Chương 2.2: Đặt chân đến phủ Khai Phong Từ khi bước vào cửa, Triệu Hổ liền chú ý thấy trong phòng có thêm hai người lạ mặt, mà một người trong đó lại còn đặc biệt hợp mắt hắn, tuấn tú nhanh nhẹn lại không làm người ta ghen tị, ngược lại còn chiếm được thiện cảm của người xung quanh.
Triệu Hổ nhanh chóng đáp ứng, sau đó dẫn chủ tớ Triệu Hàn Yên đi đến nhà bếp, trên đường đi còn không quên nhiệt tình giới thiệu bản thân cùng với Triển Chiêu và đám người Vương Triều, Mã Hán, Trương Long.
Triệu Hàn Yên nghiêm cẩn lắng nghe.
Đến nơi, Triệu Hổ gọi những người làm việc tại nhà bếp tới, tiếp tục giới thiệu với Triệu Hàn Yên bốn người này: Lí Tam đốn củi, Lai Vượng nhóm lửa, huynh đệ Xuân Lai, Xuân Khứ phụ trách rửa rau mua bán chạy vặt.
Xuân Lai, Xuân Khứ, hai người này chắc hẳn là người mà Triệu Trinh đã nói, âm thầm bảo vệ nàng. Triệu Hàn Yên cố ý liếc mắt đánh giá hai người bọn họ, mặc bộ vải thô, cười ngây ngô chào hỏi nàng, thoạt nhìn y hệt như là tôi tớ hỗ trợ trong nhà bếp, hoàn toàn không có dáng vẻ của thị vệ.
Cấp trên đã dặn là không được khai rõ thân phận của nhau, vì vậy ánh mắt của Triệu Hàn Yên cũng không nán lại quá lâu trên người bọn họ, mà bắt đầu đánh giá tình hình phòng bếp, thấy nơi nơi đóng một lớp bụi mỏng, quả thực đã vài ngày không được dùng tới. Hơn nữa nhà bếp cũng không lớn, có ba táo đài, lò nướng cũng có đủ, chỉ cần cải tạo lại một chút là dùng được.
Quan lại làm việc trong Phủ Khai Phong có gần một trăm người, chỉ có mỗi một nhà bếp nhỏ bé hư hỏng này thì tất nhiên không thể cung cấp đủ cơm canh cho mọi người, hơn nữa khi nãy Công Tôn Sách đã nói, sau khi xảy ra chuyện thì nhà bếp này đã đóng cửa gần một tháng. Lấy làm lạ, Triệu Hàn Yên bèn dò hỏi nguyên do.
Lí Tam giải thích: “Đồ ăn của những quan lại khác không do chúng ta phụ trách, phòng bếp này là phòng bếp nhỏ, chỉ dùng để phục vụ cho Bao đại nhân, sư gia, Triển hộ vệ, cùng với bốn vị giáo úy Vương, Mã, Trương, Triệu. Công việc trong phủ Khai Phong cực kỳ bận rộn, mỗi khi Bao đại nhân xử lý công việc thì thường hay bỏ ăn quên ngủ, sư gia cùng Triển hộ vệ bọn họ luôn ở cạnh Bao đại nhân, làm việc cho ngài, đương nhiên cũng bận rộn theo. Vì vậy, mười ngày thì hết tám, chín ngày là ăn không đúng bữa, khác với những phán quan, thôi quan đến đúng giờ về đúng giấc kia. Đại nhân không đành lòng tăng thêm việc cho những đầu bếp làm công ăn lương, nên mới tự mình chi tiền lập ra phòng bếp nhỏ này.”
“Thì ra là thế.” Triệu Hàn Yên gật gật đầu.
“Vài người vây quanh bàn cùng nhau ăn cơm, còn có một cái tên nữa, chính là ‘bàn ăn nhỏ’.” Xuân Lai bổ sung thêm.
“Bàn ăn nhỏ? Khụ khụ...” Triệu Hàn Yên nhịn không được nở nụ cười, nhưng cảm thấy không được thích hợp lắm, bèn dùng tay che miệng lại vờ như ho khan, sau đó ra vẻ nghiêm trang nói, “Nơi này xem ra phải dọn dẹp hai ngày mới xong, làm phiền Triệu giáo úy hỗ trợ chuyển cáo cho Công Tôn tiên sinh một tiếng.”
“Được được được, ta sẽ đi chuyển lời ngay.” Triệu Hổ vội vàng đáp ứng, xoay người định đi.
Triệu Hàn Yên: “Còn phòng ở của bọn ta?”
“À phải, sao ta lại quên khuấy đi chứ, ta dẫn các ngươi đi, cách phòng bếp không xa.” Triệu Hổ cười dẫn đường ở phía trước, từ cửa hông phía tây nhà bếp đi ra rẽ phải, đến một tiểu viện nhỏ.
Trong tiển viện này, sương phòng là của Xuân Lai Xuân Khứ, chính phòng nho nhỏ duy nhất ở giữa là dành cho Triệu Hàn Yên, còn phòng nhỏ ngay cạnh là cho Tú Châu. Lí Tam cùng Lai Vượng đều đã có gia đình, vì vậy không ở lại Phủ Khai Phong.
Tiễn bước Triệu Hổ rồi, Tú Châu bắt đầu thu dọn phòng. Những thứ khác nàng đều nhịn, đến khi dọn dẹp đệm chăn thì Tú Châu không kiềm được nữa, oán giận: “Giường cứng quá, không khác gì nằm ngủ trên đất, chăn đệm thì lại còn có mùi. Công tử, cái phòng rách này mà ở được ư? Còn không bằng phòng của cung nữ đâu.”
