Truyện chưa được beta.
Công Tôn Sách tán thành: "Có thể làm được điều này quả thật không đơn giản, nếu hạ nhân trong phủ không thể cùng lúc hôn mê, trước khi bất tỉnh ắt sẽ cảnh giác cao độ, những người sau sẽ chạy ra ngoài kêu cứu. Người làm trong các thế gia được phân công tỉ mỉ, nhân công rải rác khắp nơi trong phủ, cho dù là bỏ thuốc vào nước giếng, cũng không có biện pháp bảo đảm mỗi một người trong phủ có thể cùng một lúc uống nước. Hung thủ rốt cuộc dùng thủ đoạn gì khiến cho tất cả mọi người cùng lúc hôn mê, nhất thời đúng là khiến cho người ta nghĩ không ra đầu mối."
Bao Chửng suy nghĩ một chút, gật đầu, chuyện này ông cũng không lý giải được.
Những người có mặt cũng giống Bao Chửng, trong lòng đủ loại suy đoán, nhưng như thế nào không cách nào khiến cho tất cả người làm cùng lúc ngất xỉu.
"Chuyện này tra rõ ngược lại không khó khăn gì, chỉ cần hỏi người hầu của hai hộ này trước khi hôn mê đã cùng trải qua chuyện gì liền dễ dàng biết được." Bao Chửng đắn đo nói.
Công Tôn Sách phụ họa: "Chờ đám người Triệu Hổ từ Trần Châu trở lại, sẽ có thể hiểu rõ chuyện gì xảy ra."
"Trần Châu đường xa, chuyến đi này một đi một về, nhanh nhất sợ là cũng phải năm ngày." Triệu Hàn Yên nhíu chặt đôi mày kiếm rậm mà nàng mỗi ngày đều dụng tâm vẽ, "Sợ là trong thời gian này sẽ còn có xảy ra chuyện."
Một lời này nói ra, mọi người trong phòng đều yên lặng.
"Sẽ không tà môn như vậy chứ, chỉ năm ngày, hung thủ sẽ lại gϊếŧ người trong lúc này?" Vương Triều chợt nhớ tới vụ án Âu Đại Xuân lần trước, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.
Bao Chửng cùng Công Tôn Sách cũng không chắc chắn, hai người đều cảm thấy ở phương diện này Triệu tiểu đệ có trình độ phán đoán bén nhạy khác với người thường, liền nhìn về phía Triệu Hàn Yên hỏi.
Trong lòng Triệu Hàn Yên vốn sớm có dự cảm xấu, mới có thể nói ra lời nói vừa rồi kia, "Theo ta thấy, hơn bảy phần có khả năng."
"Bảy phần?" Vương Triều không hiểu truy hỏi Triệu Hàn Yên, "Triệu tiểu đệ căn cứ gì cho phán định này không?"
"Trước cần khẳng định một chuyện, cho đến nay hung thủ đã gây ra mấy vụ án, một nhà Tiền Thụ, Trịnh Hoành, Phùng Chí Tân, có đúng không?" Triệu Hàn Yên hỏi.
Mã Hán suy nghĩ một chút, kiểu chết của Trịnh Hoành cùng Phùng Chí Tân giống nhau, đều là người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị roi đánh, treo ở xà nhà, thủ pháp gϊếŧ người đặc biệt như vậy, không nghi ngờ gì là cùng một hung thủ. Còn một nhà Tiền Thụ, bởi vì vẫn chưa có thông tin, chẳng hề biết người nhà này tử trạng như thế nào, nhưng tình huống khiến cả tập thể một nhà Tiền Thụ hôn mê ngược lại tương tự với tình huống như ở biệt uyển của Trịnh Hoành, cho nên có thể phán định rằng hung thủ gϊếŧ một nhà Tiền Thụ cùng người sát hại Trịnh Hoành là cùng một người.
Mã Hán suy nghĩ xong, gật đầu thừa nhận cách giải thích của Triệu Hàn Yên.
