"Thông báo phủ nha, nơi này có người chết" Triệu Hàn Yên nói.
"Người chết?" Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy!
Xuân Lai còn có chút không tin, đi tới vài bước, vén rèm cửa đi vào trong nhìn. Xuân Khứ cũng theo sau.
Hai người ngay sau đó một trước một sau lui ra, lúc này sắc mặt hai huynh đệ cùng dáng vẻ lúc nãy của Triệu Hàn Yên giống nhau như đúc.
Tú Châu cả người ngồi bẹp xuống đất.
Nàng bị hù chết!
Xuân Lai rất hiểu phản ứng của Tú Châu, dẫu sao cũng là người bình thường. Lập tức hắn nhìn về phía Triệu Hàn Yên, không tránh khỏi có hơi bái phục, bên trong phòng không chỉ có một cổ tử thi, đất, tường, đồ xài trong nhà. . . Đều là máu, đỏ nhức mắt, mùi máu tanh đến sặc người.
Xuân Lai nháy mắt cho Xuân Khứ, muốn hắn mang Tú Châu trở về, thông báo người Khai Phong phủ. Hắn thì lưu lại cùng Triệu Hàn Yên cùng trông chừng hiện trường.
Triệu Hàn Yên và Xuân Lai đợi đại khái thời gian một nén nhang, thấy Triển Chiêu mang Triệu Hổ cùng Trương Long cưỡi ngựa tới trước.
Triển Chiêu vừa thấy Triệu Hàn Yên liền hỏi: "Huynh phát hiện đầu tiên?"
Triệu Hàn Yên gật đầu.
Triển Chiêu không nói gì nữa, đến bên trong quan sát thi thể.
Người chết là người đàn ông, tuổi trên dưới ba mươi, để râu dê, cả người mặc gấm bào cũ kỹ, người ngã ở bên tường, cổ bị cắt, trên tường cùng đồ vật trong nhà gần đó đều bị bắn tung tóe vết máu rất dài, trên đất máu chảy càng nhiều, nhưng vết máu đã hơi khô, có thể thấy thi thể không phải là vừa mới bị hại.
Lúc này Công Tôn Sách ngồi xe ngựa đến.
Công Tôn Sách trước tới kiểm tra thi thể, nói với Triển Chiêu: "So sánh miệng đao cùng thủ pháp gϊếŧ người với vụ án ở lò gϊếŧ heo có phần tương tự, bất quá lần này ở trong phòng, không có nước mưa rửa trôi, hiện trường này so với vụ lò gϊếŧ heo lần trước đẫm máu hơn rất nhiều. Làm khó bọn Triệu Hàn mua đồ nhưng đυ.ng phải loại chuyện này, không biết có thể chịu nổi hay không."
"Ta lát nữa đi an ủi hắn đôi câu." Triển Chiêu cau mày tiếp tục đi xem thi thể, hỏi Công Tôn Sách, "Tiên sinh cảm thấy hai vụ án xảy ra này có phải là cùng một người gây nên?"
"Tuy nói thủ pháp cắt yết hầu gϊếŧ người không hề đặc biệt, nhưng không quá thời gian, nửa ngày đã xảy ra hai cái, có thể là cùng một người gây nên." Công Tôn Sách ánh mắt nặng nề.
"Nếu là thật, vậy thì phiền toái." Triển Chiêu mời Công Tôn Sách tiếp tục nghiệm thi, hắn thì từ bên trong đi thẳng tới chỗ Triệu Hàn Yên.
"Thời điểm ngươi đến cửa hàng này, có tiếng động lạ hay kẻ tình nghi không?"
"Không có" Triệu Hàn Yên ngẩng đầu chống lại mắt của Triển Chiêu, "Bất quá coi như là có người, biết chắc không phải là hung thủ, ta đã nhìn thi thể chết một lúc, vết máu đã hơi khô, hung thủ không thể nào lưu lại tại nơi gây án lâu như vậy."
Triển Chiêu không nghĩ tới Triệu Hàn Yên sẽ hiểu thứ này, kinh ngạc nói: "Ngươi làm sao biết?"
"Mắt nhìn thấy, rất rõ ràng, không phải sao?" Triệu Hàn Yên hỏi ngược lại.
Triển Chiêu hơi sững sốt một chút, suy nghĩ một hồi cũng phải, gật đầu.
"Hậu viện phát hiện áo tơi!" Triệu Hổ hô.
Triển Chiêu chạy mau qua.
Gần đống củi ở phía sau cửa hàng vải may, có chiếc áo tơi bị bỏ rơi như hiện trường vụ án lò gϊếŧ heo, máu trên áo cũng bị nước mưa cuốn trôi sạch sẽ.
Sau đó Công Tôn Sách chạy tới thấy áo tơi, ánh mắt trở nên ngưng trọng dị thường, "Như vậy chắc chắn là cùng một người gây án."
Triển Chiêu gật đầu, vụ án này quả nhiên như hắn dự liệu, trở nên ngày càng khó giải quyết.
Bình tĩnh một lát, Triển Chiêu chợt nhớ tới mới vừa cùng Triệu Hàn Yên đối thoại, cuối cùng đã phản ứng có chỗ không đúng. Nếu là người thường, cho dù ai thấy hiện trường máu chảy đầy đất không phải sợ kêu to sau đó chạy trốn? Có ai dư sức đi phân biệt vết máu gần thi thể là khô hay là ướt? Đủ để nói rõ tiểu đầu bếp Triệu Hàn đây căn bản không sợ thi thể, cho nên sau khi phát hiện thi thể vẫn đủ tĩnh táo quan sát hoàn cảnh hiện trường.