Triển Chiêu vốn đem toàn bộ lực chú ý đặt trên thước đo vải cùng lệnh bài, Triệu Hàn Yên mới đầu nói suy đoán chàng đại khái liệu được, lúc đó chàng chỉ cảm thấy người này có chút đầu óc mà thôi. Nhưng cái Triệu Hàn Yên mới vừa giải thích, Triển Chiêu cảm thấy mới mẻ, lập tức quan sát Triệu Hàn Yên hai lần.
Một đôi mắt đen nhánh lấp la lấp lánh, lúc nói chuyện tràn đầy vẻ tự tin, dáng vẻ đầy cơ trí. Tiểu đầu bếp này không chỉ biết chữ, còn không sợ thi thể, đối với xử án cũng rất có trình độ.
Triển Chiêu đang tò mò suy nghĩ một tiểu đầu bếp sao có thể có nhiều bản lãnh như vậy, liền nghe được Công Tôn Sách nói: "Ta tán thành giải thích của Triệu huynh đệ".
Đám người Triệu Long đang muốn cười nhạo Triệu Hàn Yên nói bậy, chợt nghe lời ấy của Công Tôn Sách đều sững sốt. Công Tôn tiên sinh là người nào bọn họ đều biết, ông lên tiếng, mọi người tự nhiên đều tin.
"Chuyện thích sạch sẽ ta còn biết một chút, từng gϊếŧ người, biết đao pháp cũng hiểu, nhưng ta liền không nghĩ ra huynh làm sao biết hung thủ nhất định là thân thể rắn chắc, tính tình tự phụ, mà bình thường biểu hiện tương đối hiền lành, giỏi cùng người chuyện trò? Còn có, ở lâu trong kinh thành là cớ gì ta cũng không hiểu lắm, sao biết được không phải là gần đây mới tới hoặc người ngoại địa?" Triệu Hổ gãi gãi đầu, hắn thiếu chút nữa muốn phá cửa.
"Trương lão hán lãng tai, chuyện mỗi tháng đưa củi cho Khai Phong phủ, ngay cả ta cũng không biết, hung thủ lại biết. Trên áo tơi lưu lại vết máu đều ở mặt trước, nói rõ hung thủ là từ trực diện chém người chết, nếu không phải thân thể đủ rắn chắc, đối với thủ pháp mình tự tin, tuyệt sẽ không gϊếŧ người trực diện."
"Chém phía trực diện đích xác rất dễ dàng bị đối phương phát hiện, phản kháng cùng chạy trốn. Hung thủ hẳn là có tự tin tuyệt đối, cảm thấy mình nhất định có thể đem người gϊếŧ chết, nếu không khi thất thủ đối phương chạy trốn kêu cứu, hắn rất dễ dàng bại lộ."
Triển Chiêu bổ sung giải thích, lập tức nhìn về phía Triệu Hàn Yên, "Triệu huynh đệ sở dĩ nói "giỏi cùng người chuyện trò", đại khái là bởi vì địa điểm tử vong của hai người chết, một cái trong hẻm nhỏ tĩnh lặng, một cái trong tiệm vải may, mà hiện trường thật cũng không có dấu vết giãy giụa, hung thủ hẳn là nghĩ biện pháp trước đến gần người chết, cùng bọn họ chuyện trò gì đó, sau sẽ xuất kỳ bất ý* gϊếŧ người trực diện."
*Xuất kỳ bất ý: tấn công bất ngờ
Công Tôn Sách gật đầu một cái.
Đám người Triệu Hổ bừng tỉnh hiểu ra, ai ai cũng bội phục nhìn về phía Triệu Hàn Yên, cảm thán người lợi hại.
Triển Chiêu sau khi nói xong, thấy Triệu Hàn Yên không đáp lại mình, hỏi nàng: "Có phải như vậy hay không?"
Triệu Hàn Yên gật đầu, khóe miệng lộ ra một cái cười thoáng qua.
"Tiểu đầu bếp cười lên thật là đẹp mắt." Triệu Hổ không giấu lòng, suy nghĩ gì nói đó.
"Tiểu đầu bếp cái gì, quy củ một chút." Công Tôn Sách trách cứ.
"Không quan hệ, tiểu đầu bếp thật là dễ nghe." Triệu Hàn Yên vừa cười, nói.
Triệu Hổ càng ngây ngô, khúc khích gãi đầu đáp lại.
Công Tôn Sách một lòng suy nghĩ vụ án, sắc mặt buồn bực mấy phần, hỏi Triệu Hàn Yên: "Ngươi chắc chắn hung thủ sẽ còn tiếp tục phạm án, một khi trời mưa?"
Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu nhìn nhau một cái, ngay sau đó hai người liền không hẹn mà cùng đồng thời nhìn về phía Triệu Hàn Yên,
"Trời tối," Triệu Hàn Yên nhìn màn đêm ngoài cửa sổ đen nhánh, lập tức hỏi mọi người, "cơm tối đều dùng sao, có đói bụng hay không?"