"Là sao?", Vương Triều còn chưa kịp xử lý thông tin đã thấy Mã Hán cùng Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh đều gật đầu, có chút nóng nảy dùng cánh tay đυ.ng Mã Hán một cái, để hắn giải thích cho mình một chút.
Triệu Hàn Yên tạm thời không lên tiếng, chờ Mã Hán giải thích cho Vương Triều xong, nói tiếp: "Một tháng trước, bảy ngày trước, đến nay là vụ án Phùng Chí Tân. Dựa vào khoảng thời gian giữa ba vụ gϊếŧ người cùng với sự thay đổi địa điểm gây án, xem ra là hung thủ đang thăng cấp."
"Thăng cấp?" Mã hán nghi ngờ hỏi.
"Ý là hung thủ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng lợi hại", Triệu Hàn Yên mặt không đổi sắc, sửa lại cách dùng từ của mình, tiếp tục nói, "Thời gian giữa ba vụ án cách nhau càng ngày càng ngắn, điểm này mọi người đều rõ, liền không cần nói nhiều. Bèn nói một chút về sự thay đổi của hiện trường vụ án, hiện trường sát hại một nhà Tiễn Thụ cùng Trịnh Hoành đều ở tư trạch (nhà riêng), vào lúc đêm khuya vắng người, khiến toàn bộ người trong phủ đều hôn mê, rồi tiến hành mưu sát, tương đối mà nói hoàn cảnh hành hung khá an toàn. Mà địa điểm gây án của Phùng Chí Tân chính là tại khách điếm của một khu phố sầm uất, chung quanh khách nhân mặc dù ngủ say, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, mà với lần này hung thủ đã không còn sợ hãi chút nào."
Công Tôn Sách gật đầu một cái, "Triệu tiểu đệ phân tích không sai".
"Xong rồi xong rồi," Vương Triêu thở dài, "theo phân tích của Triệu tiểu đệ, xem ra hung thủ thật có khả năng phạm án trong năm ngày tới".
"Còn có một căn cứ nữa là vụ án của Âu Đại Xuân, Âu Nhị Xuân lại đi theo con đường tương tự như Âu Đại Xuân, nhưng lúc Âu Đại Xuân gϊếŧ người bị thời tiết hạn chế, Âu Nhị Xuân thì không phải vậy. Cho nên so với Âu Đại Xuân, Âu Nhị Xuân tĩnh táo thông minh hơn, thận trọng lớn gan hơn" Triệu Hàn Yên nói thêm.
"Càng xong rồi," Mã Hán tiếp tục cảm khái, "vụ án của Âu Đại Xuân ban đầu chúng ta tra được đã đủ gay go rồi, mà nay so với Âu Đại Xuân lại lợi hại hơn, mấy ngày kế tiếp ta thấy chúng ta đều phải chạy đến gãy chân rồi".
"Án mạng liên hoàn không chỉ khiến cho số lượng người chết gia tăng, còn làm cho dân chúng khắp thành sợ hãi. Loại án này nếu ở Đông Kinh thành thường xuyên xảy ra, không chỉ Khai Phong Phủ chúng ta sẽ phải chịu sự nghi ngờ, còn có ý khıêυ khí©h hoàng quyền." Triệu Hàn Yên lại phân tích nhiều một câu.
"Khıêυ khí©h hoàng quyền?" Bao Chửng nhạy bén cảm giác được thâm ý trong lời nói của Triệu Hàn Yên, đối với Triệu Hàn Yên nhướng mày, hắn quay lại khoát khoát tay, đuổi đám người Vương Triêu, Mã Hán đi, chỉ để lại Công Tôn Sách bồi mình, hỏi Triệu Hàn Yên cụ thể là ý gì.
Triệu Hàn Yên: "Đại nhân không cảm thấy kỳ quái sao, Âu Đại Xuân vừa đi, Âu Nhị Xuân đã tới rồi, hai vụ án này dùng năng lực của đại nhân dĩ nhiên có thể chống đỡ. Nhưng nếu sau này còn có Âu Tam Xuân, Âu Tứ Xuân... Hơn nữa theo thứ hạng số lượng gia tăng, thủ pháp phạm án của hung thủ cũng có thể càng ngày càng hung tàn, cẩn thận, khó mà phá giải. Hung đồ tạo ra cảm giác sợ hãi đi sâu vào lòng dân mang đến khủng hoảng, đến lúc đó chủ quản vụ án hình sự Khai Phong Phủ ở thành Đông Kinh tất sẽ bị nghi ngờ. Trăm họ lên án, trong triều đình nếu lại có người miệng lưỡi lưu loát, lấy tố này tấu, cùng mấy tên quan viên không lớn không nhỏ tán thành. Sợ rằng Bao đại nhân không có khả năng tiếp tục ngồi ở trên công đường của Khai Phong Phủ này, không chừng sẽ còn bị xử oan trở thành tù nhân."
Bao Chửng rũ mắt, lâm vào trầm tư, tạm thời không nói một lời.
"Đây——" Công Tôn Sách ngược lại có chút nóng nảy, đi hai bước, tiến tới trước mặt Triệu Hàn Yên, "Lời ấy của Triệu tiểu đệ thật nghiêm túc?"
"Tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Công Tôn Sách ngẩn ra, hôm qua chuyện Phùng Chí Tân chết ở Trạng Nguyên lầu, đúng là trong thành Đông Kinh đã bắt đầu lan truyền. Cha của Phùng Chí Tân chính là Đô chỉ huy sứ trước điện, hắn ở dưới con mắt mọi người tử trạng thảm thiết, ắt sẽ đưa tới nghị luận, đúng như Triệu Hàn Yên nói, nếu còn phát sinh vụ án nữa, tất sẽ khiến trăm họ trong thành tạo khủng hoảng. Không chỉ như vậy, những quan viên kia, quý phi cùng với thế gia công tử, chỉ sợ nghe chuyện này sau cũng đều sẽ thổn thức lo âu, e sợ mối nguy giống vậy cũng xảy ra trên người bọn họ. Nếu thật có Tam Xuân, Tứ Xuân, Ngũ Xuân, vân vân, hậu quả kia thiết tưởng không chịu nổi!
Công Tôn Sách lập tức đối với Bao Chửng nói, "Đại nhân, chuyện này chúng ta không thể không đề phòng, phải mau sớm tra rõ."
Bao Chửng gật đầu, ngửng đầu lên lúc lại nhìn Triệu Hàn Yên lúc có rất nhiều tán thưởng, "May có Triệu tiểu đệ nhắc nhở."
"Mặc dù tiểu đệ trẻ tuổi, nhưng nhìn chuyện thấu đáo, sâu xa, khiến người ta bội phục." Công Tôn Sách nói.
"Thời điểm Nhị Xuân xuất hiện, ai cũng sẽ suy tính một chút sẽ có Tam Tứ Ngũ Lục Xuân hay không, cái này thật ra thì không có gì." Triệu Hàn Yên lo lắng nói, "Ta chẳng qua là mơ hồ cảm thấy, có người đang nhằm vào Bao đại nhân."
Triệu Hàn Yên sở dĩ rất chắc chắn điểm này là bởi vì nàng ban đầu bị hoàng đế Triệu Trinh ra lệnh, tới "theo dõi" Khai Phong Phủ cùng Bao Chửng. Xem xem người liên tiếp tố cáo Bao Chửng rốt cuộc là ai, Triệu Hàn Yên tuy không biết, nhưng từ các loại sự kiện đã liên tục phát sinh, xem ra, không thể không nghi ngờ, nhất định sẽ có người đang nhằm vào Bao Chửng.
"Bao mỗ làm việc từ trước đến giờ không thẹn với lương tâm, chưa từng bị người khác nắm cán, những người đó không làm gì được ta. Cái này ngược lại không có gì phải sợ, hai người các người không cần lo lắng." Bao Chửng tự hỏi, bản thân làm việc chưa bao giờ phạm qua sai lầm, làm quan lại là liêm chính cương trực, cho dù sát thủ liên hoàn không ngừng xuất hiện cũng không phải do cá nhân ông sai, đến lúc đó chỉ cần tâu với Thánh thượng rõ ràng, muốn tóm thóp ông, sợ là tính sai rồi.
"Chính là bởi vì Đại nhân làm việc ổn thỏa, không tìm ra lỗi sai, đối phương mới có thể dùng loại thủ đoạn phức tạp, vòng vo này. Làm quan vô lỗi cũng không phải là không có tội, không hành động, không làm tròn bổn phận, cũng có thể coi đó là điểm sơ hở." Triệu Hàn Yên đối với những chuyện riều đình kia thật ra thì cũng không hiểu lắm, nhưng ba năm qua ở bên cạnh Triệu Trinh ngây ngô thời gian dài, nghe hắn tâm sự, nói lải nhải trên triều về các chuyện tốt xấu, bao nhiêu cũng bị khai trí. Nhưng Triệu Trinh là người phúc hắc, thân là bậc đế vương hắn thấy được vấn đề ngược lại nhiều hơn so với Bao Chửng .
Bao Chửng trong lòng chấn động một cái.
"Đại nhân, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*. Địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, vẫn cẩn thận là hơn." Công Tôn Sách thấy Bao Chửng gật đầu, trong bụng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Cũng may chuyện này chúng ta đã cân nhắc đến, có thể trước thời hạn phòng bị, tất không thể để cho tặc tử nhằm vào đại nhân được như ý."
*Nghĩa là muốn gia tội cho, lo gì không cớ. Nói tốt thì khó, muốn nói tội cho người ta và nhất là kẻ bề trên muốn làm tội cho kẻ bề dưới, thì là đều rất dễ.
Công Tôn Sách quay lại nghi ngờ nhìn Triệu Hàn Yên, vốn muốn hỏi nàng làm sao biết những chuyện này, người không có chút tiếp xúc với triều đình, tuyệt không thể nào phân tích ra những lời này. Nhưng lời hắn vẫn chưa khỏi miệng, liền bị Bao Chửng ho khan ám chỉ trở về, Công Tôn Sách dự liệu Bao đại nhân đối với lần này không nghi ngờ, là bởi vì liên quan đến thân phận Triệu tiểu đệ. Xem ra thân phận của Triệu tiểu đệ này so với hắn nghĩ cao hơn một phần, không phải đơn giản là con cái thế gia bình thường như vậy.
Nghĩ đến điều này, Công Tôn Sách không tránh khỏi phải quan sát kỹ Triệu Hàn Yên lại một phen, Bao Chửng lúc này cũng đúng lúc nhìn về phía Triệu Hàn Yên.
Triệu Hàn Yên biết lời nói kia khiến Công Tôn Sách hoài nghi, , liền tùy tiện mượn cớ nói cần phải ướp một món ăn nên cáo từ trước. Còn lại để cho Bao đại nhân tự mình giải thích cho Công Tôn Sách.
"Đại nhân." Công Tôn Sách thấy Triệu Hàn Yên rời đi, cung kính đối với Bao Chửng gọi một tiếng.
"Thân phận hắn không tầm thường, biết những thứ này đúng là bình thường." Bao Chửng dùng hai chữ "bình thường" ám hiệu Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách lập tức hiểu, biết được Triệu Hàn Yên là cao môn quý tộc, không chừng sẽ là vị quyền thần nào đó hoặc con cháu hoàng thân. Nhưng nếu thân phận cao quý như vậy, làm sao lại chạy tới Khai Phong Phủ làm trù bếp, khó có thể giải thích.
Công Tôn Sách lại phải lên tiếng hỏi Bao Chửng.
Thời điểm Bao Chửng nhận được ánh mắt nghi hoặc từ Công Tôn Sách, liền lập tức hiểu hắn muốn nói cái gì, "Đứa nhỏ này có chút đặc biệt, tiên sinh không cần suy nghĩ phức tạp. Tiên sinh đã ăn thức ăn hắn làm, thì cũng nên hiểu, hắn đối với việc nấu ăn rất nhiệt tình, nếu không làm sao đem một món ăn đơn giản biến thành tiên vị như vậy."
