"Triệu Hổ đã trở lại!" Bên kia có người hô.
Bao Chửng vừa nghe, nói với Triệu Hàn Yên: "Xem ra ngươi phải đợi một lúc mới có thể nướng ngỗng rồi."
Triệu Hàn đi theo Bao Chửng đến Tam Tư Đường.
Triệu Hổ và Trương Long đang ngồi uống trà nghỉ ngơi, nghe tin Bao đại nhân quay lại, vội đứng dậy chào đón.
Sau khi hai người chắp tay làm lễ, lập tức kể lại những gì mắt thấy tai nghe trong quá trình điều tra, đồng thời trình hồ sơ của hai vụ án mạng.
"Kiểu chết của Tiễn Thụ, Trịnh Hoành và Phùng Chí giống nhau, đều bị treo cổ quất roi, vợ con Tiễn Thụ chính là nằm trên đất, bị người dùng sợi giây siết chết."
Triệu Hổ dứt lời, ánh mắt sáng láng nhìn hướng Triệu Hàn Yên, thật giống như đang hỏi "Khi ta không ở đây đã bỏ lỡ món ngon gì rồi?"
Triệu Hàn Yên cười: "Mau nói vụ án đi."
"Đúng, nói xem những nô bộc kia vì sao lại té xỉu?" Vương Triều vội la lên.
Triệu Hổ nhận lời, vội vàng tiếp tục nói: "Nhắc tới cái này liền có chút ý tứ, trước khi hai vụ án xảy ra chính là vào buổi tối khi mọi người đã nghỉ ngơi, tất cả người làm đều bị gọi qua, uống một loại được đặt tên là "Nước chân ngôn", nghe nói loại nước này là đến từ Tây Vực, vô cùng linh nghiệm, uống xong thì bất kể người ta hỏi cái gì người uống đều sẽ nói thật. Lúc ấy Tiễn Thụ và Trịnh Hoành đã dùng lý do giống nhau để các nô bộc ấy uống, đều nói hoài nghi trong phủ có gián điệp, mỗi một người đều phải uống nước này sau đó sẽ trả lời câu hỏi."
"Nước chân ngôn? Đây là lần đầu ta nghe nói có loại nước này, Công Tôn tiên sinh, thật sự có thứ nước này sao? Đây nếu dùng để tra án sẽ thuận lợi hơn rất nhiều." Vương Triều tò mò mà cảm khái nói.
Công Tôn Sách lắc đầu: "Chưa bao giờ nghe thấy."
"Tất nhiên là giả, trên thực tế bọn họ uống chính là thuốc mê!" Mã Hán nói.
Triệu Hổ gật đầu: "Quả thật, sau khi bọn họ uống nước liền cảm thấy choáng váng, bị chủ nhà hỏi có phải gian tế hay không thì đều nói không phải, cuối cùng mọi người tự giải tán. Đại khái là qua không tới thời gian một nén nhang, bọn họ liền không nhớ được gì nữa, cho là mình buồn ngủ, tỉnh dậy lần nữa đã là sáng ngày hôm sau. Thi thể Tiễn Thụ bị nô bộc sau khi tỉnh lại phát hiện thấy, còn Trịnh Hoành thì bởi vì bị em trai Trịnh Đồ thay thế, thi thể bị Trịnh Đồ và Vu Thị lặng lẽ xử trí, cho nên nô bộc ở biệt uyển của Trịnh gia hôm sau vẫn làm việc như thường, còn chưa phát giác ra gì."
Trương Long tiếp lời Triệu Hổ: "Lúc chúng ta điều tra còn biết một chuyện, Trịnh Hoành lấy được những cô gái kia, một số không ở biệt uyển, theo lờ khai những nô bộc cung cấp, trong số bọn họ không có người nào tham dự chuyện cưỡng ép dân nữ cả, là thỉnh thoảng sẽ có người áp tải các cô nương qua đó, dáng dấp đặc biệt đẹp mắt, ở không bao lâu thì bị đưa đi, sắc đẹp hơi kém chút mới được lưu lại. Bởi vì nhìn những cô nương kia đều bị nhốt, phải trông chừng nghiêm mật, cho nên mọi người thầm suy đoán là cướp được. Sau đó thời gian dài, mọi người cũng đều khẳng định chính là cướp được, có người ôm bất bình, nhưng bởi vì Trịnh Hoành là quan viên lớn nhất ở Trần Châu, lại còn có người làm chỗ dựa, ai cũng không dám nói loạn gây chuyện. Hai năm trước còn nghe nói có người lắm mồm nói ra ngoài, kết quả bị Trịnh Hoành đánh chết."
