Chương 32:

Quản sự bên người Kiều Thị họ Phàn, vào giờ Tý đêm qua đã đưa bốn kẻ gϊếŧ người ra khỏi thành, vào thời điểm đó, trong thành đang giới nghiêm, và bà Phàn đã dùng lệnh bài của Phùng Cao để rời khỏi thành. Bốn người suýt trở thành nạn nhân đều là lính canh, chịu trách nhiệm giám thị và sắp xếp những mỹ nhân được đưa tới Trần Châu, đồng thời chịu trách nhiệm giao những mỹ nhân cho Phó tổng quản Kim Thủy Liên của Tùy Ý Trai.

Bởi vì yêu cầu của Ứng Thiên Dương về mỹ nhân tương đối cao, muốn da trắng mạo mỹ, chân dài ngực to, cho nên trên căn bản bên Trần Châu phải dùng gần nửa năm mới có thể cung ứng một hai vị mỹ nhân đưa qua. Mà Ứng Thiên Dương và Kiều thị đều là người cẩn thận, sợ nhất gây thêm rắc rối, cho nên bọn họ dùng người cũng quý ở tính chứ không phải lượng, những người liên quan biết rõ tình hình rất ít.

Bên Kiều Thị thì trừ quản sự Phàn và con trai thứ Phùng Chí Tân, người biết cũng chỉ có bốn tên lính canh này. Về phần còn lại nấu cơm, quét dọn các loại, đều là tuyển bên ngoài, tỉnh tỉnh mê mê, căn bản không biết nên làm cái gì, cho dù đoán được cái gì, bọn họ làm nô thì không dám tố giác chủ nhân, hơn nữa bọn họ cũng không biết kẻ chủ mưu thực sự đằng sau là ai.

Hôm nay quản sự Phàn mang bốn tên sát thủ cũng giống như vậy, đều không biết chuyện, chẳng qua là làm việc bán mạng cho chủ nhân, ngoan ngoãn mà đi gϊếŧ người thôi.

Bốn tên may mắn còn sống sót, ai cũng sẽ không bảo hộ chủ nữa, đều đau đớn mà khai ra tất cả tình huống họ biết.

Có lời khai của họ liền chứng minh vợ Phùng Cao, Kiều thị, và Trần Châu Tiễn Thụ, Trịnh Hoành cấu kết với nhau làm việc xấu, dùng sức mạnh giành được dân nữ coi như sắc đẹp hối lộ Ứng Thiên Dương, tội danh lập định, bằng chứng như núi.

Bà Phàn thấy đại cục đã định, cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm, ngay sau đó đem quan hệ giữa Kiều thị và Trịnh Hoành thẳng thắn nói ra.

Năm xưa, phụ thân của Trịnh Hoành đã kết giao với phụ thân của Kiều Thị, nhận làm huynh đệ, sau đó phụ thân của Trịnh Hoành qua đời sớm, Trịnh gia lại gặp khó khăn, được Kiều gia giúp đỡ. Sau đó, Kiều gia tiếp tế, và tình cờ, lúc Trịnh Hoành vào kinh đi thi, cơ duyên xảo hợp lại nhận được ân huệ của Phùng Cao. Về sau Trịnh Hoành đậu Tiến sĩ, hai nhà liền thân với nhau.

"Phu nhân rất cần thể diện, khuê nữ lại muốn trở thành nhân vật như phụ thân nàng vậy, nào biết Phùng lang quân tính tình mềm yếu, ngược lại sẽ thương người, không giống như người sẽ làm quan. Cuộc sống lâu dài, phu nhân thấy nam nhân các tỷ muội của mình gả cho đều có tiền đồ, duy chỉ có nàng vẫn còn ở chỗ cũ mà loanh quanh, liền không cam lòng.