Triệu Hàn Yên không quá để tâm đến chỗ ở, chỉ cần sạch sẽ ngăn nắp là được, “Ở đâu không quan trọng, sạch sẽ là được. Ngươi đem giường với đệm chăn đi đổi đi, nếu có người hỏi thì cứ bảo chúng ta chuyển từ nhà đến.”
Tú Châu đáp vâng rồi lập tức đi làm.
Tới trưa, trời càng lúc càng âm u, sau đó bắt đầu đổ mưa to, tuy chỉ khoảng một nén nhang là tạnh, nhưng trên đất đã đọng lại không ít nước. Sau khi mưa tạnh không lâu thì nổi gió lớn, mây tan nắng chiếu, trời quang mây tạnh.
Triệu Hàn Yên bắt đầu bận rộn tay chân, vốn định nhờ Lí Tam, Lai Vượng sửa chữa táo đài, dọn dẹp phòng bếp, nhưng thấy mọi người đều chưa ăn cơm, đương nhiên có thực mới vực được đạo, nàng bèn xuống phòng bếp xem có nguyên liệu gì để nấu, chỉ thấy ngoại trừ những món gia vị như muối đường tiêu mè thì chỉ còn lại bột mì với dầu, không còn thứ gì khác.
Xuân Lai ngượng ngùng giải thích: “Vì không có đầu bếp, nên cũng rất lâu rồi không đặt mua nguyên liệu.”
“Không sao, chúng ta ăn đại một bữa đối phó cũng được.” Triệu Hàn Yên nói.
Mọi người đều cười ha ha đáp ứng, nhưng vẻ mặt lại lúng túng không tự nhiên.
Lí Tam cười khổ: Cứ tưởng đến chỗ đầu bếp có thể ăn ké được vài miếng ngon lành gì đó, cuối cùng bây giờ ngay cả một cọng rau để ăn cũng không có, có thể nấu được gì chứ, ăn cái rắm ấy.
Lai Vượng chuyển chuyển con mắt: Trong nhà bếp chỉ còn mỗi bột, chẳng lẽ làm bánh bao? Thật không muốn ăn bánh bao, chẳng có mùi vị gì cả.
Xuân Lai có vẻ mặt thờ ơ: Hôm nay dậy trễ, vừa cùng Xuân Khứ ra ngoài ăn một ít đồ rồi, chẳng đói gì cả.
Triệu Hàn Yên nghe xong ý nghĩ của mọi người, bình tĩnh cân nhắc. Chỉ còn lại bột, mà yêu cầu phải có vị, hay là làm bánh muối tiêu? Sau khi hạ quyết tâm, Triệu Hàn Yên đi lấy bột, trộn chung với nước và một ít dầu, sau đó trộn đường, mè, muối, tiêu và dầu vừng lại làm nhân. Gói nhân vào bên trong cục bột, tiếp theo cán ra thành bánh, cuối cùng là đặt vào lò nướng. Đối với việc căn giữ lửa trong lò, Triệu Hàn Yên vẫn chưa nắm rõ, may mà Lai Vượng phụ trách nhóm lửa đã có kinh nghiệm, biết được nướng bánh cần phải chỉnh độ lửa bao nhiêu, vì vậy lúc bánh ra lò, ngoại trừ những chỗ bị ngọn lửa liếʍ tới, còn đại đa số cũng không đến nỗi tệ.
Ăn bánh lúc vừa ra lò là ngon nhất, bên ngoài xốp giòn, cắn một ngụm, cảm giác trong mềm ngoài giòn cộng với hương vị thơm ngon của bột bánh lập tức khiến cho những người đang đói khát ở đây được an ủi, lại cắn thêm ngụm nữa, lập tức ăn đến lớp nhân thơm phức bên trong, đặc biệt vị muối tiêu kết hợp với mè làm cho bánh càng thơm hơn, khiến người ta ăn không dừng được, không cần thiết phải ăn thêm món nào khác.
Nhược điểm duy nhất là hơi khô, cần có nước uống.
Triệu Hàn Yên cắn một miếng bánh thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền bảo Tú Châu mang lọ mứt ô mai của nàng đến. Nàng múc một thìa mứt ô mai vào chén, sau đó dùng nước giếng lạnh hòa tan thành nước ô mai. Vào mùa hạ oi bức thế này, uống nước ô mai chua chua ngọt ngọt vừa có tác dụng giúp ăn ngon, giải khát giải nhiệt, hơn nữa ăn cùng với bánh muối tiêu rất hợp.
Lí Tam và Lai Vượng không tài nào điều khiển được miệng mình nữa, một hơi ăn sạch tám cái, thậm chí cả huynh đệ Xuân Khứ Xuân Lai tuy không đói bụng mà cũng ăn hết ba cái. May mà Triệu Hàn Yên làm khá nhiều nên đủ cho bọn họ ăn.
Lí Tam cực kỳ thích nước ô mai này, hắn hỏi Triệu Hàn Yên cách làm cụ thể, “Để ta về bảo nương tử ta làm một bình, mấy đứa nhóc chắc chắn rất thích.”
“Đơn giản lắm, một cân ô mai, rửa sạch nghiền nát, thêm đường theo khẩu vị, thích ngọt thì cho nhiều, thích chua thì cho ít. Trộn đều nguyên liệu lên, cho vào bình, nấu cách thủy trong vòng một nén nhang, khi nào uống thì lấy một ít ra pha chung với nước là được. Cái này uống vào mấy tháng hè nắng nóng là tốt nhất, có thể giải nhiệt.”
“Nhớ rồi nhớ rồi, đa tạ Hàn huynh đệ, tối nay về ta sẽ nói lại với nương tử ta!” Lí Tam vui sướиɠ nói.