- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong
- Chương 33:
Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong
Chương 33:
Bạch Ngọc Đường nắm đan quế đưa lên mũi ngửi, mùi hoa quế rất dễ chịu, quả nhiên rất tươi: "Ta thấy hai ngày nay cậu vì không bắt được hung thủ nên tựa hồ không có tâm tình gì, ngược lại không cần vội vã làm cái này, ta tiếp tục chờ vẫn được."
"Không gấp sao huynh đều mỗi ngày tới thúc giục?" Triệu Hàn Yên biết lý do Bạch Ngọc Đường tới Khai Phong Phủ không phải chỉ vì ăn một miếng bánh hoa quế nhưng vẫn trêu đùa chàng.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng Bạch Ngọc Đường tâm cao khí ngạo, sẽ lập tức bác bỏ mình, nhờ đó mà nàng sẽ biết mục đích chính Bạch Ngọc Đường mỗi ngày tới đây. Lại không nghĩ rằng Bạch Ngọc Đường nhìn nàng, nói quanh co một tiếng, xoay người ngồi xuống dưới tàng cây ngô đồng bên kia. Ngồi một lúc, đại khái chàng cảm thấy có gì đó không ổn nên lại đến.
"Có cần giúp gì không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triệu Hàn Yên đang chọn hoa quế, khi hái có một số lá úa, cuống hoa bị gãy và bọ nhỏ lẫn vào, phải phí chút sức lựa ra.
Triệu Hàn Yên sau khi nghe cũng không khách khí, liền xách đến dưới cây ngô đồng, đỏ giỏ hoa quế lên bàn, hai người cùng nhau lựa.
Triển Chiêu lúc này cũng tới, vừa vặn chàng đang có chuyện muốn tán gẫu với Triệu Hàn Yên, liền tham gia náo nhiệt, rửa tay rồi ngồi xuống.
Triển Chiêu một bên bỏ hoa quế được lựa tốt vào trong chậu, một bên hỏi Triệu Hàn Yên: "Làm sao chỉ có cậu và Tú Châu, những người khác đâu?"
"Lý Tam bổ củi ở hậu viện, Xuân Khứ Xuân Lai đi mua thức ăn. Lai Vượng thì hôm nay là sinh nhật của con gái hắn, ta hầm ngỗng để hắn mang về, hôm nay cũng không cho hắn tới, để hắn hảo hảo bồi con gái."
Bạch Ngọc Đường không nhịn được cười: "Con gái người ta sinh nhật cậu liền chỉ hầm ngỗng?"
Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường: "Này là huynh không hiểu rồi, cậu ấy chưng thịt ngỗng ăn cực kỳ ngon, trẻ con cũng thích ăn thịt, chính xác là những gì chúng muốn. Vợ chồng Lai Vượng đi theo có lộc ăn, một nhà ăn uống vui vẻ, còn gì tuyệt vời hơn thế?
" Ừ, vậy cũng được," Bạch Ngọc Đường phụ họa, chuyển mắt nghiêm túc nhìn Triệu Hàn Yên: "Cậu nướng ngỗng... Ta còn chưa được ăn."
Triển Chiêu phát hiện Bạch Ngọc Đường hình như rất mê đồ ăn của Triệu Hàn Yên làm, suy nghĩ một chút, nói với Bạch Ngọc Đường: "Có rất nhiều món ngon do cậu ấy làm huynh đều chưa từng ăn qua, dẫu sao ngươi cũng không phải chúng ta, làm việc cả ngày cho Khai Phong Phủ, buổi tối có bàn ăn nhỏ, món ăn đều do Triệu tiểu đệ chuẩn bị."
Triển Chiêu tiếng lòng: Không nghĩ tới Bạch Ngọc Đường này thông minh kiêu ngạo lại sẽ bị một miếng ăn thuyết phục, Bao đại nhân luôn luôn thưởng thức Bạch Ngọc Đường, nếu có thể dùng món ăn ngon do Triệu tiểu đệ làm để dẫn dụ chàng ta, ngược lại là một biện pháp tốt. Chẳng qua sau này trên bàn cơm nhỏ lại có thêm một người cướp cơm ăn với mọi người, cũng không biết Triệu Hổ biết chuyện này có vui vẻ hay không.
Triển Chiêu nghĩ xong điều này, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, có lẽ chính chàng cũng không phát hiện, bởi vì ngay sau đó chàng đã tiếp tục chuyên tâm lựa chọn hoa quế, không nghĩ nhiều nữa.