Thời điểm Bao Chửng nói đến phần sau câu kia, mang theo ý cười.
Công Tôn Sách: "Nhưng mà đại nhân, có rất nhiều cách để hắn có thể nấu ăn, vì sao hết lần này tới lần khác tới Khai Phong Phủ chúng ta?"
Công Tôn Sách biết mình hoài nghi Triệu tiểu đệ không được tốt lắm, nhưng chuyện này cần thiết biết rõ.
"Đúng lúc gặp phải chỗ chúng ta đang thiếu đầu bếp. Còn có chỗ nào tốt hơn để đi, đi tửu lầu làm đầu bếp? Ngươi nhìn cách hắn nấu cơm, mặc dù làm đồ ăn ngon, hiển nhiên vẫn còn từ đơn giản học lên. Nếu là mới vào nghề, không đến làm đầu bếp ở Khai Phong Phủ chúng ta, còn có ai sẽ cần hắn?" Bao Chửng đối với nhân phẩm của Bát Hiền Vương chi tử (con cháu) tự nhiên không nghi ngờ, hơn nữa gia tăng thêm lòng yêu thích tài nhân của ông, lúc nói tới Triệu Hàn Yên, khóe miệng luôn không tự chủ lộ vẻ tươi cười.
Công Tôn Sách thấy đại nhân cũng đã nói như thế, trong lòng đoán đại nhân nhất định đã ngầm hiểu rõ ràng. Lại nói bí mật của các quyền quý hắn cũng không muốn biết, Triệu tiểu đệ là người tốt thì được rồi, hơn nữa không biết thân phận thật của hắn, ăn thức ăn hắn làm còn an tâm hơn một chút, toại liền đem việc này buông xuống, không tra cứu thêm nữa.
Một lát sau, Triển Chiêu tiến vào cửa, dò hỏi: "Triệu tiểu đệ có nói suy đoán của hắn không?"
"Lại quên mất chuyện này." Công Tôn Sách bừng tỉnh nhớ tới, tiểu đầu bếp nói phải đợi kết quả nghiệm thi mới nói đặc điểm hung thủ , kết quả vừa mới nói đến việc khác, cũng bởi vì không tiện nên đã xin được cáo lui trước.
"Vậy ta đi hỏi." Triển Chiêu hy vọng có thể từ Triệu Hàn Yên lấy được nhiều đầu mối liên quan tới hung thủ hơn, như vậy vào thời điểm hắn mang bọn Vương Triều đi lục soát có thể thu hẹp phạm vi lại, chính xác hơn một chút.
Khi Triển Chiêu đến phòng bếp, phát hiện bóng người trắng như tuyết quen thuộc kia lại xuất hiện, nhưng là ngồi ở nóc nhà. Người phía trên thấy hắn, liếc nhìn một cái, liền quay đầu nhìn nơi khác.
Triển Chiêu trong bụng thầm cười một tiếng, cũng không lên tiếng, đi vào phòng bếp, thấy Triệu Hàn Yên đang bận rội, hỏi một câu: "Khách nhân đến rồi?"
"Khách nhân nào?" Triệu Hàn Yên không hiểu hỏi ngược lại Triển Chiêu.
Triển Chiêu đoán Triệu Hàn Yên vẫn chưa biết Bạch Ngọc Đường đang trên nóc nhà, cười dùng ngón tay chỉ chỉ nóc phòng.
Triệu Hàn Yên nghi ngờ liếc mắt nhìn Triển Chiêu, lau sơtay, đi ra ngoài, sau đó ngửa đầu hướng nóc phòng nhìn.
Triển Chiêu thì ở bên cạnh xem náo nhiệt, quay đầu thấy mâm thức ăn có củ cải trắng đã thái sẵn, gắp một miếng bỏ vào miệng, chua ngọt giòn giòn, " Hử, củ cài này ướp qua rồi? Ngược lại không quá giống với củ cải thông thường hay ướp?"