Sau đó nàng nghe được chút tiếng gió từ phía Cảnh Dương Hầu phu nhân, nói Ứng học sĩ có thể là một kẻ háo sắc, phu nhân liền lưu tâm, sau đó bảo ta phái người theo dõi Ứng học sĩ một đoạn thời gian, phát hiện Ứng học sĩ thật vẫn luôn nuôi tiểu thϊếp bên ngoài, phu nhân liền mua mấy người hầu bên cạnh Ứng học sĩ, như vậy mới biết Ứng học sĩ còn có một vài thú vui đặc thù.

Hồi đó Ứng học sĩ trong triều thân kiêm mấy chức, lời nói rất có trọng lượng. Phu nhân liền cảm giác đây là biện pháp tốt để nịnh nót hắn, lại nghĩ đến Trịnh Hoành làm việc cơ trí, liền nhờ hắn hỗ trợ tìm hai mỹ nhân đàng hoàng."

Trịnh Hoành thật sự làm theo, đưa người tới. Kiều thị vốn khuyên Phùng Cao đến gặp Ứng Thiên Dương, nhưng Phùng Cao không đi, Kiều thị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bảo con trai thứ hai của mình, người cũng háo sắc giống vậy nhưng thông minh hơn là Phùng Chí Tân đi. Như vậy thật đúng là đánh cuộc, tuy nói mỹ nhân đưa đi bị cự tuyệt, nhưng Ứng Thiên Dương trò chuyện rất hợp ý với Phùng Chí Tân, ngay cả thú vui của hắn cũng cũng thẳng thắn nói ra.

Sau đó Kiều Thị liền thương lượng với Trịnh Hoành, lần nữa chọn người. Lúc ấy Trịnh Hoành chẳng qua là một Phương huyện lệnh, còn cố ý tìm hàng xóm Kim gia, cũng chính là thứ muội Trịnh thị và em rể Tiễn Thụ hỗ trợ thuyết phục, lừa gạt phụ mẫu của tỷ muội Kim Thủy Liên, nói mang hai tỷ muội vào trong vương phủ làm phi hưởng phúc.

Sau đó, vào cuộc đánh giá quan viên cuối năm, Phùng Cao được bình là "thượng đẳng" rồi sau thăng nhất phẩm. Kiều thị cũng không quên hỗ trợ của Trịnh Hoành, lại để cho Phùng Cao đi đi lại lại trong kinh, cũng giúp Trịnh Hoành thăng quan tại địa phương. Cứ như vậy, ba phía vẫn duy trì loại quan hệ lợi ích như thế, trong khoảng thời gian này, Tiễn Thụ cũng được Trịnh Hoành huấn luyện làm tay sai cho hắn làm việc, dần dần được ân điển, cuộc sống giàu có.

Mà phụ mẫu Kim Thủy Liên vào sáng sớm mười năm trước bị bệnh chết. Ba năm sau khi hai người con gái họ rời đi, vẫn không nhận được tin tức gì nên đã đến gặp Trịnh Hoành tìm lý luận, cẩn thận hỏi rõ rốt cuộc là vương phủ nào để họ tìm người. Lúc đầu Trịnh Hoành sẽ còn nghĩ một vài lý do lấy lệ, nhưng sau một thời gian, liền sinh lòng chán ghét, để cho Tiễn Thụ tìm cách đối phó. Sau mấy gậy cảnh cáo, rốt cuộc dày vò Nhị lão đến chết.

Những chuyện này đều vì Trịnh Hoành muốn đề cao cống hiến của mình, đã báo tin cho Kiều Thị biết, mà bà Phàn xem như là người Kiều Thị tin tưởng nhất, tự nhiên sẽ biết rõ.

"Kia Kim Thủy Liên là nhóm thiếu nữ đầu tiên các người thành công đưa vào Tùy Ý Trai?" Triệu Hàn Yên hỏi.

"Ừ." Bà Phàn trả lời.

"Nàng có thể là người đau khổ nhất." Triệu Hàn Yên thở dài nói.