"Từ sáng đã bận tra án, cũng không ăn, ngươi vừa nói như vậy thật đúng là cảm thấy đói." Triệu Hổ dứt lời, sờ một cái bụng toi tóp, trông đợi hỏi Triệu Hàn Yên, "Chẳng lẽ phòng bếp có thể làm món ăn? Kia còn chờ làm gì, còn không mau đi bưng tới cho chúng ta."
Nhắc tới ăn liền đói- Vương Triều lập tức toát ra tiếng lòng: A a a a, tiểu đầu bếp quá tri kỷ, ta đã sớm đói, có thể ăn giống như món cháo mỹ vị lần trước cũng được.
Tiếp đến còn rất nhiều tiếng lòng ập tới, Triệu Hàn Yên vội vàng mượn cớ rời đi: "Có, lò bếp vẫn chưa thể dùng, nhưng dùng bếp tạm thời làm chút bánh ngọt đơn giản cho mọi người ăn."
Công Tôn Sách cười: "Vậy thì làm phiền Triệu tiểu huynh đệ."
Tiếng lòng: Triệu tiểu huynh đệ làm bánh ngọt không biết mùi vị ra sao, thập phần mong đợi.
Triệu Hàn Yên gật đầu, sau khi cùng mọi người cáo từ, liền lập tức trở về phòng bếp làm việc, đem xuống sáu l*иg bánh ngọt trên nồi mới vừa làm xong, tiếp lại bọc ước chừng mười l*иg, cuối cùng gói kỹ tất cả nhân bánh. Lúc này bên kia chưng bánh cũng ổn, lại đem cháo trắng trước đó nấu xong hâm lại, thêm rau tể thái* vụn, điều vị với muối rồi nhấc nồi.
* Tể thái: cây tể thái (tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu)
Triệu Hàn Yên lấy ít củ cải đã muối xong từ trong vò, phết dầu da đậu hủ cùng mộc nhĩ, rải hạt vừng, hoa tiêu, nhỏ dầu mè, nước tương trộn đều. Gắp một ít thưởng thức, luôn cảm thấy mùi vị còn kém, đã dùng dầu mè, hoa tiêu ướp củ cải gần nửa ngày, nhưng vẫn còn lưu lại chút ít vị hăng cay của củ cải. Triệu Hàn Yên cảm thấy không hài lòng, tìm tòi ở khu vực gia vị một vòng, thật ra thì ở cổ đại có không ít gia vị hiện đại, đều không thường dùng, như húng tây, húng quế ngọt, thì là,...
Triệu Hàn Yên trước khi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, vì muốn hiểu rõ mùi vị của từng dạng gia vị, đều nếm thử qua. Bây giờ nàng cần một loại có thể che đậy vị cay của củ cải, Triệu Hàn Yên đem mỗi dạng gia vị lên mũi ngửi, ôn lại mùi của những gia vị này, cuối cùng dừng lại trước thì là. Triệu Hàn Yên đem thì là vụn bỏ vào trong miệng thưởng thức, chắc chắn vị của nó không lầm, dùng hai ngón tay bóp nát một ít, cho vào trong chậu, lần nữa trộn đều, lại thưởng thức, vị cay của củ cải trước đó đã hoàn toàn nếm không ra.
Triệu Hàn Yên đem củ cải trộn cho vào trong mâm, tô điểm thêm rau thơm. Lúc này Tú Châu đã đem cháo rau cải đã đổ ra để vào cùng bánh ngọt chưng và rau trộn đưa tới Tam Tư Đường, cũng chính là chỗ bình thường Bao Chửng, Công Tôn Sách và đám người Triển Chiêu phá án nghị sự vào đêm khuya, không phải là chánh đường Khai Phong phủ.
Trước khi cơm tới, Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu còn đang nghiên cứu lời bàn kia của Triệu Hàn Yên, có cần bổ sung gì hay không. Triệu Hổ khoái ý ở bên cạnh nghe, chợt nhớ tới cái gì, vỗ bàn.
Mọi người đều nhìn hắn.
"Ai ai nha, mới vừa rồi quên dặn dò tiểu đầu bếp làm chút thức ăn thanh đạm chút, mới vừa lăn qua lăn lại ở một nơi đẫm máu tanh như thế, thật không có khẩu vị ăn thịt." Triệu Hổ nói ra tiếng lòng của mọi người.
Triệu Hổ liền đứng dậy định đi dặn dò một tiếng, bị Triển Chiêu gọi lại.
"Vào lúc này phòng bếp bên kia đã sớm bắt đầu làm, ngươi cần gì phải thêm phiền toái cho người khác, nếu quả thực ăn không xong thì ngươi uống nước là được."
Triệu Hổ ngượng ngùng dừng chân, lại ngồi trở xuống.
"Cơm tới." Anh em Xuân Lai Xuân Khứ chia ra bưng l*иg trúc cùng cháo vào cửa.
"Tốt xấu có thể uống cháo, không chết đói." Triệu Hổ nhìn cháo một cái, cao hứng, bất quá lại nhìn l*иg chưng, hắn không khỏi thở dài, "L*иg chưng chắc là bánh bao đi, nhân thịt?"
Xuân Lai lắc đầu.
Triệu Hổ vui mừng ngoài ý muốn, sau khi trao đổi ánh mắt cùng đám người Vương Triều, Mã Hán, liền vội vàng hỏi là nhân gì.
"Chưng bánh gạo, nhân hồ đào cùng nhân đậu, mùi vị cực ngon." Xuân Lai cao hứng giới thiệu.
Công Tôn Sách ở bên cạnh gật đầu, tán thưởng không dứt. Triển Chiêu cũng ý thức được bữa cơm này là tiểu đầu bếp có suy nghĩ mà làm, xem như cực kỳ dụng tâm, toại hướng Công Tôn Sách thở dài, nói: "Khai Phong phủ chúng ta thật giống tiến tới một khối bảo bối ."
"Đúng là một khối ngọc thô hiếm thấy chưa qua mài dũa, một người nhạy bén lanh lợi." Công Tôn Sách đáp lại.
Triển Chiêu trong lòng phản bác: "Ta ngược lại cảm thấy càng giống như là một viên minh châu."
Triệu Hàn Yên vừa xuất hiện, đưa mắt nhìn liền biết không phải là một đầu bếp thông thường đơn giản, không chỉ biết chữ, lời nói cử chỉ khá có phong phạm, vóc người cũng tốt. Lần đầu gặp mặt khi đó, lúc đầu đã có một chút bắt mắt, hiện tại lại càng thêm chói mắt. Cho nên, nói tiểu đầu bếp là minh châu thích hợp hơn, mà không phải là ngọc thô chưa mài dũa gì đó. Lần đầu tiên Triển Chiêu có ý tưởng phản bác đối với ngôn ngữ đánh giá của Công Tôn Sách.
"Bao đại nhân trở lại."
Truyền lời vừa dứt, mọi người đứng dậy, chỉ thấy Bao Chửng mặc quan phục đi vào cửa. Bao Chửng để mọi người miễn lễ xong, tháo xuống mũ quan đưa cho gã sai vặt, trước hỏi vụ án rồi mới nhìn thấy l*иg chưng và cháo trên bàn, biết mọi người còn chưa ăn cơm, liền dặn dò mọi người trước dùng cơm, ông cũng đúng lúc có thể đi đổi đồng phục rồi lại tới.
Mọi người nhận lời, chờ Bao Chửng sau khi đi, Công Tôn Sách liền mang theo mọi người ngồi xuống, lúc khởi đũa ăn cơm, Công Tôn Sách nhớ tới cái gì, phân phó gã sai vặt lưu một phần đưa qua cho Bao Chửng, rồi sau đó mới cùng mọi người dùng cơm.
Thật ra thời điểm Bao Chửng phụng chiếu yết kiến hoàng đế, vừa vặn đυ.ng phải giờ cơm tối, thánh nhân theo thông lệ liền lưu ông lại cùng nhau dùng cơm. Nhưng bề tôi cùng thiên tử cùng chung dùng bữa, khả năng ăn no quả thực không lớn lắm. Vã lại trước đó dạ dày ông khó chịu mới vừa tốt lên, cũng không quá quen thịt cá, cho nên lần này thì càng ăn chưa no. Thời điểm mới vừa vào Tam Tư Đường, ông liền ngửi thấy mùi thơm, nhưng lại ngại nói mình còn muốn ăn sau khi dùng qua cơm vua. Mà nay tưởng lại mùi gạo từ cháo nhàn nhạt toát ra, còn có dĩa củ cải trộn kia nhìn rất ngon miệng, quả thực hiện tại ông rất muốn ăn chúng.
Bao Chửng thay quần áo sau đang cảm thấy tiếc nuối, muốn uống miếng nước cho đỡ thèm, chỉ thấy gã sai vặt bưng cháo cùng thức ăn tới, nói là ý của Công Tôn tiên sinh. Bao Chửng trong lòng cảm thấy ấm áp, Công Tôn tiên sinh quả nhiên là tri kỷ của ông!
Tay nghề làm cháo của tiểu đầu bếp Bao Chửng đã sớm lãnh hội qua, vô cùng ngon, cho nên sau khi ông ngồi xuống, lập tức liền uống một hớp cháo, quả nhiên như ông mong đợi uống vẫn là ngon như vậy. Mùi gạo đậm đà kèm thêm rau tể thái tươi non cắt vụn, mang chút xíu vị mặn, vào miệng vừa vặn, ăn một miếng củ cải nữa, ngọt giòn tươi tê, khai vị hết sức ngon miệng.
Bất quá rốt cuộc đều là vị mặn, khẩu vị có phần lập lại, gắp bánh ngọt cắn một cái, mùi hoa quế nhàn nhạt trong nhân đậu ngọt tự nhiên chảy vào trong miệng, hương vị ngọt ngào lập tức tràn ngập ở giữa răng môi. Lại uống một hớp cháo, cắn miếng củ cải trộn, các vị ngon khác nhau chồng tầng lớp ở trong miệng, sinh ra cảm giác thỏa mãn to lớn, trong nháy mắt chiếm cứ cả người.
Bữa ăn khuya nho nhỏ, tất cả mọi người ăn vừa lòng thỏa ý.