Triệu Hàn Yên nghe xong không khỏi bật cười, thật vui vẻ, chỉ cần có người khẳng định tay nghề nấu ăn của nàng, Triệu Hàn Yên sẽ có cảm giác thỏa mãn. Đây đại khái là "Bệnh nghề nghiệp" mà mỗi một đầu bếp đều có, đều khó tránh khỏi là những món mình nấu sẽ được nhiều thực khách biết đến và công nhận hơn.
Cho nên Triệu Hàn Yên biết mình vẫn còn có "Giá trị lợi dụng", dị thường vui vẻ. Như vậy cũng không uổng phí nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng như thế trước khi nấu, ngoại trừ việc hiểu rõ sự kết hợp của các nguyên liệu và tất cả các phương pháp nấu ăn trên công thức, nàng cũng sẽ cẩn thận nghiên cứu và nếm thử các món ăn do người khác làm. Đầu tiên nàng sẽ hình dung trong đầu món ăn này nếu tự nàng nấu sẽ trước tiến hành như thế nào, cuối cùng món ăn sẽ bày ra hình dáng gì. Nói tóm lại, nàng sẽ cố gắng hết sức để làm những món ăn mà nàng không quen nhưng thấy hợp khẩu vị, điều này cũng xuất phát từ sự tôn trọng đối với thức ăn.
Khi Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói về bàn ăn nhỏ, nghiêm túc suy nghĩ xem mình có muốn gia nhập bàn ăn nhỏ hay không. Nhưng chàng là người trong giang hồ, quen tùy tiện, quan trường có rất nhiều phép tắc, chuyện cũng có rất nhiều, nhất định chàng sẽ cảm thấy trói buộc. Bên cạnh đó, nếu mục đích gia nhập Khai Phong phủ của chàng là vì các món ăn do Triệu tiểu đệ làm thì có vẻ trông giống như "Mục đích không tốt".
Nhưng không ăn được món ăn ngon do Triệu tiểu đệ làm cũng thật nháo tâm.
Bạch Ngọc Đường nghĩ tới đây, liền không nhịn được lại lướt nhìn Triệu Hàn Yên. "Cậu ấy" đang cười, gương mặt sạch sẽ như nước, ngọt ngào như hương thơm đan quế vậy.
Triển Chiêu hái xong một nắm hoa quế bỏ vào chậu, còn không chờ kịp Bạch Ngọc Đường trả lời, liền quan sát chàng ta một lúc, thuận theo ánh mắt của Bạch Ngọc Đường mà nhìn về phía Triệu Hàn Yên.
Đầu bếp nhỏ đang mỉm cười, tuy rằng hai mắt nhìn hoa quế, nhưng híp thật dài, lộ ra ý cười. Triệu tiểu đệ chọn một bông hoa quế sao còn cười?
Nhưng Triệu tiểu đệ cười lên thật là có điểm nữ tính, nếu như ăn vận như một thiếu nữ, chỉ sợ cũng là giai nhân thanh tú.
Triển Chiêu chỉ tùy tiện nghĩ đến, chàng đã nhận định Triệu tiểu đệ không thể nào là nữ nhân. Không đề cập đến bất cứ điều gì khác, chỉ bằng cậu ấy nhìn thấy thi thể trần trụi của một nam nhân, hơn nữa mặt không đổi sắc mà quan sát nơi đó đã bị đánh nát của hắn ta, thì chàng liền khẳng định cậu ấy là một nam nhân.
"Như thế nào? Có muốn cân nhắc gia nhập bàn cơm nhỏ của chúng ta hay không?" Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường vào lúc này lựa chọn nhìn về phía Triệu Hàn Yên, là thật đang suy nghĩ đề nghị của chàng, mong đợi chàng ta có thể đáp ứng.
Bạch Ngọc Đường lập tức lắc đầu: "Quên đi, người như ta không xứng với Khai Phong Phủ của ngươi."
Triển Chiêu cười một tiếng, không để ý nửa câu châm chọc của chàng ta, chỉ nói với Bạch Ngọc Đường: "Ngươi cứ tiếp tục suy nghĩ đi."
Đặt ở thường ngày, Bạch Ngọc Đường vốn đã lập tức trả lời Triển Chiêu không cần nghĩ. Vừa vặn lúc này Triệu Hàn Yên đứng dậy đi vào phòng bếp, Bạch Ngọc Đường theo bản năng lại liếc nhìn "cậu" một cái, nuốt xuống lời nói sắp đến bên môi.
Sau khi nghĩ lại, mình nếu vì hai miếng ăn, ngay cả khí phách cũng không muốn, có chút mất mặt, toại bổ sung một câu với Triển Chiêu.
