Bao Chửng nhìn về phía Triệu Hàn Yên cùng Triển Chiêu: "Ta còn có công vụ trong người, liền làm phiền hai vị."
"Đại nhân khách khí." Triển Chiêu cùng Triệu Hàn Yên song song chắp tay thi lễ, ngay sau đó cáo lui.
Hai người rời đi chánh đường không lâu sau, chỉ thấy đối diện có một người đàn ông thường phục đi tới, trên dưới ba mươi, phong thái xuất sắc. Triển Chiêu lập tức kéo Triệu Hàn Yên nhường đường, hành lễ kêu một tiếng "Yến đại nhân" .
Thì ra đây chính là Yến Thù.
Triệu Hàn Yên vốn muốn cẩn thận quan sát một phen, nhưng người đã đi qua, nàng không kịp nhìn lâu.
Thời điểm Triệu Hàn Yên còn học tiểu học, vào khoảng thời gian trước học kỳ hai, rất đa sầu đa cảm, cảm thấy thế giới này không ai hiểu nàng. Yến Thù là yêu thích lâu đời nhất của nàng, lúc ấy cảm thấy sự ly hận cừu oán trong thơ từ của ngài ấy vô cùng phù hợp với sự ưu tư của nàng lúc đó, vì vậy đem lòng thích người này. Sau đó Triệu Hàn Yên lại tra tư liệu về Yến Thù, phát hiện người ta từ nhỏ là thần đồng, lớn lên trở thành danh tướng, không chỉ thơ từ lợi hại, những việc trải qua cũng vô cùng lợi hại, sùng bái tăng lên gấp bội, cho nên đã từng một lần đem người này tôn lên làm thần tượng của mình.
Tuy nói trưởng thành rồi, "thần tượng" đã không còn nữa, nhưng dẫu sao Yến Thù là người nàng từng sùng bái qua, cho nên nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi có chút kích động.
Triển Chiêu phát hiện Triệu Hàn Yên khác thường, cười hỏi nàng thế nào.
"Sao?" Triệu Hàn Yên không rõ cho nên hỏi ngược lại.
Triển Chiêu: "Có chút đỏ mặt."
"Có thể thời điểm mới vừa thấy đại nhân có chút khẩn trương." Triệu Hàn Yên dùng hai tay xoa xoa mặt, quay đầu tránh ánh nhìn chăm chú của Triển Chiêu. Người cổ đại chắc sẽ không hiểu người ái mộ khi thấy thần tượng của mình tới sẽ có bao nhiêu điên cuồng, giống nàng như vậy đỏ mặt thì tính là gì, nhào tới gặm một cái cũng không quá. Lại nói nàng đối với Yến Thù chẳng qua là sùng bái "tài hoa", vẫn còn chút lý trí.
"Đi nhanh chút đi, còn có vụ án chờ chúng ta." Triệu Hàn Yên nói sang chuyện khác.
Triển Chiêu lập tức nghiêm nghị nhận lời một tiếng, lại thận trọng hỏi Triệu Hàn Yên có thể cưỡi ngựa không, nếu không thì hắn có thể đưa đi một đoạn, dù sao đều là đàn ông không có gì kiêng kỵ, chính là mau sớm đến án phát hiện trường.
Triệu Hàn Yên lập tức nói: " Ta biết."
Âm lượng so với bình thường cao một chút.
Triển Chiêu dĩ nhiên phát giác điểm khác thường, nhìn Triệu Hàn Yên một cái, nghĩ rằng nàng đang khẩn trương là bởi vì lần đầu tiên lấy thân phận bộ khoái đi đến hiện trường, toại an ủi nàng không cần phải lo lắng.
"Bình thường ứng đối, vụ án lần trước biểu hiện như vậy là được, không cần ép mình quá mức."
Triệu Hàn Yên nhận ra biểu hiện của mình không đủ ổn định, suýt nữa lộ ra sơ hở. Nghe được lời sau của Triển Chiêu, thở phào gật đầu một cái, sau đó liền cùng nhau cưỡi ngựa, mang đám người Triệu Hổ đi Trạng nguyên lâu.