"Chỉ vì thăng quan tiến chức, để lấy lòng Ứng Thiên Dương, nàng ta đã giẫm lên biết bao nhiêu là máu, nước mắt và xác chết của người phụ nữ! Đều là đàn bà, nàng ta lại coi thường mạng sống của người khác như vậy! Nói nàng là súc sinh cũng không xứng! " Triệu Hổ oán hận mà mắng.

Đám người Vương Triều cũng đều cảm thấy những người này đáng chết, Kim Thủy Liên làm rất tốt!

"Nàng đây là trừng trị cái ác, trừ bạo an dân, có thể tính là tội nhân sao?" Vương Triều quay lại chắp tay khẩn cầu Bao Chửng, có thể ân xá tội của Kim Thủy Liên.

"Thế còn hai đứa con trai mới mười tuổi của Tiễn Thụ và Trịnh thị thì sao? Cả hai đều dính líu đến vụ án khi còn nhỏ, vì vậy chúng không vô tội? Đáng chết?" Triệu Hàn Yên hỏi ngược lại: "Coi như xét đến tình huống hiện trường, trừ người hầu Tiền gia uống nước Chân Ngôn, Tiễn Thụ và vợ con muốn thể hiện trung thành, chứng minh gián điệp không liên quan gì đến Tiền gia bọn họ, cũng uống cái gọi là nước Chân Ngôn. Mà hai đứa bé kia sau khi uống nước liền lâm vào hôn mê sâu, tay trói gà không chặt, căn bản sẽ không làm trở ngại Kim Thủy Liên gϊếŧ người. Nhưng nàng hết lần này tới lần khác vẫn gϊếŧ hai đứa bé kia."

Vương Triều: " Cái này ..."

"Còn nữa, theo lời thú nhận của tất cả các các cô nương trong Tùy Ý Trai, mà trong số các cô nương có gần ba phần là do chính Kim Thủy Liên cướp hoặc lừa gạt tới. Tất cả những cô gái này cũng không vô tội sao? Chỉ vì Kim Thủy Liên nàng bị cường bạo làm nhục, thế nên những cô nương kia cũng đáng phải chịu như vậy hay sao?" Lời nói của Triệu Hàn Yên khiến đám người Vương Triều cũng á khẩu không trả lời được, nhao nhao biết điều mà rủ tròng mắt xuống.

Triệu Hàn Yên tiếp tục nói: "Kim Thủy Liên bị cừu hận che mắt, đã sớm mất tâm trí và khả năng phán đoán thiện ác. Nàng vì thù lao, có thể nói là "Nằm gai nếm mật" hơn mười năm, chính là muốn chờ thời cơ chín muồi nhất để động thủ, cũng bởi vì nàng lâu ủ mưu lâu dài, dựa vào "Trung thành" và "Tín nhiệm", mới có thể khiến bốn vụ án mạng này thành công.

Nhưng nàng vì muốn có được tín nhiệm hoàn toàn của Ứng Thiên Dương, liền hy sinh vô số cô gái vô tội làm cái giá, nối giáo cho giặc, quá vô sỉ."

"Đại Nhân, Kim Thủy Liên phải bị tập nã quy án, bị quả báo trừng phạt." Triển Chiêu vô cùng đồng ý với lời của Triệu Hàn Yên, chắp tay hướng Bao Chửng tỏ thái độ nói.

Bao Chửng gật đầu, hoàn toàn tán thành giải thích của Triệu Hàn Yên, yêu cầu đám người Vương Triều mau chóng tìm kiếm Kim Thủy Liên.

Bởi vì Kiều thị là cáo mệnh phu nhân tam phẩm, Bao Chửng liền không thể lập tức tập nã. Trước tiên viết thư dâng lên mời hoàng đế phê chuẩn, Triển Chiêu lập dẫn người đi bắt Kiều Thị tập nã quy án.

Trong một lúc trong ngoài thành đều được nghiêm ngặt phòng bị, tất cả những người ra vào thành đều bị quan viên đối chiếu với bức họa chân dung Kim Thủy Liên mới có thể thông quan.

