Chương 2.1: Đặt chân đến phủ Khai Phong Tên hầu ngoáy ngoáy lỗ tai, trợn to mắt đánh giá hai người bọn họ. Thiếu niên đi đầu vừa trắng trẻo vừa tuấn tú, rất được lòng người, đôi mày kiếm mười phần anh khí. Còn vị đi đằng sau, tuy cũng mặc nam trang, nhưng nhìn trước ngực nhô cao như vậy, hơn nữa gương mặt tròn trịa đậm nét nữ tính, nhìn kiểu gì cũng thấy là nữ.
“Tiểu huynh đệ không cần đánh giá nữa, nàng là tỳ nữ của ta.”
“Đầu bếp mà còn mang theo tỳ nữ á?” Tên hầu lúc này mới chú ý tới những dụng cụ nấu nướng bọn họ đeo sau lưng, hơn nữa lại còn mang theo tỳ nữ, người này cực kỳ có khả năng là một đầu bếp lợi hại, ít nhất là tài nấu ăn của hắn có thể kiếm được tiền, nếu không thì đâu cần phải nuôi thêm một tỳ nữ. Nghĩ vậy, tên hầu lại càng thêm do dự. “Hai người các ngươi khẳng định là tới phủ Khai Phong ứng tuyển đầu bếp? Đây chính là cửa sau phủ Khai Phong, các ngươi khẳng định không đi nhầm?”
Triệu Hàn Yên bị câu hỏi này làm cho mơ hồ, lập tức cùng với Tú Châu nhìn thoáng qua nhau, sau đó cực kỳ chắc chắn gật đầu với tên hầu, “Đúng vậy, bọn ta đến phủ Khai Phong ứng tuyển, chẳng lẽ trong phủ đã tuyển được người khác rồi?”
Triệu Hàn Yên vi hơi nhíu mày, chân thành hỏi.
Tên hầu bị đôi mắt trong suốt như dòng suối chảy của Triệu Hàn Yên mê hoặc, hơi ngây người một chút rồi mới mới cuống quít xua tay nói: “Không không không, chưa tuyển được. Có điều trước khi mời hai vị vào phủ, ta vẫn cần phải xác nhận thêm một chuyện, hai vị có biết chuyện về vị đầu bếp trước đây không?”
“Chuyện gì?” Triệu Hàn Yên hỏi.
“Quả nhiên là không biết, ta đã bảo mà, sao có thể có đầu bếp giỏi nào dâng đến tận cửa thế này chứ.” Gã sai vặt thất vọng thở dài, “Sư gia của bọn ta đã nói, việc này không thể che giấu, vì vậy ta phải nói rõ cho các ngươi biết. Đầu bếp trước đây của phủ Khai Phong đã bị gϊếŧ ngay tại nhà bếp, hung thủ chính là đồng lõa của một phạm nhân bị giam giữ trong đại lao của phủ.”
“Trời ơi!” Tú Châu kinh ngạc che miệng lại, sợ hãi đi đến gần Triệu Hàn Yên, “Công tử, đến đây làm đầu bếp mà còn phải đối mặt với nguy hiểm, có thể bị gϊếŧ bất cứ lúc nào, thực sự là lỗ nặng rồi!”
Triệu Hàn Yên gật đầu đồng ý, lời dặn dò của Triệu Trinh ba ngày trước vẫn còn văng vẳng bên tai, gì mà làm đầu bếp tại phủ Khai Phong rất an toàn, có thể để hắn yên tâm. Hóa ra hai chữ ‘an toàn’ này là do Hoàng đế đường ca lấy ra để trêu nàng.
“Vậy hai vị có còn muốn ứng tuyển nữa không?” Tên hầu dè dặt cẩn trọng dùng ánh mắt quan sát qua lại giữa chủ tớ hai người, trước khi nhận được câu trả lời hắn lại cảm thấy khá khẩn trương, lần đầu tiên luyến tiếc không muốn để người đi.
“Có.” Triệu Hàn Yên nói rõ ràng.
Tên hầu vui vẻ, vội vàng mở rộng cửa hết mức, nhiệt tình mời các nàng vào trong, còn muốn xách đồ phụ bọn họ. Triệu Hàn Yên cùng Tú Châu cũng không khách khí, thực sự đưa hết đồ đạc cho hắn. Tên hầu ngẩn người, chỉ đành yên lặng khiêng đồ, dẫn các nàng đi đến nhà bếp.
“Đây là nhà bếp.” Tên hầu cười hì hì buông đồ xuống, khe khẽ thở phào, nói với hai người bọn họ.
Triệu Hàn Yên nhìn nhìn Tú Châu.
Tú Châu lập tức hiểu rõ, lấy từ trong túi ra một xâu tiền đưa cho tên hầu.
Hắn sửng sốt hỏi, “Gì thế?”
“Không thể để ngươi khiêng đồ không công, cầm lấy đi, chút tiền uống trà thôi.” Tú Châu cười đưa tiền cho hắn.
Tên hầu không ngờ mình sẽ được nhận tiền thưởng, vui vẻ không thôi, liên tục cảm ơn, trong lòng thậm chí còn áy náy vì vừa nãy khi nhận đồ hắn đã thầm oán người ta.
“Không cần nhiều vậy đâu, ta lấy hai văn là được. Mọi người đều vất vả kiếm sống cả, sau này hãy giúp đỡ tương trợ lẫn nhau.” Hắn trả lại phần lớn số tiền cho Tú Châu, “Những thứ này để tạm đây đã, ta dẫn hai người đến gặp sư gia.”
Dứt lời, hắn lập tức đi trước dẫn đường.
Tú Châu cất tiền vào lại, có chút kinh ngạc lại xen lẫn vui vẻ tiến đến bên cạnh Triệu Hàn Yên, nhỏ giọng nói: “Người của phủ Khai Phong thật thà thật đấy.”
“Không nhìn xem chủ nhân của bọn họ là ai, bên trên ngay bên dưới đương nhiên thẳng.”
Hai người bọn họ đi theo tên hầu nọ đến phòng của Công Tôn Sách, Công Tôn Sách nghe nói rốt cuộc cũng mời được đầu bếp về thì vui vẻ không thôi, lập tức mời Triệu Hàn Yên cùng Tú Châu vào. Lần đầu gặp mặt, đôi bên không khỏi đánh giá nhau một hồi. Công Tôn Sách nhìn Triệu Hàn Yên, da trắng, đôi mắt sáng trong, lúc cười rộ lên hai mắt sẽ cong cong thành hình trăng non, cái mũi nho nhỏ hơi vểnh lên, đôi mày kiếm lại mười phần anh khí, là một thiếu niên tuấn tú dễ gây thiện cảm, mà thoạt nhìn nhân phẩm cũng không tệ. Còn tỳ nữ đằng sau hắn, vừa rồi Công Tôn Sách cũng có nghe tên hầu kia báo lại, đương nhiên liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là nữ.
Còn khi Triệu Hàn Yên đánh giá Công Tôn Sách thì phần nhiều là do danh tiếng của ông, dù sao vị trước mắt đây chính là danh nhân đầu tiên mà nàng được gặp tại Phủ Khai Phong. Tuổi chừng hơn ba mươi, tướng mạo thanh tú nho nhã, có chút tiên phong đạo cốt, lúc cười lên trông hòa ái vô cùng, có thể thấy được là người dễ sống chung. Giọng nói của ông của cực kỳ nhã nhặn, ngữ điệu chậm rãi, không chỉ dễ dàng đi vào tai người nghe, mà còn khiến cho họ có cảm giác bình tâm lại.
Đôi bên gặp nhau, ấn tượng đều rất tốt.
Công Tôn Sách mời Triệu Hàn Yên ngồi xuống, vuốt vuốt râu gật gật đầu, sau đó cười híp mắt hỏi vài vấn đề cơ bản như tên tuổi nơi ở của Triệu Hàn Yên.
“Ta tên Triệu Hàn, là nhân sĩ kinh thành, tổ tiên từng xuất thân thư hương, nhưng đến thời gia phụ thì lại suy sút, phụ thân mở quán rượu để mưu sinh, ngóng trông ta đi học thi lấy công danh tiền đồ rộng mở. Sau cha mẹ lần lượt qua đời, cuộc sống khó khăn, ta bèn từ bỏ việc đọc sách, kiếm đường mưu sinh trước. Vì thế mới đến đây ứng tuyển vị trí đầu bếp, nhằm kiếm miếng cơm ăn.” Triệu Hàn Yên tận lực vẽ ra một thân phận không chút sơ hở, “Đương nhiên, đến đây ngoại trừ nấu cơm, ta còn có chút tâm tư nhỏ nhặt khác. Phủ Khai Phong nổi tiếng như vậy, danh tiếng của Bao đại nhân lại như sấm rền bên tai, mà quan trọng nhất là nơi này thuộc quan gia, nhiều người tài, ta nghĩ ngoại trừ nấu cơm có lẽ còn có cơ hội được học hỏi.”
Công Tôn Sách nghe được lời giải thích này thì khe khẽ gật gù, khó trách đầu bếp đến ứng tuyển lần này không kiêng kỵ việc có người chết trong nhà bếp, hóa ra vì hắn là một người có tấm lòng sáng như gương, một lòng đặt vào việc học hành. Công Tôn Sách rất hài lòng gật gật đầu, “Triệu Hàn tiểu huynh đệ rất bất phàm, cứ lưu lại ở đây đi, lúc nào cần sách hoặc bút mực gì đó cứ việc đến chỗ ta mượn.”
“Đa tạ tiên sinh.” Triệu Hàn Yên hành lễ cảm ơn Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách cẩn thận quan sát vị thiếu niên tên Triệu Hàn này, thấy lời nói cử chỉ của hắn lễ độ phải phép, tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh thì liên tục gật đầu. Tuy gia đạo sa sút, nhưng đứa bé được một thế gia nuôi dạy ra quả không tầm thường, đặc biệt là vị thiếu niên trước mắt ông đây lại càng không tầm thường.
“Còn tỳ nữ này?” Công Tôn Sách hỏi.
Triệu Hàn Yên xấu hổ nở nụ cười, “Không dám gạt tiên sinh, sau khi mẫu thân qua đời, cha ta mua nàng về để hầu hạ ta, coi như là nửa muội muội.”
Công Tôn Sách gật gật đầu, vốn định đích thân đi đến phòng bếp thu xếp, nhưng ngay lúc này thấy Triệu Hổ đi đến, liền phái Triệu Hổ đi.
“Nhà bếp đó gần một tháng nay không được sử dụng, cần phải quét dọn nhiều, ngươi cứ tìm những người này hỗ trợ.” Công Tôn Sách dặn dò.