"Sau này đừng nói chuyện này với ta nữa, không có hứng thú."
Bạch Ngọc Đường cố ý trưng ra một tấm mặt lạnh lùng.
Triển Chiêu vừa cười một tiếng, trong lòng biết rõ Bạch Ngọc Đường có chút giao động, nhưng cũng biết tính tình chàng ta kiêu ngạo, nhất thời sẽ không thay đổi, vì vậy nghe theo lời chàng ta mà đồng ý.
"Ta hái hoa quế xong rồi, lát nữa quay lại." Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triển Chiêu đang chừa bậc thang cho mình, càng cảm thấy khó chịu, bèn đứng dậy chào tạm biệt.
"Ai, vậy đã đi?" Triển Chiêu kinh ngạc, ánh mắt dõi theo bóng dáng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đi vào bếp, tạm biệt Triệu Hàn Yên đang múc nước liền vội vã rời đi.
Triệu Hàn Yên đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, bưng một chậu nước tới, cười hỏi Triển Chiêu vừa rồi nói gì với chàng, sao lại khiến người ta tức giận bỏ chạy.
"Không nói gì." Triển Chiêu thấy Triệu Hàn Yên bỏ hoa quế đã nhặt vào nước, liền hỏi nàng: "Cậu nói xem Kim Thủy Liên sẽ từ bỏ việc trả thù, nếu không thì tại sao lâu như vậy vẫn không có không có động tĩnh ?"
"Nàng là một người cẩn thận, lớn gan lại cẩn thận, trừ khi nàng ta cảm thấy chắc chắn rằng ý tưởng của mình có thể thành công mỹ mãn, nếu không nàng ta sẽ không tùy tiện hành động. Ví dụ như bốn vụ án xảy ra trước đây, đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng ta. Bây giờ Khai Phong đang điều tra nghiêm ngặt , Kiều Thị đã bị bắt vào tù, bên Bàng Thái Sư cũng tăng cường phòng bị, trong một lúc có lẽ nàng ta không nghĩ ra cách thích hợp, cho nên ta phỏng đoán mọi người chắc cần phải đợi một đoạn thời gian." Triệu Hàn Yên giải thích.
Triển Chiêu hiểu rõ lời Triệu Hàn Yên, gật đầu một cái.
"Vẫn không cách nào định tội Bàng Thái Sư?" Triệu Hàn Yên hỏi.
"Đúng vậy, Bàng Thái Sư thừa nhận, nhưng ông ta một mực khẳng định không biết lai lịch của những nữ nhân kia, chỉ nói chẳng qua là có một lần Ứng Thiên Dương nhiệt tình mời mọc, cho nên miễn cưỡng cho hắn mặt mũi đi tới, ông ta chỉ cho rằng Ứng Thiên Dương nuôi mỹ nữ bên ngoài, nam nhân trong quan trường thường xuyên gặp phải tình cảnh này, cũng không cảm thấy gì. Ông ta chỉ đứng trước mặt Thánh thượng chủ động hối lỗi, nói mình không nên nhất thời động sắc tâm mà chơi phụ nữ. Nhưng cái này căn bản không được xem là tội tình gì nên Thánh thượng cũng không thể trừng phạt ông ta."
Còn những người bị bắt kia thì sao? Thời điểm họ bị khi dễ cũng không kêu cứu hô đầu hàng, để Bàng Thái Sư biết họ không muốn hay sao?" Triệu Hàn Yên hỏi.
Triển Chiêu ẩn ý liếc nhìn Triệu Hàn Yên, giọng nói nặng nề: "Khi đó... các nàng không có cơ hội mở miệng, đều bị bịt lại. Bàng Thái Sư nói là Ứng Thiên Dương mời ông ta chơi cách mới nên cũng không hỏi nhiều. Mà nay Ứng Thiên Dương chết, Lễ bộ thượng thư cũng từng đi qua đó, cũng giải thích y như lời của Bàng Thái Sư, tóm lại hai người bọn họ nói gì thì chính là cái đó, người đã chết thì không thể đối chứng.
Triệu Hàn Yên: "Phủi đến cũng thật sạch sẽ*."
*Ý của Triệu Hàn Yên ở đây là Bàng Thái sư đã đẩy mọi tội danh lên cho người đã chết, bản thân thì trong sạch.
"Bọn Vương Triều giận đến đạp bể bàn." Triển Chiêu sở dĩ nói câu này là vì biểu đạt bọn họ đều rất tức giận.