"Đương nhiên." Triệu Hàn Yên thuận mồm trả lời, "Cái này gọi là đồ chua, không chỉ củ cải, bắp thảo cũng có thể làm như vậy."
Triệu Hàn Yên nhìn xong Bạch Ngọc Đường sau, không nói cái gì, tiếp tục vào phòng bếp chuẩn bị.
"Có chút thú vị." Triển Chiêu ngay sau đó liền hỏi Triệu Hàn Yên chánh sự.
Triệu Hàn Yên mới nhớ tới, "Hung thủ là nữ tử, từng bị dùng roi ngược đãi, trên người có sẹo cũ, lúc đi bộ tính cảnh giác rất mạnh, ghét đàn ông, khi hành hung sẽ lấy nón lá lụa đen, mang một cái túi, dùng để đựng dây thừng, cũng sẽ tùy thân mang thuốc mê."
Triển Chiêu lại lấy một miếng củ cải trắng, "Ngươi suy đoán này lại là từ đâu mà tới?"
"Bởi vì nữ nhân hình dáng cùng khí lực cùng đàn ông chênh lệch quá nhiều, lúc hành hung, rất ít khi chọn biện pháp chính diện cứng đối cứng , càng nghiêng về phương thức "quanh co" , tỷ như bỏ thuốc, đánh lén các loại, đây là điểm thứ nhất. Thứ hai nàng xuất hiện ở khách sạn, không gây ra tiếng, che lụa đen, có chưởng quỹ làm chứng nói nàng mặc nam trang nhưng thân hình cũng không cao lớn, cùng với dùng roi đánh bộ vị đó của Phùng Chí Tân, đều vô cùng rõ ràng người đó có thể là phụ nữ cải thành đàn ông. Thứ ba chính là thời điểm treo người chết, trên xà có nhiều vết xước dài gần nửa thước, nếu như là đàn ông khỏe mạnh và có khí lực, dù là thân hình lùn nhỏ một chút, cũng sẽ tùy tiện đem người nặng bình thường như Phùng Chí Tân treo lên, như vậy thì những dấu vết ma sát trên xà lại sẽ là các tia ngắn và nhẹ, nhưng chúng ta phát hiện thấy vết ma sát dài lại nghiêm trọng, có thể thấy bị gây ra bởi lúc hung thủ treo thi thể lên thể lực chưa đủ, lặp đi lặp lại hành động lôi kéo dây thừng khiến chúng ma sát gỗ xà nhà.
Đối với những vết sẹo cũ trên cơ thể, nữ nhân báo thù tất sẽ tận lực trả lại hết những gì nàng ta phải gánh chịu. Cảm giác chán ghét đàn ông mạnh phản ứng bản năng được sinh ra sau khi nàng ta bị đàn ông quất roi làm nhục trước . Lụa đen nón lá cùng mang theo dây thừng liền không cần giải thích." Triệu Hàn Yên trả lời.
"Đa tạ." Triển Chiêu gật đầu một cái, đối với Triệu Hàn Yên chắp tay, ngay sau đó liền cáo từ đi bận bịu truy bắt.
Bạch Ngọc Đường lúc này từ nóc phòng đáp xuống, đi vào phòng bếp, hắn từ trong lòng ngực móc ra một chiếc chuông bạc có hai viên bạch ngọc châu xâu giây đỏ hai bên kêu leng keng, vào lúc cho Triệu Hàn Yên nhìn chuông liền vang lên ba tiếng "ling ling ling".
"Cho Lan nhi, nàng không biết nói chuyện, mang nó lên thì vào thời điểm không tìm được người, nghe tiếng là được." Bạch Ngọc Đường giải thích.
Triệu Hàn Yên giơ lên bàn tay nhớp nháp, tỏ ý mình không tiện tiếp.
"Vậy tự ta cho nàng đi." Bạch Ngọc Đường xoay người rời đi, không đi hai bước, hắn xoay người trở lại, tới chậu nước bên kia rửa tay, cầm lên một miếng ngọt giấm củ cải trắng nhét vào trong miệng, sau đó mới đi.
Triệu Hàn Yên biểu tình từ nghi ngờ không hiểu chuyển thành không khỏi tức cười, suy nghĩ một chút, bản thân cũng cầm một miếng bỏ vào trong miệng, ngược lại muốn nếm thử một chút nàng làm củ cải trắng ăn ngon bao nhiêu. Kết quả phát hiện cũng không đặc biệt gì, chỉ là ngon miệng thôi.
Bởi vì buổi trưa, có bữa ăn chung, Bao Chửng cùng Công Tôn Sách cũng đang ở trong Khai Phong phủ vào giờ ăn cơm, cho nên không cần Triệu Hàn Yên bên này chuẩn bị cái gì. Bao đại nhân vốn là muốn cố gắng giảm bớt Triệu Hàn Yên công việc, dẫu sao lại phải chú ý đến vụ án, lại phải nấu cơm, hai bên bận rộn cũng thật mệt mỏi.
Cho nên buổi trưa hôm nay cùng thường ngày không sai biệt lắm, Triệu Hàn Yên sẽ chỉ chuẩn bị bữa ăn cho một vài người trong phòng bếp của bọn họ là được. Nàng mới từ công đường trở lại, thời gian không còn kịp nữa, đơn giản làm mỳ sợi cùng trứng gà ngâm tương, trụng giá đỗ, lại thái sợi chân giò hun khói, cùng nhau đặt vào trong chén mì, kết hợp với củ cải trắng chua ngọt . Đừng xem tô mì này đơn giản, bởi vì dùng là trứng gà đại Tống nguyên chất tự nhiên nhất , trứng ngăm tương mùi thơm mười phần, cho nên một tô mì tuy đơn giản cũng rất mê người. Ở mùa hè nóng bức này làm người ta lười biếng đến miệng cũng không muốn mở ra thì mỳ lạnh cùng trứng gà ngâm tương thơm lừng là thích hợp nhất, phối hợp với giá đỗ cùng chân giò hun khói thái sợi thơm , trộn nó lên, ăn không chỉ có ngon miệng còn sảng .
Nếu Bạch Ngọc Đường cũng tới, Triệu Hàn Yên tự nhiên làm nhiều hơn, mang cho hắn một chén, dù sao cũng là khách tới tặng quà cho Lan nhi .
Một nén nhang , mọi người vây quanh bàn đã ăn no, lần này Lý Tam chủ động phụ trách thu dọn chén đũa và rửa chén.
Lan nhi nắm lấy tay Triệu Hàn Yên , chỉ chỉ phương hướng cửa sau.
"Ngươi muốn đi ra ngoài chơi?" Triệu Hàn Yên hỏi.
Lan nhi gật đầu một cái.
" Được." Triệu Hàn Yên đem tạp dề tự chế gở xuống, đi đổi xiêm áo, liền tới tìm Lan nhi.
Lúc này Lan nhi đã dắt tay Bạch Ngọc Đường chờ đợi ở cửa , thấy Triệu Hàn Yên tới, nàng liền cao hứng giơ lên một cái tay khác, để cho Triệu Hàn Yên cũng dắt nàng.
Vì vậy Triệu Hàn Yên, với một loại cảm giác kỳ lạ, cùng với Bạch Ngọc Đường đưa Lan nhi đi dạo trên đường.
Nửa đường dừng chân tại một gian hàng đậu hủ ngọt, Lan nhi muốn uống, Bạch Ngọc Đường mời khách, ba người liền ngồi xuống uống đậu hủ. Bàn kề cận có một phụ nhân, tuổi đôi mươi, mặt mũi kiều diễm, người mặc một bộ váy hoa trắng xanh mộc mạc, cũng đang uống đậu hủ ngọt.
Phụ nhân tiếng lòng: Lão nương ăn xong chén đậu hủ , liền gϊếŧ người kia!