Nàng ấy thậm chí còn quên một việc đơn giản như phủ bột vào cá trước khi chiên, bị dầu bắn lên người, điều này không phù hợp với tác phong lớn gan lại thận trọng của hung thủ.
"Cô nương tên Xảo Nhi này ngay cả việc chiên cá cũng không thể làm tốt, làm sao nàng ấy có thể hoàn thành mấy vụ án gϊếŧ người gần như là hoàn hảo này được." Công Tôn Sách bày tỏ cùng suy nghĩ với Triệu Hàn Yên.
Bao Chửng gật đầu, sau đó hỏi bà Tôn cô nương Xảo Nhi kia có từng ra ngoài hai tháng qua hay không.
"Không, nàng ấy vẫn luôn phụ giúp ở bếp sau."
"Như vậy nàng căn bản không thể hoàn thành hai vụ án ở Trần Châu, lại càng không thể nào là hung thủ." Bao Chửng nói thêm.
Thứ nhất là nữ đầu bếp không thể nào tùy ý đi xa; thứ hai là tình tiết của bốn vụ án cho thấy hung thủ có quan hệ nhất định với những người đã chết này, ít nhất là biết nhược điểm và thói quen hàng ngày của họ, mới có thể đánh thuốc mê với những người làm đàm kia một cách chuẩn xác, hoặc là khiến người chết cam tâm tình nguyện đi đến nơi hẹn một mình, mà thân phận nữ đầu bếp của Xảo Nhi quả thực khó đáp ứng những yêu cầu này.
"Nhưng tại sao loại thuốc này lại ở trong phòng của nàng ấy? Chỉ là trùng hợp thôi hay sao?" Vương Triều hỏi.
"Không có khả năng." Triệu Hàn Yên nói, "Chuyện ở Tùy Ý Trai có liên quan rất nhiều đến cái chết của Ứng Thiên Dương."
Công Tôn Sách đồng ý: Những sợi dây treo trong Hình lầu kia tương ứng với kiểu chết của Ứng Thiên Dương và Phùng Chí. Hơn nữa những nút thắt đó cũng giống như những gì đã thấy trên người người chết ở hiện trường. Hung thủ định có liên quan đến Tùy Ý Trai hai, hơn nữa còn là mối quan hệ sâu sắc. "
Triệu Hàn Yên kiểm tra danh sách lần nữa, cuối cùng nhìn vào phần cuối của danh sách, sững sờ một lúc, lại lật xem về phía trước.
"Tùy Ý Trai tổng cộng có ba người tổng quản, một trưởng hai phó, mà nay Đại tổng quản Thủy Tiên cùng Phó tổng quản Kiều Vận đều bị tập nã, còn một tên khác đâu?"
"Một vị khác tên Kim Thủy Liên, đi ra ngoài làm việc nên không thấy ở đây." Công Tôn Sách giải thích, "Đó là lý do tại sao chúng ta lưu người trong nhà."
Triệu Hàn Yên suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi nữ đầu bếp Tô còn quỳ dưới đất, "Xảo Nhi và Kim Thủy Liên bình thường có quan hệ như thế nào?"
"Không tốt." Bà Tô lập tức lắc đầu: "Trong nhà này sẽ không có người nào có quan hệ tốt với con tiện nhân kia, nàng ta là tay sai của Ứng lão tặc, thường xuyên chạy ra ngoài giúp Ứng lão tặc tìm các cô gái, còn nghĩ ra nhiều mánh khóe mới mẻ, chế tạo một ít hình cụ kỳ quái để tra tấn những cô gái kia, để lấy lòng Ứng lão tặc và những bằng hữu mà hắn ta mang tới. Chớ thấy nàng ta chẳng qua là Phó tổng quản, nhưng quyền lực và tầm ảnh hưởng của lời nói có thể so với Đại tổng quản, sở dĩ không làm lớn, đó là bởi vì nàng ta phải thường ra ngoài, không thể quán xuyến việc trong nhà."
Một nữ đầu bếp khác ngượng ngùng nói: "Nhưng có một lần Xảo Nhi bị phỏng tay, tôi thấy Kim Thủy Liên lấy thuốc cho nàng."