Hơn nữa Kiều thị, vạn không ngờ rằng một cao môn quý nữ như nàng lại có một ngày sẽ ngồi đại lao Khai Phong Phủ.

Bị thẩm vấn ban đầu, Kiều thị vẫn lên mặt uy hϊếp Bao Chửng lớn gan làm bậy. Phùng Cao cũng đi theo, giận dữ tranh luận với Bao Chửng.

"Ta muốn ngươi càng sớm càng tốt bắt hung thủ gϊếŧ hại con trai ta, nhưng ngươi lại tập nã vợ của ta! Bao Chửng, ngươi hϊếp người quá đáng! Đừng trách ta hôm nay không nói tình nghĩa đồng liêu, ta lập tức vào cung, liền dùng cả đời này của ta lật đổ ngươi!!!" Sắc mặt Phùng Cao đỏ bừng, có thể thấy hắn vô cùng tức giận.

"Đây là câu trả lời của thánh nhân, tập nã tội phụ Kiều thị quy án." Bao Chửng dùng giọng điệu bình thường giải thích, cũng xin khuyên Phùng Cao đừng vào cung, uổng công lại gây phiền toái cho mình.

Phùng Cao lại cảm thấy Bao Chửng đây là cố ý tát vào mặt mình, muốn cười nhạo mình, hắn tức giận hét lên: "Chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi quản!"

Bạch Ngọc Đường mới vừa đến, chàng vốn vì bánh hoa quế mới tới, lại bị Triển Chiêu dẫn vào công đường, nói là vụ án có manh mối. Bạch Ngọc Đường nghĩ mình vì vụ án cũng tính góp một phần sức lực, hơn nữa hắn còn có việc được người nhờ, cùng Phùng gia có liên quan, liền tới nhìn một chút.

Hắn vào cửa chỉ thấy Phùng Cao giậm chân sủa bậy, không nhịn được giễu cợt, châm chọc hắn một câu: "Nhưng thê tử của người nay lại được người ta quản nha."

Cuối câu còn cố ý thêm vào chữ "nha", có thể nói là bày tỏ thái độ châm chọc đến trình độ cao nhất.

Phùng Cao nghe vậy, sắc mặt giận đến mức từ đỏ tím chuyển thành màu đen. Hắn không nhận ra Bạch Ngọc Đường là ai, nhìn mặt chàng ta như ngọc, cả người y phục trắng, nhàn nhã đi lại trên công đường, như một tán tiên tới xem náo nhiệt vậy. Nghĩ đến tình cảnh hoang tàn hiện tại của mình, giận càng thêm giận. Phùng Cao lại đột nhiên nhớ ra Bao Chửng từng mang một sai dịch đến phủ hắn hỏi những câu kỳ lạ.

Phùng Cao buột miệng nói với Bao Chửng: "Khai Phong Phủ các người thế mà cũng tuyển một vài tên đầu trâu mặt ngựa?! Một đám mù qua loa phá án, vợ ta chẳng qua là một người phụ nữ, sao có thể làm chuyện xấu."

Lúc này Bạch Ngọc Đường đã đi tới bên cạnh Triệu Hàn Yên, an tĩnh đứng đó.

Bao Chửng vốn là bởi vì lời nói Phùng Cao mà nhìn Bạch Ngọc Đường, nhưng tình cờ cũng thu Triệu Hàn Yên vào mắt. Triệu Hàn Yên hôm nay mặc đồ đen, còn Bạch Ngọc Đường mặc đồ trắng. Ngược lại càng khiến ông cho rằng hai người này có thể xem là "Hắc bạch vô thường" của phủ Khai Phong bọn họ, chuyên truy bắt tội phạm bên ngoài.

Bao Chửng rất vui vì có thể chiêu mộ được một nhân tài như vậy, khóe miệng lúc này bất giác lộ ra một nụ cười.

Bao Chửng vậy mà đáp lại với tức giận của mình bằng một nụ cười. Mình hoàn toàn bị đối phương miệt thị! Phùng Cao giận đến không chỉ có tay run mà toàn thân cũng đột nhiên run lên dữ dội, trợn mắt rồi ngất đi.

