngọc nhìn Quân với ánh mắt kì lạ, ta lần đầu biết đến món bánh này thấy sư huynh bỏ ra mười lượng mua cũng thôi đi, ngươi chủ quán thì ngạc nhiên làm gì.

Quân cũng là hơi đau đầu, ở thế giới này, mười lượng có thể là bằng thu nhập cả năm của một người thường, có thể mua một căn nhà nhỏ trong thành.

Nhưng khách tới muốn mua thì cậu làm sao có thế từ chối. Quân vào trong chọn ra mười ổ bánh mì mới nhất, dù sao là khách mở hàng cũng không nên keo kiệt. Đủ các loại hình dáng bánh mì, cậu lấy ra 2 ổ bánh mì hình Hello kitty, 2 ổ hình Ultraman cùng 8 ổ hình dáng bình thường, mỗi ổ bánh mì đều to bằng bàn tay người thường.

Đem 10 cái bánh cho gọn gàng vào trong túi do hệ thống tặng thưởng, phía trước túi có để dòng chữ đơn giản: tiệm bánh mì Tráng Dương hân hạnh phục vụ. Địa chỉ quán: núi Thanh Phong, gần Diễn Châu thành, Đông Linh Cảnh.

Thấy hai người kia rời đi, Quân cầm trong tiền mười lượng bạc, cười hắc hắc. Đang lúc muốn bước vào trong bỏ vào tủ tiền, thì cậu nhận ra trên tay bạc đã không cánh mà bay.

"Bạc của ta đâu?"