Trạng Nguyên lâu là tửu lầu khách trọ số một, số hai của Đông Kinh, mười mấy loại rượu bọn họ sản xuất như Kiếm Nam Xuân, Trúc Diệp Thanh, vân vân... đều rất có tiếng, nghe nói trong đó còn được chọn làm rượu cống phẩm nữa, tóm lại Trạng Nguyên lâu này là nơi mà các đại quan quý nhân cùng những văn nhân thi sĩ thường xuyên chiếu cố tới lui, cao cấp vô cùng. Trạng Nguyên lầu tổng cộng có hai tòa, lân cận mà xây, một cái là tửu lầu, một cái là khách trọ. Ở bên trong tửu lầu muốn uống rượu ít nhất cần ba lượng bạc một bàn, ở bên trong khách trọ dừng chân thì ít nhất cần năm lượng bạc. Mà phòng Thiên Tự ở Trạng Nguyên lâu là căn phòng có cấp bậc tốt nhất, ở một đêm cần ba mươi lượng bạc, đủ cho một gia đình ba người bình thường tiêu xài trong mười năm.
Người chết lần này ở phòngThiên Tự số ba của Trạng Nguyên lâu, hẳn là có chút thân phận.
Từ lúc báo án sau, Lưu chưởng quỹ Trạng nguyên lâu đã lệnh tiểu nhị canh gác bên ngoài phòng phát hiện án mạng, đại sảnh bên trong cũng không nhận khách. Lưu chưởng quỹ thì ở đứng đợi bên ngoài khách sạn .
Vừa thấy đám người Triển hộ vệ tới, Lưu chưởng quỹ vội vàng tới chào đón, nói rõ tình huống một cách đơn giản rồi mời bọn họ vào bên trong.
"Vị khách quan này mới vào ở ngày hôm qua, xưng hô như thế nào thì không cho biết, hắn chỉ mang theo một tên tùy tùng tính khí ngang ngược, mà hôm nay chẳng biết người đó đi đâu. Đêm qua hắn vào ở, liền kêu hai cô nương ở Vạn Xuân Lầu tới bồi rượu, đại khái không tới giờ Tý hai vị cô nương đi, kêu tiểu nhị dâng trà cho hắn, khi đó người vẫn còn sống khỏe mạnh. Lúc sau liền đóng cửa nghỉ ngơi, cho tới buổi sáng hôm nay, tiểu nhị thấy mặt trời đã lên cao ba sào người còn chưa dậy, liền muốn gõ cửa hỏi hắn còn có cần điểm tâm hay không, không nghĩ liền đẩy cửa một cái mở ra, liền thấy hắn... hắn đang treo trên xà nhà."
Lưu chưởng quỹ vừa nói vừa mang đám người Triển Chiêu tới phòng Thiên Tự số ba. Thời điểm nói xong câu cuối cùng, Lưu chưởng quỹ vừa vặn tới trước cửa, ngửa đầu lên nhìn thấy thi thể, bị dọa sợ mà dập đầu ba cái.
Thi thể treo ở xà nhà, vừa vặn đối diện cửa, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên người có nhiều chỗ có vết bầm đỏ rất rõ ràng, có nơi còn trầy da chảy máu, nhìn một cái đã biết là bị roi quất gây ra.
Triệu Hàn Yên còn chú ý tới nửa người dưới của thi thể, chỗ mấu chốt cũng có dấu vết bị quất đánh, xem chung quanh da có một số vết đỏ, hẳn không ít hơn bảy tám lần. So với chỗ này, những chỗ khác của thân thể đã coi là bị đánh đến "thưa thớt".
Có một cổ thi thể chướng mắt treo ở xà nhà như vậy, cũng khó trách người có cái miệng khéo léo nghênh đón khách khứa bát phương tới như Lưu chưởng quỹ sau khi xem xong cũng phải dập đầu.
"Đa tạ chưởng quỹ." Triển Chiêu lễ phép cảm ơn, lập tức giao phó Triệu Hổ đi hỏi thăm tiểu nhị, người đầu tiên phát hiện người chết, xem còn sót manh mối gì không. Lại lệnh Vương Triều Mã Hán đem thi thể để xuống, cố ý dặn dò hai người bọn hắn chú ý, không được động vào nút thắt, phải dùng kéo cắt xuống.
Triệu Hàn Yên cũng chú ý cách thức bị treo của thi thể một chút. Một đầu sợi dây thừng buộc một nút trên cổ người chết, một đầu khác bắt chéo xà nhà rồi buộc vào cột sơn đỏ cách đó nửa trượng.