"Phu quân!" Kiều Thị vội vàng chạy tới.

Kiều Thị gọi Phùng Cao hồi lâu hắn vẫn không tỉnh, nàng ta mất kiên nhẫn, trên mặt lộ ra vẻ oán hận. Đây là phu quân tốt của nàng? Vào thời khắc quan trọng như vậy lại ngất xỉu, quả nhiên không làm được chuyện gì, nàng ta đời này xem như đã gả nhầm người rồi.

"Bang!", Bao Chửng đập kinh đường mộc.

"Kiều Thị, ngươi có nhận tội?"

Kiều thị không tình nguyện mà quỵ xuống đất, người run run, yên lặng không trả lời.

Công Tôn Sách liền đưa đưa bản lời khai của nhân chứng cho Kiều thị xem.

Kiều Thị đại khái liếc qua, sắc mặt tuy có biến hóa, nhưng vẫn là cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Vẻ mặt Bao Chửng nghiêm nghị, liệt kệ rõ từng tội trạng của Kiều Thị giữa những lời mắng chửi, ông hỏi nàng ta có nhận tội hay không.

Kiều thị nhìn thấy hàng loạt tội ác trên bản khai mà nàng ta đã phạm phải, hai tay cầm bản khai không ngừng run rẩy, nhưng vẫn khóc thay vì nói chuyện, không muốn thú nhận.

"A, sao không dụng hình, để cho nàng ta cũng nếm thử mùi vị những nữ nhân kia bị treo lên đánh đập là như thế nào." Bạch Ngọc Đường thật không nhìn nổi, cười nhạt nói thêm: "Đương nhiên, nhớ kỹ lột sạch xiêm y của nàng ta rồi hãy đánh.

Công đường hoàn toàn yên tĩnh lại.

Thực ra những lời Bạch Ngọc Đường nói đã nói lên suy nghĩ của hầu hết những người có mặt tại đây, nhưng mọi người ngại vì thân phận quan gia nên không tiện nói ra những lời đó.

Ngay lập tức, Kiều Thị bị lời nói của Bạch Ngọc Đường làm cho khϊếp sợ, do dự cầm bút lên, run rẩy ký tên, coi như đã thừa nhận tất cả tội trạng. Khoảnh khắc nàng ta ấn xuống dấu tay thì biết tất cả mọi chuyện đã được định, không thể vãn hồi, những giọt nước mắt sợ hãi không ngừng lách tách rơi xuống.

"Ngươi có nghĩ tới những người phụ nữ bị ngươi lừa dối cướp đi, khi họ đối mặt với tuyệt vọng, bị cưỡиɠ ɧϊếp làm nhục, thống khổ hơn gấp ngàn trăm so với ngươi hiện tại. Kiều Thị, ngươi cũng đáng rơi lệ sao?" Bao Chửng chất vấn.

Kiều thị: "Ta..." Lập tức, nàng ta khóc lóc thảm thiết, hối hận ban đầu chính mình vì tham vọng mà bước vào con đường vạn kiếp bất phục. Mà nay nàng ta mới biết được sống bình yên bên phu quân mới là điều hạnh phúc thực sự.

Kiều thị khóc đến không thở được, suýt chút nữa cũng ngất đi giống phu quân Phùng Cao của nàng.

Bao Chửng thấy bộ dáng này của Kiều Thị, cũng biết trước mắt thẩm vấn sẽ không được gì, sai người tạm thời pháp giải nàng ta vào đại lao, sau này lại thẩm vấn.

Sau đó là tội của Ứng Thiên Dương, hắn mặc dù đã chết, nhưng việc hắn làm không thể tha thứ được. Bao Chửng đã hướng lên trên tấu báo sự thật, hoàng đế đã thu hồi mọi ân sủng và vinh quang mà Ứng Thiên Dương và gia tộc hắn đang được hưởng, đồng thời chiêu cáo thiên hạ tất cả những việc ác mà hắn ta, Kiều Thị, Trịnh Hoành, và Tiễn Thụ đã phạm phải, đợi ngày xử trí.