"Còn nữa, theo lời khai của các cô nương bị bắt cung cấp, các nàng cũng bị danh nghĩa tuyển người lừa gạt, chính là Tiễn Thụ sai người giả dạng làm quan sai ở những thôn huyện cách xa Trần Châu giả danh tuyển người, nhiều phụ mẫu cho rằng nếu con gái mình được chọn trúng thì sẽ vào phủ hưởng phúc, hơn nữa người được chọn còn được nhận mười lạng bạc, nên khi đuổi họ đi còn rất vui vẻ. Ngược lại cũng có người phát hiện không đúng, đi cáo quan, nhưng bởi vì quan huyện bản xứ cũng bị Trịnh Hoành cảnh cáo, không dám tiếp những vụ án này. Những năm qua Tiễn Thụ có được gia sản hơn mười ngàn mẫu thực ra đều là nhờ ơn huệ của Trịnh Hoành, kiếm được đều nhờ làm ăn kiểu này."
"Tôi nhớ Tiễn Thụ này còn được gọi là đại thiện nhân gì đó, ngấm ngầm lại làm chuyện loại này, hắn và Trịnh Hoành đều đáng chết!" Vương Triều hận đến mức cắn răng nói.
Triệu Hàn Yên bởi vì nghĩ đến Lan nhi, nhíu mày, chuyển mắt xin mọi người đừng truyền chuyện này đến tai Lan nhi, đứa bé kia vốn là vô tội, còn bị kí©h thí©ɧ, càng kí©h thí©ɧ hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Vương Triều bảo đảm nói: "Triệu Tiểu đệ xin yên tâm, chút điều này chúng ta vẫn hiểu."
Trương Long tiếp tục nói, một ngày trước khi vụ án xảy ra, Trịnh Hoành và Tiễn Thụ cũng nhận lấy một tiệp thư bị dán kín, sau đó lính gác cửa nhận được một phân phó bí mật, đêm hôm sau phải luôn giữ cửa mở, nếu có người gõ cửa cũng không được hỏi gì, cứ để cho hắn đi vào là được.
"Người hầu của cả hai nhà cũng nói rằng khi họ mở cửa, nhìn thấy là một người đàn ông đội mũ rơm phủ lụa màu đen, tay cầm một cái bọc, thấp hơn ta khoảng nửa cái đầu, xêm xêm cỡ của Triệu tiểu đệ. Bởi vì vào ban đêm nên không nhìn rõ lắm, người còn đi nhanh, đây là tất cả manh mối." Trương Long mô tả.
"Xem ra quả thật như Triệu đệ suy đoán, bốn vụ án này đều là cùng một hung thủ." Công Tôn Sách nói với Bao Chửng: "Xem ra hung thủ chính là Phó tổng quản của Tùy Ý Trai, Kim Thủy Liên."
Bao Chửng hoàn toàn đồng ý: "Bốn án này đều liên quan đến "Cống mỹ nhân, cướp dân nữ", mà Kim Thủy Liên là tay sai của Ứng Thiên Dương chuyên ra ngoài thu mua mỹ nhân, chỉ có nàng ta đủ điều kiện phạm tội. Tỷ như giữ cửa ban đêm, tin lời mê hoặc về thứ "Nước chân ngôn", hung thủ cùng nạn nhân nhất định tiếp xúc đã lâu, tương đối quen biết, lại được nạn nhân vô cùng tin tưởng nên không chút hoài nghi gì với những lời nàng ta đã nói.
Kim Thủy Liên đã làm cho Ứng Thiên Dương hơn mười năm, nàng đã giành đượ tín nhiệm của Ứng Thiên Dương, thường truyền lời làm việc thay Ứng Thiên Dương, những người bên dưới chắc chắn đã quen thuộc với điều này nên mới không có phòng bị gì với nàng, và ngoan ngoãn làm theo những gì nàng đã nói.
Ngoại trừ nàng, không còn người nào có thể làm được những thứ này."
Mọi người suy đoán đều vô cùng chính xác, vậy hẳn là không còn chuyện của Triệu Hàn Yên nàng, có thể trở về nấu cơm.
Triệu Hàn Yên vội vàng nói một câu kết: "Có thể hạo chân dung của Kim Thủy Liên rồi truy nã khắp thành."
Mọi người rối rít đồng ý, quay đầu sau đó giải tán để đi làm việc của mình.
Triệu Hàn Yên ngay lập tức định quay trở lại phòng bếp nhỏ của mình, nhưng bị Công Tôn Sách ngăn lại.
"Công Tôn tiên sinh còn có chuyện gì?" Triệu Hàn Yên tò mò nhìn Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách khẽ mỉm cười với Triệu Hàn Yên, sau đó quay sang nhìn Bao Chửng, cầu hỏi ý kiến của ông: "Đoàn Tiểu Vương gia kia Đại Nhân cảm thấy nên chiêu đãi thế nào?"
"Đoàn Tiểu Vương gia?" Triệu Hàn Yên nghi ngờ hỏi, trong lòng còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghi hoặc trong vương thất Tống triều đều là họ Triệu, sao có thể có một Đoàn Vương gia.
"Là người cháu đời thứ tư của hoàng đế lập quốc Đại Lý, được đặt tên là Đoạn Tư Liêm." Bao Chửng cũng cười, giới thiệu với Triệu Hàn Yên.
"Vâng." Triệu Hàn Yên nhớ ra, bên Bắc Tống còn có một Đại Lý Quốc, nhưng mà Triệu Hàn Yên không hiểu tạo sao Công Tôn Sách và Bao Chửng lại nhắc tới họ, vội vàng hỏi duyên cớ.
"Đoàn Tiểu Vương gia thay mặt hoàng đế Đại Lý Quốc tới triều đình chúng ta làm sứ thần, tính ngày tháng, không đến mấy ngày nữa sẽ đến thành Đông Kinh, mà Khai Phong Phủ chúng ta lần này phải phụ trách tiếp đãi Đoàn tiểu vương gia." Công Tôn Sách giải thích.
"Đây hẳn nên do Lễ Bộ phụ trách, lúc nào đến Khai Phong Phủ tiếp quản?" Triệu Hàn Yên nghi ngờ.
"Triệu đệ có chỗ không biết, vị Đoàn Tiểu Vương gia này nổi danh tính tình không bị gò bó, cực kỳ phiền phức. Tám năm trước, khi ngài ấy mới mười tuổi, đã cùng với sứ giả của Đại Lý Quốc đến triều đình chúng ta, vô tình đốt một con thuyền, lại phá hủy một khu biệt uyển của hoàng thất, nhưng hết lần này tới lần khác còn có mười phần lý do khiến cho Ngô Thượng thư không thể cãi lại. Mà kể từ khi ngài ấy rời đi, danh hiệu "Tiểu Ma Vương" liền ụp lên đầu hắn, còn Ngô Thượng thư cũng vì làm việc bất lực mà uất ức áy náy, mắc bệnh nặng, sau đó thì từ chức về quê không hỏi han chuyện triều chính nữa. Mà nay Lễ bộ Thượng thư chính là học trò của Ngô Thượng thư khi đó, vô cùng sợ hãi việc tiếp đón Đoàn Tiểu Vương nên đã khước từ mấy lần."
"Hừ," Triệu Hàn Yên có phần không ưa vị Lại bộ thượng thư kia: "Đây cũng là chuyện của Lễ Bộ, ông ấy không nên từ chối."
Đại thần nếu đến loại chuyện này mà cũng không gánh nổi, Triệu Trinh làm hoàng đế cũng đủ khổ cực. Triệu Hàn Yên luôn luôn xem Triệu Trinh như bạn tốt, giờ phút vô cùng căm giận thay hắn.
"Nhưng bởi vì có Bàng Thái Sư ở bên cạnh nói đỡ, lại có mấy vị đại thần tán thành, tóm lại giải bày một phen, chuyện này cuối cùng thảy qua phía Khai Phong Phủ tiếp quản, nói rằng Bao Đại nhân chúng ta chính trực cương nghị, cả người ngay thẳng chính khí, chỉ có Đại nhân mới có thể chấn loại tính tình này của Đoàn Tiểu Vương gia. Còn nói thêm là ngài ấy không được Lễ Bộ tiếp đãi chính là cảnh cáo ngài ấy vì ban đầu đã thất lễ với quan viên Đại Tống nên bây giờ phải trả lại."
Triệu Hàn Yên giễu cợt: "Một phía nói Đoàn Tiểu Vương gia này chỉ có Bao Đại nhân mới có thể tiếp quản; một phía lại nói để cho Bao Đại nhân tiếp đãi ngài ấy là trừng phạt đối với ngài ấy. Cầu người làm việc còn muốn châm chọc người ta một hồi, những người này cũng thật biết điều."
Bao Chửng: "Bao Mỗ ngược lại cảm thấy Đoàn Tiểu Vương năm đó cũng chỉ là bướng bỉnh một chút, bản tính cũng không xấu, vã lại nay ngài ấy đã trưởng thành, hiểu chuyện, tóm lại sẽ biết lễ phép quy củ."
"Chúng ta còn nhận được tin tức, Đoàn Tiểu Vương gia này rất thích thức ăn ngon, một bàn tiệc rượu linh đình ngài ấy chưa chắc sẽ thích, ngược lại một vài món ăn ngon đơn giản sẽ khiến ngài ấy chìm đắm không dứt." Công Tôn Sách nhìn chăm chú Triệu Hàn Yên, mang theo ám chỉ báo cho nàng biết.
Hóa ra đây mới là nguyên do Công Tôn Sách cố ý lưu nàng lại.
"Đã biết, chờ khi ngài ấy tới, ta sẽ nấu cơm cho hắn ăn." Triệu Hàn Yên cười nói: "Cái này ngược lại đơn giản, nhưng ngài ấy có hài lòng hay không, ta không thể bảo đảm."
"Món ăn do Triệu tiểu đệ làm ra có thể nói là đứng nhất, ngài ấy sao có thể không hài lòng." Công Tôn Sách nửa đùa nửa thật nói.
Bao Chửng thì tán thưởng gật đầu, nói với Triệu Hàn Yên: "Như vậy thì phiền Triệu tiểu đệ, nếu là thiếu nhân lực hoặc là gì thứ khác thì hãy báo cho Công Tôn tiên sinh."
Triệu Hàn Yên nhận lời nói được, rồi cáo lui.
Trở lại phòng bếp, Triệu Hàn Yên liền nghe Tú Châu và đám người Xuân Lai nói "Tạ An quay lại kết quả bị Lai Vượng dùng cách tàn nhẫn đuổi đi."
Triệu Hàn Yên khen Lai Vượng cơ trí thông minh, không ăn chùa cơm nàng làm.
Lai Vượng đắc ý: "Đây là dĩ nhiên! Hơn nữa còn nói Triệu tiểu đệ toàn làm đồ ăn cho heo, như vậy chẳng phải là đang mắng chúng ta sao, há có thể nhịn cơn tức này!
"Đúng vậy, ta thấy hắn ta mới chính là heo! Tôi nhìn thấy rất rõ ràng, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm chuỗi đậu hủ viên anh cầm tới, thèm ăn đến mức thiếu chút nữa muốn nhào tới!" Xuân Lai nói.
Xuân Khứ: "Còn không phải sao, ta cũng nhìn thấy!"
Mấy người sau đó phá lên cười.
"Được, chuẩn bị nấu cơm, cùng tới làm thôi." Triệu Hàn Yên chờ bọn họ cao hứng không sai biệt lắm, mới lên tiếng.
Xuân Lai vội nói: "Hai con ngỗng ta đều đã băm thành miếng nhỏ vừa ăn và ngâm chúng trong nước lạnh."
Triệu Hàn Yên nhìn qua một cái, gật đầu nói không tệ, một bên lấy ngỗng từ nước lạnh lên, một bên phân phó Lai Vượng nấu một nồi nước nóng.
Sau khi ngâm thịt ngỗng trong một giờ, hầu hết các vết máu đã được loại bỏ, từng miếng một đều rất sạch sẻ. Thịt ngỗng có thể bồi bổ khí hư, giảm ho giải đờm, giải độc và chống lão hóa, hơn nữa do lượng mỡ trong thịt rất ít nên khi ăn vào không lo bị béo, có thể nói đều phù hợp cho trai gái già trẻ.
Cho gừng, hành lá và rượu mơ vào nồi, sau đó chần qua thịt ngỗng, có thể loại bỏ một phần mùi tanh và một ít vết máu còn sót lại trên thịt ngỗng sau khi ngâm nước.
Triệu Hàn Yên lại sử dụng loại dầu đã dùng để chiên những viên đậu phụ trước đó để chiên khoai từ và khoai lang.
Sau đó buộc lại một nắm hành lá đã rửa sạch và gừng tỏi thái mỏng, vì thịt ngỗng có tính tanh cho nên ba thứ này nhất định phải dùng nhiều.
Bắc nồi, Cho hành, gừng, tỏi và hoa hồi vào chảo phi thơm, cho đường vào thắng ra màu nâu đỏ thì liền cho thịt ngỗng. Đường có tác dụng khử mùi tanh, đồng thời có tác dụng làm màu, cho thêm nước tương sẽ khiến màu đỏ thắm mê người. Sau đó cho lá nguyệt quế, quế, tiêu tươi và các loại gia vị cần có vào thịt đang nấu, dùng lửa than nấu thịt ngỗng đến khi mềm đi, tỏa ra mùi thơm, đại khái mất gần một giờ đồng hồ. Lúc này cho khoai từ và khoai lang đã chiên trước đó vào, đồng thời dán mì đậu, mì hạt dẻ và bánh bột ngô lên mép nồi, đậy nắp lại, chỉ trong chốc lát mùi thơm đã không cách nào bị nắp nồi bao bọc lại, phiêu tán trong phòng bếp, ngày càng đậm mùi hơn.
Chờ chừng một nén hương, khi nắp vung được nhấc lên, một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi, thịt ngỗng có màu đỏ cháy hấp dẫn, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn. Những chiếc bánh dán trên mép nồi cũng đã chín, vàng óng căng tròn, tỏa hương thơm ngào ngạt của ngô. Dùng muốn múc thịt ngỗng lên, dùng đũa ấn vào, thịt tách khỏi xương, thịt mềm, có thể nhìn thấy thớ thịt xé nhỏ. Nồi thịt ngỗng này có thể nói là mềm mịn, nhừ nhưng không nát.
Bánh bột ngô và thịt ngỗng được múc ra khỏi nồi, đợi Triệu Hàn Yên xào năm món ăn và một món canh nữa liền có thể lên bàn.
Người trong phòng bếp để lại một đĩa nhỏ thịt ngỗng, còn lại bưng lên bàn ăn nhỏ.
Mà bánh ngô dán quanh nồi khẳng định không đủ, còn phải nấu thêm nồi cơm niêu.
Lai Vượng ở bên ngoài, giờ này đã đến lúc nên trở về nhà, trước khi đi hắn đã nếm thử hai miếng thịt ngỗng và một miếng khoai từ, ăn muốn ngừng cũng không được, có lẽ bởi vị ăn ít nên dư vị mãnh liệt hơn, chưa thỏa mãn, xem ra buổi tối nằm mơ cũng phải chảy nước miếng.
Chờ Xuân Lai đi đưa món xong, Triệu Hàn Yên và Tú Châu, Xuân Khứ Xuân Lai vây quanh bàn dùng cơm.
So với thịt ngỗng, Triệu Hàn Yên càng thích ăn khoai từ và khoai lang hơn. Bởi hầm thịt gần hơn một tiếng, nước canh đã sắc lại, dậy mùi thơm của thịt, khoai từ và khoai lang chiên ngấm trong đó, vừa ngọt vừa thơm, có vị bùi bùi của khoai còn mang theo mùi thơm của thịt, không thua với thịt ngỗng chút nào.
Hôm nay bởi vì bồi Bao Đại nhân ra cửa, Triệu Hàn Yên lo lắng mình làm cơm sẽ vội vàng, có chút sơ sót, hỏi Tú Châu và Xuân Khứ Xuân Lai có ý kiến gì không.
Ba người đều lắc đầu, chỉ nói với Triệu Hàn Yên ăn ngon.
Tiếng lòng của Xuân Lai: Chính là hơi ít, chưa ăn đủ, nhưng lời này cũng không thể nói ra miệng a.
Tiếng lòng của Xuân Khứ : Chưa ăn đủ, chưa ăn đủ, mấy cái bánh ngô kia cũng không nếm được, không biết là mùi gì, thật tiếc.
Tiếng lòng của Tú Châu: Quận chúa nhà ta nấu ăn ăn ngon thật, thật là lợi hại nha! Một đứa nha hoàn như ta cũng không thể so tay nghề với Quận chúa, không được, sau này ta phải học nhiều hơn, cũng không thể kéo chân sau của Quận chúa.
Trong chốc lát cái mâm thấy đáy, thấy mọi người đều ăn xong, Triệu Hàn Yên ngược lại cảm thấy thỏa mãn.
Vào lúc này mọi người đều đứng dậy, Xuân Khứ vẫn ngồi ở bên cạnh bàn bất động.