"Lại có chuyện này?" Bà Tô không dám tin tưởng.
"Có thể hai nàng ấy có quan hệ khác?" Triệu Hàn Yên lại hỏi.
Bà Tô lắc đầu, hai đầu bếp còn lại cũng lắc đầu.
"Xảo Nhi mới bị đưa vào Tùy Ý Trai ba năm trước, Kim Thủy Liên đã ở trong nhà này được mười năm, hai người sẽ không thể có quan hệ nào được." Bà Tô dứt lời, chợt nhớ tới gì đó: "Nhân tiện, trước đây tôi ngược lại nghe thấy Đại tổng quản nói dáng vẻ Xảo Nhi có phần giống như em gái Kim Thủy Liên."
"Kim Thủy Liên còn có em gái? Kia em gái nàng ta đâu?" Triển Chiêu lập tức cầm danh sách tìm kiếm.
"Em gái nàng chết sớm, năm đó vào Tùy Ý Trai với Kim Thủy Liên, em gái nàng chịu đựng một năm rồi nhảy xuống giếng tự tử. Đó là lý do tại sao chúng ta nói rằng nàng không có lương tâm, em gái mình liền chết tại đây, quay đầu rồi tâm liền lạnh đi mà chạy ra ngoài gieo họa với nhiều cô nương đàng hoàng như vậy, thật không phải người! Hừ!"
Bà Tô nhắc tới Kim Thủy Liên liền giận đến ngũ quan bóp méo, trong lòng không nói được có bao nhiêu căm ghét với nàng. Bà không còn lựa chọn khác, xui xẻo mà làm nô tỳ cho Ứng Thiên Dương, lại bất hạnh bị chọn tới nấu cơm cho Tùy Ý Trai. Bà liền nấu cơm, cũng không có gì, nhưng Kim Thủy Liên luôn giúp Ứng lão tặc mang cô nương từ bên ngoài về, người người xinh đẹp như hoa, đều là sạch sẻ mơn mởn, như nụ hoa chưa nở, cứ như vậy bị mấy lão tặc kia cưỡng chiếm lămg nhục!
Bà Tô liền giận đến miệng mắng to, kêu không muốn sống: "Hôm nay coi như là vì các cô nương trong Tùy Ý Trai, tôi nguyện ý làm chứng! Cởi lớp da giả của Ứng lão tặc kia ra! Để cho người trong thiên hạ đều biết hắn căn bản không phải là quân tử chó má gì đó, là một súc sinh chẳng bằng heo chó!"
Bao Chửng rất tức giận với những gì nghe được thấy được trước mắt, cũng vô cùng xấu hổ khi làm qua cùng triều với Ứng Thiên Dương, kính hắn như tiền bối. Nhưng trước mắt vụ án còn phải dựa theo quy củ để phá, không thể để cho ưu tư kích động nhân chứng nháo công đường. Bao Chửng vỗ kinh đường mộc, sai người tạm mang đám người bà Tô xuống, ngay sau đó ông liền thẩm vấn hộ viện và những cô nương trẻ tuổi được gọi là "Mỹ nhân" trong Tùy Ý Trai. Hiểu biết của những người này đối với Tùy Ý Trai không phải rất nhiều, một bên thì ngu muội canh giữ, còn một bên thì hồ đồ buộc phải nhốt lại. Nhưng trong quá trình thẩm vấn các nàng, đại khái hiểu được căn nguyên Tùy Ý Trai.
Căn nhà vốn là do Ứng Thiên Dương mua mười lăm năm trước, chỉ cất giấu một tiểu thϊếp, về sau có người tặng mỹ nữ cho hắn, thành hai, rồi ba, bốn..., cuối cùng càng ngày càng nhiều. Ứng Thiên Dương cũng vì miệng ăn nhiều mà ngày càng không thỏa mãn, càng ngày càng tìm tòi những thủ đoạn bịp bợm kí©h thí©ɧ, học hỏi hậu cung.
Bao Chửng sau liền thẩm vấn Đại tổng quản Thủy Tiên cùng Phó tổng quản Kiều Vận, hai người này cũng gần năm mươi, âm trầm gương mặt một cái, sắc mặt u ám, sau khi vào đại sảnh quỳ xuống, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước, cả người cứng ngắc như đá không nhúc nhích, bất kể Bao Chửng có nói gì, các nàng cũng không lên tiếng.
Triển Chiêu thấy vậy liền đi đến bên cạnh Triệu Hàn Yên, thấp giọng hỏi ý kiến
của nàng, rất muốn biết nàng có biện pháp nào tốt đối phó với những nhân chứng im lặng như vậy hay không.
"Ứng Thiên Dương làm quan mấy chục năm, đã quen thuộc với những mưu mô trong quan trường, cũng nhất định am tường đạo dùng người, nhất định sẽ không giao chuyện cơ mật như vậy cho người có thể tùy tiện mở miệng, miệng của đại tổng quản này sợ không dễ cạy."
Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nghe, cười nhạo một tiếng, "Tôi liền không tin."
Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, lời đến khóe miệng nhưng nói không ra lời. Bạch Ngọc Đường thủ đoạn gì chàng rõ ràng nhất, cắt lưỡi móc mắt, chặt tay chân, chỉ cần không gϊếŧ chết người nhưng sẽ ép người muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Không có cử chỉ của quân tử, không có hành động của người hiệp nghĩa, hắn là một người vì đạt mục đích mà có thể làm bất cứ điều gì. May mắn thay, tâm tính người này không tính là xấu, cũng chỉ giúp người tốt, nếu không, chỉ sợ thật là ác bá khó đối phó nhất đối với bọn họ.
Bạch Ngọc Đường không chờ được lời đáp lại "Thử đi", chán nản ngẩng đầu lên, liếc nhìn Đại tổng quản Thủy Tiên đang quỳ giữa đại sảnh, buông tiếng thở dài không vui, liền nhỏ giọng lặng lẽ lui ra ngoài công đường.
Triệu Hàn Yên thấy vậy cũng lui ra theo: "Phải đi sao?"
" Ừ." Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Hàn Yên cùng đi ra, có chút ngoài ý muốn, trên môi nở nụ cười đẹp mắt: "Cậu muốn tiễn tôi sao?"
Triệu Hàn Yên vốn không nghĩ thế, chẳng qua là cảm thấy Bạch Ngọc Đường hỗ trợ tra được đầu mối trọng yếu, mình lại cho chàng uống nước rau đắng, nên nói cảm ơn chàng. hưng bây giờ Bạch Ngọc Đường đã nói như vậy, Triệu Hàn Yên cũng không phản bác, liền theo lời tiễn chàng ra ngoài. Bạch Ngọc Đường muốn đi cửa sau, Triệu Hàn Yên thật bất ngờ chàng không leo tường, đưa chàng đến cửa sau.
"Nói lại lời này với tên "Miêu" kia, muốn nhờ vả nên sớm tới nói, nếu tới muộn gia không rảnh." Bạch Ngọc Đường dứt lời, mỉm cười với Triệu Hàn Yên, liền phất tay một cái, rời đi. Chàng lại thật đi cửa sau, không leo tường, cũng không có lên phòng.
Sau khi tiễn Bạch Ngọc Đường đi, Triệu Hàn Yên cảm thấy dù sao cũng gần nhà bếp, có chút khát nước, liền đi vào bếp cắt một miếng dưa hấu ăn. Tú Châu đang nhặt rau, thấy Triệu Hàn Yên trở về, liền hưng phấn nói: "Xuân Lai Xuân Khứ mua ngỗng lớn rồi."
Triệu Hàn Yên quay đầu lại, thấy quả nhiên là đã có hai con ngỗng béo đã được làm sạch trong chậu.
"Làm sạch lông." Triệu Hàn Yên liếc mắt đã phát hiện trên cổ ngỗng và cánh còn có một ít sợi lông nhỏ chưa được xử lý sạch sẻ.
Tú Châu đến xem, vội nhận lời.
"Công tử, vụ án đã kết thúc?Tìm được hung thủ không?"
"Nào dễ dàng như vậy." Triệu Hàn Yên ngồi xuống, lại cầm một miếng dưa hấu đưa lên miệng ăn, không lâu sau, Xuân Lai Xuân Khứ bưng mang một chậu đậu hủ trở lại.
"Làm sao mua nhiều như vậy?"
"Không phải mua, Lý đại nương đưa, đậu phụ hôm qua bán còn thừa để dưới giếng đã lạnh, hôm nay bán tiếp chắc chắn để không được bao lâu thì sẽ hư, ngay lúc anh em chúng tôi đi ngang qua, bà ấy sẽ đưa chúng tôi một ít." Xuân Lai giải thích.
"Đại nương này đúng là người tốt." Triệu Hàn Yên dứt lời vươn tay gắp một miếng đậu phụ, bóp nát, lại gắp một miếng nữa, tiếp tục nghiền nát.
Xuân Lai cùng Xuân Khứ nhìn thấy trợn mắt hốc mồm, "Sắp hỏng rồi, nhưng cũng không tệ lắm, chúng ta mau ăn vẫn còn kịp. Làm sao lại bóp vỡ a!"
"Làm đậu hủ viên cho các cậu ăn, mau đi ngâm nấm."
"Đậu hủ viên? Nghe có vẻ ngon!" Xuân Lai lập tức nhận lời lấy nấm khô ném vào nước cho mềm đi.
Tú Châu thì cũng đang ôm một con ngỗng lớn, dùng những ngón tay ngón tay nhỏ nhắn của mình nhổ từng sợi lông nhỏ, thuận mồm trách Xuân Khứ làm việc bất cẩn, chỉ một con ngỗng mà không xử lý được.
Triển Chiêu lúc này tới, cười hỏi Triệu Hàn Yên làm sao không trở về.
"Chờ mọi người thẩm vấn xong tôi sẽ đọc lời khai, như vậy cũng không trễ nãi nấu cơm." Thật ra thì Triệu Hàn Yên cảm thấy tiếp theo cũng hỏi cũng không được gì, hai tên tổng quản kia nhìn một cái chính là đã được Ứng Thiên Dương chăm sóc dạy bảo đã lâu, về tinh thần đã sớm tuyệt đối phục tòng, nói đơn giản là mất nhân tính, giống như hai con chó được nuôi nhiều năm, các nàng trong mắt chỉ nhận Ứng Thiên Dương làm chủ nhân, cũng chỉ phục tòng mệnh lệnh của hắn, người ngoài đối với các nàng mà nói đều là đối tượng đáng bị cắn xé. Dù dò hỏi thế nào sao có thể nói thông? Căn bản nói không thông, có chướng ngại loại tộc.
"Cảm thấy không hỏi ra?" Triển Chiêu một cái nhìn thấu tâm tư Triệu Hàn Yên.
Triệu Hàn Yên nghiền nát một miếng đậu phụ khác trong chậu, Triển Chiêu bị thanh âm hấp dẫn, đưa mắt nhìn sang.
"Vậy cậu nói, nếu giao hai người này cho Bạch Ngọc Đường thẩm vấn, liệu có kết quả gì không?"
"Tôi không biết phương pháp hắn sẽ sử dụng, cũng không đảm bảo." Triệu Hàm Yên nói.
Sau nửa giờ, bên Tam Tư Đường truyền tới tin tức, Bao Đại Nhân thẩm xong, thậm chí còn bất đắc dĩ dụng hình với hai tên tổng quản, nhưng hai tên tổng quản cuối cùng cũng không nói tiếng nào, từ chối cho lời khai. Sau đó, khi hai người biết được Ứng Thiên Dương đã chết, càng thêm vô hồn, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng, thậm chí còn muốn tự sát.
Triển Chiêu nghe đến đây, lắc đầu thở dài: "Hai người này đúng là cử chỉ điên rồ, nơi nào giống như người."
"Những quan cao quý kia có mấy ai sẽ xem hạ nhân như người đâu, đều xem như chó mà nuôi!" Tú Châu thuận mồm nói.
Triển Chiêu nghi ngờ mà nhìn nàng ấy một cái, có thể nói ra như vậy, tựa hồ đã từng hoặc là thấy qua người khác trải qua chuyện nhu vậy. Nhưng gia thế của Triệu tiểu đệ không tính là cao quý, Tú Châu chỉ là một tỳ nữ nhỏ sao có được "Kiến thức" như vậy ?
"Hàng xóm của tôi, Trương đại nương chính là nha hoàn được ban ân thả ra từ nhà cao cửa rộng, trước kia thường dạy Tú Châu thắt dây đeo, Tú Châu liền thường nghe Trương đại nương nói những chuyện như vậy. Tú Châu nghe xong còn nói lại cho tôi, thay người bênh vực kẻ yếu." Triệu Hàn Yên vội vàng giải thích.
Tú Châu cũng nhận ra hình như mình lỡ miệng, vội vàng gật đầu đồng ý với lời nói của Triệu Hàn Yên, để kịp thời cứu nguy.
Triển Chiêu sau khi nghe giải thích, cũng không nghĩ tiếp nữa, chàng quan tâm vụ án hơn cả, cau mày than thở sự phức tạp của vụ án, hơn nữa sự thật trong đó còn đen tối hơn chàng tưởng tượng, thật khiến người ta kinh tởm.
"Đúng vậy." Triệu Hàn Yên một bên phụ họa một bên nghiền nát tất cả đậu phụ trong chậu, thêm muối, rượu, hạt tiêu và những thứ khác.
"Bao Đại Nhân hoài nghi hung thủ chính là Kim Thủy Liên mất tích. Tôi đã hỏi chiều cao của nàng ta, phù hợp với miêu tả của cậu trước đo, nàng ta còn rất xinh đẹp, từng bị bạo hành, có cơ hội đi xa, hơn nữa lấy thân phận Phó tổng quản, hẳn sẽ có biện pháp khiến Phùng Chí cùng Ứng Thiên Dương đơn độc đến gặp mặt." Triển Chiêu có chút ghiền khi nhìn tay của Triệu Hàn Yên di chuyển tới lui với đậu hủ trắng trong chậu, cho nên lúc nói chuyện rũ mắt không nhìn Triệu Hàn Yên.
Triệu Hàn Yên thì giương mắt nhìn Triển Chiêu, gật đầu nói: "Tôi cũng cảm thấy là nàng, nhưng nàng hiện tại ở nơi nào? Anh có manh mối gì sao?"
"Ba ngày trước lúc nàng ta đi đã nói là đến nông thôn tìm cô nương, nhưng địa phương cụ thể thì không người biết."
"Kia cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ." Triệu Hàn Yên nói: "Tôi vẫn luôn tò mò, khi hung thủ gây án ở Trần Châu, rốt cuộc hung thủ đã dùng thủ đoạn gì mà khiến tất cả người hầu trong phủ đồng thời hôn mê bất tỉnh ?"
"Tính ngày tháng, bọn Triệu Hổ sẽ sớm trở về, hi vọng hắn có thể mang về câu trả lời cho cậu." Triển Chiêu thở dài, "Vụ này thật là hao phí tinh lực, tối nay nhớ làm chút thịt bồi bổ cho chúng ta mới được."
"Đây, một con ngỗng lớn." Triệu Hàn Yên tỏ ý Triển Chiêu.
"Xuất sắc." Triển Chiêu thở dài nói.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cửa sau của phủ Khai Phong vang lên ba tiếng gõ vội vàng, âm thanh lớn đến mức cả phòng bếp cũng có thể nghe thấy.
Xuân Khứ lập tức đi mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy đưa ra một phong thư.
"Gửi đầu bếp." Người đàn ông nhét lá thư vào tay Xuân Khứ liền quay người bỏ chạy.
Triệu Hàn Yên nhận lấy tin, mở ra nhìn, trên đó viết một dòng chữ ngoằn ngoèo: "Ba ngày nữa sẽ quyết đấu cao thấp."
"Nét chữ này có chút quen mắt." Triển Chiêu nhất thời không nhớ ra được.
"Anh đã gặp, lần trước hắn gửi thư nói muốn so tài với tôi, bảo tôi nếu thua thì cút ra khỏi phủ Khai Phong."
Triển Chiêu kịp phản ứng, "Hóa ra là người đó! Tôi sẽ giúp cậu bắt người tới!"