Dân chúng không khỏi vỗ tay hoan hô, mắng chửi bốn người họ còn không bằng súc sinh. Vụ án này đã dấy lên một trận tranh luận bên ngoài, việc làm của hung thủ Kim Thủy Liên rốt cuộc là đúng hay sai?

Sáu ngày sau, vẫn không có tin tức gì của Kim Thủy Liên, nàng như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn mất tung ảnh.

Lan Nhi vẫn không chịu nói chuyện, nhưng Bạch Ngọc Đường vì ăn một miếng bánh hoa quế mà mấy ngày nay đều thường xuyên lui tới thuận tiện trêu chọc Lan nhi, Lan nhi so với trước kia đã cởi mở hơn rất nhiều. Trong thời gian này, Triệu Hàn Yên cũng phát hiện Lan Nhi không chỉ không thể nhìn thấy máu, mà ngay cả sợi dây cũng không được.

Lan Nhi đã ở hiện trường vụ án và tận mắt chứng kiến

quá trình gϊếŧ người của tên sát nhân.

Đứa nhỏ này bị kí©h thí©ɧ rất lớn, cho nên lúc ban đầu vụ án không có manh mối, Triệu Hàn Yên cũng không "giở trò" để Lan Nhi nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, vì nàng biết loại chuyện này nhớ lại một lần, đối với Lan Nhi sẽ là một tổn thương cực lớn.

Triệu Hàn Yên cũng nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Kim Thủy Liên không thể không biết một nhà Tiễn Thụ có bao nhiêu người, Lan Nhi đã chứng kiến

quá trình hành hung của hung thủ, có lẽ do Kim Thủy Liên đã cố ý gây nên. Hơn nữa rõ ràng Lan Nhi chỉ là một đứa bé, có thể đi từ Trần Châu xa ngàn dặm đến thành Đông Kinh, chỉ sợ cũng là do Kim Thủy Liên nàng ta cố ý mang đến.

Nửa đường xảy ra tình huống gì đó nên Lan nhi mới có thể bất ngờ chạy khỏi.

Bởi vì Kim Thủy Liên vốn làm việc có liên quan đến nữ sắc, Tiền gia một nhà năm miệng, duy nhất chỉ có một cô bé được lưu lại...

Xa hơn chút nữa, Triệu Hàn Yên đã không cách nào nghĩ thêm được nữa, chỉ đợi khi tìm được hung thủ Kim Thủy Liên mới hỏi rõ.

...

Giữa hè vừa qua, thời tiết rõ ràng mát mẽ hơn nhiều, đến mùa đan quế tỏa hương.

Bạch Ngọc Đường hôm nay lại tới, hiển nhiên vẫn nhớ tới bánh hoa quế của chàng. Mấy ngày nay Triệu Hàn Yên không phải mượn cớ "Bận bịu", thì chính là "Tâm tình không tốt" để khước từ chàng, Bạch Ngọc Đường vẫn không buông tha, mỗi ngày tới thúc giục Triệu Hàn Yên làm bánh hoa quế. Dù sao chàng cũng không phải chỉ vì một miếng bánh hoa quế, mỗi ngày đều có thể dùng lý do như vậy cũng thật tốt.

Sáng sớm hôm nay, Bạch Ngọc Đường lại thấy Triệu Hàn Yên xách một giỏ đan quế* tươi trở lại, từng đóa hoa trong giỏ ánh lên màu hồng kiều diễm, mùi thơm trang nhã vừa phải, mùi không nồng nặc như ngân quế*, trên giỏ còn vương ít giọt nước, nhìn vô cùng tươi.

*đan quế: quế đỏ

ngân quế: quế trắng

Triệu Hàn Yên giơ giỏ cười nói với chàng: "Bánh hoa quế của huynh đến rồi!"