"Nếu không chứng cớ, chuyện này liền không thể nhắc lại, nói nhiều ngược lại sẽ bị nghi là vu hãm mệnh quan triều đình, để người ta lợi dụng." Triệu Hàn Yên nói Triển Chiêu khuyên nhủ mọi người: "Một loạt vụ án này chắc là có người âm thầm nhằm vào Khai Phong Phủ cùng Bao Đại nhân, cho nên sau này gặp chuyện thì xin huynh khuyên bọn họ tận lực tĩnh táo."
Triển Chiêu giật mình, vội vàng đa tạ Triệu Hàn Yên nhắc nhở, bày tỏ sau này chàng nhất định phải chú ý đến bọn Vương Triều Mã Hán nhiều hơn.
"Thật ra hôm nay ta tới đây là để cùng thương lượng với Triệu tiểu đệ, xem có cách nào khiến hung thủ sớm lộ diện hay không. Nếu vụ án này có thể sớm kết thúc, mọi người cũng yên tâm rồi. Dù sao thì mấy ngày nữa Khai Phong Phủ còn phải tiếp đãi vị Đoàn Tiểu Vương gia kia, nhất định sẽ phải phân chia nhân công."
Còn phải xem hung thủ muốn đối phó với ai tiếp theo. Trước sở dĩ nghi ngờ Bàng Thái Sư cũng gặp nguy hiểm là vì vào lúc đó động cơ gϊếŧ người của Kim Thủy Liên vẫn chưa được làm rõ, nhưng bây giờ có vẻ như Kim Thủy Liên gϊếŧ đều là những người hại nàng vào Tùy Ý Trai, khiến cả đời nàng rơi vào ngõ cụt. Mà nếu như đã chắc chắn Bàng Thái Sư là sau đó mới đi Tùy Ý Trai, hẳn sẽ không có trong một phần kế hoạch trả thù của nàng. Vì vậy, ta càng nghiêng về người tiếp theo nàng ta sẽ xuống tay là Kiều Thị." Triệu Hàn Yên cân nhắc: "Nhưng cũng không loại trừ Bàng Thái Sư và Lễ bộ Thượng thư cũng đang gặp nguy hiểm."
Triển Chiêu gật đầu: "Vậy dùng Kiều Thị dẫn rắn ra khỏi hang xem như thế nào? Bên Bàng Thái Sư và Lễ bộ Thượng thư cũng sẽ phái người trông chừng."
"Ta cảm thấy khá được, nhưng hung thủ rất thông minh, các người không nên làm quá rõ ràng." Triệu Hàn Yên nói.
"Có đạo lý, ta đi thương nghị với Bao Đại nhân."
"Đúng rồi, nữ đầu bếp Xảo Nhi lần đó chạy khỏi Tùy Ý Trai, các người đã tìm được chưa?"
Triển Chiêu sững sốt một chút, lắc đầu nói: "Tất cả đều nhào vào tìm hung thủ, ngược lại không để ý đến nàng. Nàng ấy rất quan trọng sao?"
"Ta chợt nhớ tới Kim Thủy Liên đối đãi với nàng rất đặc biệt, trên người nàng có lẽ sẽ có một ít đầu mối liên quan tới Kim Thủy Liên. Nếu chúng ta mãi không tìm được Kim Thủy Liên, liền đi đường vòng xem sao. Huynh có thể vẽ chân dung của nàng ấy hỏi thử, đứa trẻ này hơi ngốc, có thể không giỏi che giấu bản thân, sẽ dễ phát hiện hơn."
"Ý kiến hay." Triển Chiêu cười nói, trước khi đi không quên dặn dò Triệu Hàn Yên làm nhiều bánh hoa quế, không chỉ chàng cũng muốn ăn, phỏng đoán bọn Trương Long khẳng định cũng muốn.
Triệu Hàn Yên cười: "Cho nên mới chuẩn bị nhiều thế này, đều sẽ chia đều cho mọi người."
"Đa tạ." Triển Chiêu càng cười vui vẻ, chắp tay tạm biệt Triệu Hàn Yên, lập tức đi thu xếp hai chuyện bọn họ vừa thảo luận ban nãy.
Lúc này Tú Châu cũng nấu nước nóng, tới gọi Triệu Hàn Yên, Triệu Hàn Yên thả hoa quế lên trên vải thưa, vung vung cho ráo nước, liền rải chúng vào nước sôi.
Những bông đan quế nhỏ nổi lên trên, phủ mặt nước, màu sắc hết sức xinh đẹp, tùy nước sôi trào, lẵng hoa trôi dạt, hương hoa quế thoang thoảng cũng bay ra.