Khi bọn họ để thi thể xuống, Triệu Hàn Yên đảo mắt quan sát tình huống bên trong nhà. Mặt tường, bàn ghế, khắp nơi đều chưng bày hết sức chỉnh tề. Giường đệm lại lộn xộn, bất quá người chết trước khi bỏ mạng có kêu cô nương Vạn Xuân Lầu lên "làm việc", hơn nữa buổi tối cũng phải ngủ, cho nên đây là tình huống bình thường.
Tựa hồ không có thứ gì không bình thường nữa. Triệu Hàn Yên lại đem gian phòng nhìn quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi trên chén trà đang uống dở trên bàn.
"Làm sao?" Triển Chiêu hỏi Triệu Hàn Yên.
"Chờ kết quả nghiệm thi trước." Triệu Hàn Yên nói.
Triển Chiêu phát hiện Triệu Hàn Yên còn nhìn chằm chằm bình trà cùng ly trà, chợt nhớ tới mới vừa cùng Lưu chưởng quỹ nói qua, người chết đã kêu dâng trà trước khi nghỉ ngơi "Ngươi hoài nghi có người ở chỗ này bỏ thuốc?"
Triệu Hàn Yên gật đầu, "Nên kiểm tra một chút."
Triển Chiêu nhận lời, lúc này phân phó người đi làm, sau đó hắn liền tiếp tục quan sát Triệu Hàn Yên, tựa hồ đang chờ cái gì.
"Vì sao nhìn chằm chằm vào ta?" Triệu Hàn Yên phát hiện không đúng liền trực tiếp hỏi.
"Ngươi lần này tựa hồ cùng lần trước không giống nhau, " Triển Chiêu suy nghĩ không ra, "Ngươi lần trước nhìn lướt qua liền có kết luận."
"Lần trước ta thấy là hung thủ gây án lần thứ hai. Còn bây giờ hung thủ bất đồng, thủ pháp gây án bất đồng, cách thức phán định cũng không như nhau. Lần đầu tiên gây án, lúc nào cũng yêu cầu một ít chứng cớ phụ tá, nếu không thì chính là đoán mò." Triệu Hàn Yên giải thích xong, ngẩng đầu nhìn Vương Triều đang ngước lên để kiểm tra lương thượng "Vương Triều đại ca, vết xước trên xà nhà có nghiêm trọng không?"
Vương Triều gật đầu, sờ sờ thì thấy mặt ngoài bị ma sát, "Mòn một lớp da."
"Dài bao nhiêu?" Triệu Hàn Yên hỏi lại.
Vương Triều dùng ngón tay đo một chút, phỏng đoán nói: "Dài chừng nửa thước đi."
"Công Tôn tiên sinh hôm nay phải bồi Bao đại nhân gặp khách, thi thể phải đợi sau này mới có thể khám nghiệm." Triển Chiêu giải thích.
"Không sao, chúng ta có thể tra cái khác trước. Thân phận người chết bây giờ còn không biết, ta đoán tối hôm qua hai cô nương Vạn Xuân Lầu kia có thể biết, có thể phái người đi vặn hỏi một chút. Còn nữa trên người hắn có nhiều vết roi, hỏi thăm một chút bên cạnh những khách nhân xem sao, có người nào nửa đêm thời điểm đã nghe qua tiếng động lạ nào hay không." Triệu Hàn Yên đề nghị.
"Giống như ta nghĩ." Triển Chiêu đồng ý, an bài người đi Vạn Xuân Lầu điều tra trước.
Sau khi Triệu Hổ từ chỗ tiểu nhị lấy được lời khai, nghe Triệu Hàn Yên nói muốn hỏi những khách nhân bên cạnh, liền chủ động gõ cửa.
Ở Thiên Tự phòng số hai là một người đàn ông vừa lùn vừa mập, trước than phiền một phen nói bản thân thật xui xẻo, ra ngoài trọ vậy mà bên cạnh lại có người chết, ngay sau đó mới nói: "Tối ngày hôm qua trừ nửa đêm canh ba nghe được tiếng la hét bên ngoài của nam nhân, ta liền không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác."
"Nam nhân, la hét?" Triệu Hổ hết sức chăm chú nhìn chằm chằm đối phương, "Là từ gian phòng bên cạnh truyền tới? Ngươi không đi xem một chút?"
"Cái gì mà từ phòng bên cạnh, là từ ngoài cửa sổ!" Đàn ông mập thở hổn hển nói, sau đó cẩn thận miêu tả người nọ rốt cuộc kêu cái gì.
"Ngoài cửa sổ..." Triệu Hổ nghi hoặc, khó hiểu nhìn về phía Triệu Hàn Yên cùng Triển Chiêu.
"Lại đi hỏi một chút phòng số bốn." Triển Chiêu nói.
Triệu Hổ gật đầu, lại đi gõ cửa phòng số bốn.
Đợi hồi lâu không người trả lời, gõ lại, lần này còn tăng thêm lực đạo.
"Gõ gõ gõ, gõ cái gì mà gõ, mới sáng sớm còn không để cho người ta ngủ!" Bên trong nhà rốt cuộc cũng truyền tới tiếng than phiền của người đàn ông, khẩu khí rất không kiên nhẫn.
Rõ ràng bây giờ đã muốn đến trưa rồi, còn sáng sớm...
Triệu Hổ đối với Triệu Hàn Yên nhún vai, nhỏ giọng than phiền: "Những người sống trong khách sạn này là loại người gì vậy a."
"Cạch " một tiếng cửa mở ra, từ bên trong lộ ra một gương mặt gầy gò xanh xao.
"Ta chính là như vậy đấy, thì thế nào?" Thanh âm lại cao mấy phần, rất ngang ngược.
Triệu Hổ đang muốn hô to "Quan phủ đang xử án" để dọa hắn, liền nghe thấy giọng hắn thay đổi, thanh âm chợt dịu đi.
"Ơ, đây không phải là Triệu tiểu huynh đệ sao? Ngươi làm sao tới đây?" Tương Bình kinh ngạc vui mừng mở toang cửa ra, mời Triệu Hàn Yên vào, "Là tới gặp ta sao? Mau vào, mau vào!"
Triển Chiêu vẫn chưa biết Tương Bình, nên nghi ngờ nhìn về phía Triệu Hàn Yên, còn cho rằng là người quen cũ lúc trước của hắn.
Thời điểm Triệu Hàn Yên nhìn thấy Tương Bình cũng nghi ngờ, làm sao mà trùng hợp đến như vậy? Quay lại nhớ tới lúc trước Bạch Ngọc Đường có đưa cho nàng miếng ngọc bội, nói là để khi nàng gặp khó khăn sẽ tìm đến Trạng nguyên lầu truyền tin tức cho chưởng quỹ, Bạch Ngọc Đường chắc phải có cái gì sâu xa đối với Trạng nguyên lầu này, cho nên hắn cùng Tương Bình trọ tại đây cũng sẽ không có gì kỳ lạ.
"Hắn là Tương Bình, ta trước đây cùng ngươi có nói qua." Triệu Hàn Yên cùng Triển Chiêu giới thiệu, quay lại cũng đối với Tương Bình giới thiệu Triển Chiêu, đồng thời nói rõ mục đích đến.
"Nha, thì ra là nam hiệp, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Mau mời vào!" Tương Bình kích động quan sát Triển Chiêu một phen, liền cung thỉnh hắn vào nhà.
Sau khi bốn người đã yên vị, Tương Bình nói ngắn ngọn một chút về chuyện xảy ra tối qua: "Thật không nghĩ tới bên cạnh lại có người chết! Tối ngày hôm qua huynh đệ ta hơn nửa đêm mới về, đi lên liền đánh ta một trận, ta đánh không lại hắn liền chạy ra ngoài, còn mắng hắn một trận, sau đó chạy một vòng bên ngoài, đại khái là vào giờ sửu canh ba, ta thật sự là quá mệt rồi, ước chừng huynh đệ ta cũng đã ngủ , liền trở về, thấy bọn họ đã ngủ thật, liền cũng tự mình lên giường đi ngủ."
Thiên Tự phòng số bốn là một gian phòng xép, trong ngoài có hai cái giường.
"Vậy là tối hôm qua tiếng nam nhân ồn ào ở ngoài cửa sổ là ngươi!" Triệu Hổ thở dài nói.
Tương Bình cười hắc hắc , gật đầu nhận, "Bất quá tối hôm qua nằm xuống ngủ thời điểm thật đúng là nghe được cách vách có động tĩnh lạ."
"Động tĩnh gì?" Triển Chiêu hỏi.
Tương Bình: "Bang, ba ba, ba ba ba..."