Xuân Khứ xác nhận hỏi mọi người: "Đều ăn xong chưa?"
Tú Châu đám người gật đầu, kỳ quái mà nhìn hắn, không hiểu ý hắn.
Xuân Khứ hắc hắc cười lên, nhanh chóng bưng đĩa thịt ngỗng còn thừa nước sôt đến trước mặt, bỏ cơm vào, tùy ý trộn lên, sau đó vui vẻ cho cơm vào miệng, sau đó nhắm mắt thở dài, bộ dáng mất hồn: "Ăn quá ngon!"
Triệu Hàn Yên và Tú Châu đều bị dáng vẻ của Xuân Khứ chọc cười.
Xuân Lai hối hận: "Tôi cũng đang nghĩ đến nước sốt kia đâu, trước mắt còn không thể không biết xấu hổ như vậy, còn đang nghĩ trong chốc lát dọn chén đũa xuống rồi lén ăn, lại bị đệ ấy cướp trước!"
"Ha ha, ai kêu huynh không phản ứng nhanh được như đệ, không được thông minh như đẹ!" Xuân Khứ phồng má, lấy tư thái ngừơi thắng đắc ý nhướn mày với Xuân Lai.
Lúc này Trương Long từ phòng ăn kia đi tới, bưng một thùng cơm rỗng, hỏi còn cơm không.
"Có, ta nhớ thường ngày một thùng cơm kia đã đủ rồi." Tú Châu không hiểu nói.
"Đám người kia cướp muốn lấy cơm trộn sốt để ăn đâu: " Trương Long nhận lấy nửa chậu cơm, vội vàng rời đi: "Tôi phải nhanh về, nếu không liền không còn phần của ta, trở về rồi nói a!"
Xuân Khứ xoa miệng: "Nhìn đi, không phải chỉ có ta mới như vậy!"
Xuân Lai thấy hắn cười một tiếng, bỗng nhiên lại thở dài.
Tiếng lòng của Xuân Lai: Không so không biết, vừa so sánh đã tổn thương lòng người. Thật ra hồi đó ta cũng có làm thịt ngỗng cho mấy anh em ăn, liền không mỹ vị như vậy, mọi người ở đây thì đến cả nước cũng húp sạch, còn ta thì sao, còn dư lại một đống thịt. Đó chính là thịt nha, đám người kia lại chê! "
...
Chạng vạng tối, bức họa chân dung Kim Thủy Liên liền căn cứ theo nhân chứng miêu tả đã được vẽ ra.
Đưa mắt nhìn đúng là một vị giai nhân có ngũ quan hết sức tinh xảo xinh đẹp.
Các họa sĩ ở Khai Phong Phủ liền sao mấy chục tấm, dán ở các đoạn đường giao nhau quan trọng trong ngoài Đông Thành.
Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu đến tìm Triệu Hàn Yên, nói với nàng sau một đêm điều tra, trước mắt vẫn không có tin tức gì về Kim Thủy Liên
"Ngược lại cũng bình thường, nàng mang khăn che mặt, người nhìn thấy nàng ta hẳn không nhiều."
Triển Chiêu: "Vậy có thể đã rời đi thành Đông Kinh hay không?" Mở rộng phạm vi lục soát, cơ hội càng mong manh.
"Tôi cảm thấy sẽ không, việc báo thù này nàng ta đã âm mưu rất lâu, ngay cả quan viên cũng dám gϊếŧ, còn có thể động thủ tại khách sạn sầm uất trong kinh thành, chẳng lẽ bởi vì Khai Phong Phủ tập nã mà buông tha mưu đồ." Triệu Hàn Yên chợt nhớ tới, hỏi Triển Chiêu: "Bên phía vợ Kiều thị của Phùng Cao thế nào?"
"Tin tức vẫn chưa có truyền tới." Triển Chiêu trầm ngâm nói.
"Có phái người canh bên chỗ của Kiều thị không?" Nếu Phùng Cao không tham dự, Triệu Hàn Yên lo lắng hung thủ sẽ nhằm vào Kiều thị.
Triển Chiêu gật đầu: "Tối hôm qua Bao Đại nhân đã phân phó."
Lúc này nha sai hồi bẩm lại, tối hôm qua ngoài thành đã bắt được quản sự bên người Kiều thị, còn có bốn tên sát thủ chuẩn bị hành hung, còn có bốn nạn nhân suýt bị ám sát cũng được đưa trở lại.