Triệu Hàn Yên dùng đũa trúc dài nhanh chóng khuấy động, để hoa quế trong nước sôi ước chừng một phút, liền nhanh chóng vớt hoa quế lên, thả vào nước lạnh. Chờ hoa quế nguội xuống mới cho vào nồi đun sôi lại, khuấy nhẹ như lần đầu rồi nhanh tay vớt ra, không nên đun quá kỹ nếu không màu của hoa sẽ bị phai đi.
Nếu muốn bảo quản được lâu, sau khi vớt ra lần thứ hai thì không được nhúng hoa quế vào nước lạnh mà cho trực tiếp vào miếng vải thưa để ráo nước và để nguội, làm như vậy thì hoa quế sẽ dễ bảo quản và không bị hư, để ba năm cũng không có vấn đề gì.
Tuy nhiên mật hoa quế Triệu Hàn Yên làm sẽ được dùng để làm bánh hoa quế ngay lập tức, bởi vì lượng thực khách nhiều nên sẽ không thừa lại, vì vậy nàng cũng không đặc biệt chú trọng ở bước này.
Cuối cùng, ép nhẹ hoa quế đã nguội, vắt bớt nước, cho đường vào khuấy đều là được mật hoa quế.
Tại bước thêm đường, Triệu Hàn Yên chia độ ngọt của hoa quế thành ba phần, ít ngọt, ngọt vừa và ngọt nhiều, để đáp ứng nhu cầu ăn ngọt khác nhau của những người khác nhau.
Trong thời gian để hoa quế ướp đường, Triệu Hàn Yên rải gạo nếp đã ngâm trước trong hai giờ lên xửng, hấp chín. Độ lửa cũng không cần chú trọng, không lớn không nhỏ, chừng nửa canh giờ là mùi thơm của nếp tỏa ra, cắn thử nếu hạt không mềm không cứng là được.
Triệu Hàn Yên dự định hôm nay sẽ thêm một số loại hạt vào bánh hoa quế truyền thống, dù sao thì bánh hoa quế bình thường thì mọi người đều đã ăn nhiều, để Bạch Ngọc Đường đợi lâu như vậy, vẫn nên để chàng ta ăn thứ gì đó mới lạ hơn.
Sau khi Triệu Hàn Yên lấy gạo nếp đã hấp chín ra, cho mật hoa quế mới vừa làm xong vào, lại thêm một ít dầu mè. Dùng dùi gỗ to giã, đảo, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, trong quá trình này hạt nếp sẽ vỡ nát, trở thành bột nếp mềm mại nhẵn nhụi lại cực kỳ dính, đồng thời hương nếp cũng sẽ được giã đến mùi nồng nhất.
Khi nhào gạo nếp quế mà không thấy hạt nào thì coi như hoàn thành, sau đó dùng cối đá giã nhuyễn hạt vừng, hạt thông, hạt phỉ mới nướng thành bột, có cảm giác hạt lấn cấn cũng không sao. Rải bột vừng thành lớp dưới cùng, sau đó cho gạo nếp hoa quế vừa mới làm vào, dùng cán ấn dẹt, sau đó rải một lớp bột hạt thông lên trên, cũng ấn dẹt, lại trải nếp hoa quế theo phương pháp này, sau đó trải một lớp hạt phỉ đã nghiền, cuối cùng dùng cán lăn để đảm bảo lớp hạt phỉ trên bề mặt được nén chặt.
Lặp lại như vậy để hoàn thành ba loại bánh hoa quế có vị ngọt khác nhau.
Sau đó làm hương vị thứ hai, chính là một tầng nho khô nghiền nhỏ, một lớp đậu phộng nghiền nhỏ và một lớp quả mơ nghiền nhỏ. Giữa mỗi tần cũng trải một lớp nếp hoa quế.
Mật hoa quế cùng nếp giã nhuyễn để lạnh, ăn vào mềm mại dẻo dai, ngọt thanh, sảng khoái. Nếp lạnh lại không dính răng như nếp nóng, dai dẻo rất ngon. Ngoài ra, các loại hạt xắt nhỏ và trái cây khô chua ngọt được thêm vào sẽ khiến hương thơm của các loại quả và hạt khô mà người ta thường ăn lúc rảnh rỗi được hòa quyện hơn trong hương nếp êm dịu và hương hoa quế thơm ngọt ngào.
Tóm lại, loại điểm tâm nhỏ xinh nhiều tầng hương vị này ngon đến mức khiến người ta không thể chối từ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong
- Chương 33: