Tim Thiều Nhiễm bỗng nhiên chậm nửa nhịp, cả người đều bị hạnh phúc thình lình xảy ra làm mơ hồ.
Da mặt Du Khinh Trần mỏng, vừa lạnh lùng vừa buồn tao, nhưng không nghĩ người này lại chủ động đâm thủng tầng giấy ngăn cản giữa hai người. Trong lòng Thiều Nhiễm ấm áp, vô ý thức dùng răng nanh cắn mạnh xuống thìa kem, trong lúc nhất thời không biết đáp lại người này như thế nào.
“Hơn nữa,” Vành tai Du Khinh Trần đỏ lên, hơi mất tự nhiên, “Tôi cảm thấy tôi thích loại hình giống cậu…..”
Thiều Nhiễm ngậm thìa kem, cố ý nói: “Hả?”
Du Khinh Trần kéo cánh tay con người này, ở trên khóe miệng con người này hôn một cái, còn nghiêm túc nói: “Ừ.”
Lỗ tai hồng dọa người.
Trong phòng im lặng chốc lát, Thiều Nhiễm đào một thìa kem đầy đưa vào miệng, nói không rõ: “Anh nóng không?”
Du Khinh Trần nhìn con người này.
Thiều Nhiễm giơ mặt lên, nhắm mắt lại: “Có muốn ăn…..”
Những lời còn lại đã bị nuốt trở về.
Du Khinh Trần ấn ót con người này, cùng người này trao đổi một nụ hôn có vị kem ô mai, vừa mềm mại vừa ôn nhu.
Hộp kem bị rơi trên mặt đất, lỗ tai hai người đều hồng, ngồi tựa vào nhau, ai cũng không biết TV đang chiều cái gì.
Du Khinh Trần cẩn thận xê dịch ngón tay, cùng đầu ngón tay con người này chạm vào nhau.
Thiều Nhiễm giật mình, sau đó cảm giác đầu ngón tay bị cầm, toàn bộ tay đều được bao trong lòng bàn tay của người này.
Hai người cứ ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà như vậy, im lặng tựa vào nhau, dính lại cùng một chỗ, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi.
Không khí yên tĩnh, Thiều Nhiễm nghiêng đầu nhìn người này: “Này.”
Du Khinh Trần nắm chặt tay con người này, ánh mắt nhìn con người này.
Thiều Nhiễm nhịn cười: “…. Ánh mắt anh trừng lớn như vậy không sao chứ?”
“Không sao,” Du Khinh Trần bình tĩnh nói, “Ánh mắt vốn cũng rất lớn, không trừng.”
Thiều Nhiễm cười trộm trong lòng, qua một lát lại nhỏ giọng hỏi: “Kỳ thật tôi rất thích ánh mắt của anh.”
Du Khinh Trần kéo tay con người này.
“Hơn nữa,” Thiều Nhiễm giật giật
ngón tay, hơi hơi ngượng ngùng nói, “Nếu là anh, yêu cầu gì cũng không có.”
Du Khinh Trần chịu đựng xúc động muốn hung hăng hôn con người này.
“Anh có phát hiện mình có thể ăn kem hay không?” Thiều Nhiễm xoay người, dùng tay sờ trán người này, “Hình như không có không thoải mái.”
Du Khinh Trần nói: “Tôi không có ăn kem.”
Thiều Nhiễm: “Anh ăn, vừa rồi rõ ràng…..”
Du Khinh Trần rất nhanh hôn lên khóe miệng con người này, đáy mắt mang theo vui đùa: “Kem.”
Tim Thiều Nhiễm bắt đầu đập không chịu thua kém, hôm nay không biết sao lại như vậy, động một tí là bị Du Khinh Trần trêu ghẹo, giống như là bị trúng tà vậy.
“Tôi lại đi lấy hộp kem.” Thiều Nhiễm làm bộ thực đứng đắn, trong lòng lại cười trộm, như vậy là có thể hôn ra vị kem khác.
Mới vừa đứng dậy đã bị kéo mạnh, té lên lòng ngực người này.
Du Khinh Trần ôm thắt lưng con người này, tiến đến bên tai con người này nhỏ giọng nói: “Cậu ăn một hộp kem hết khoảng hai mươi phút.”
Thiều Nhiễm nháy nháy mắt.
Du Khinh Trần hôn nhẹ lên ánh mắt con người này, nhẹ giọng nói: “Chúng ta từ từ sẽ tới.”
Không nóng nảy, có thể trao đổi vài nụ hôn dài thật ngọt ngào.
Vì chứng minh mình là bạn trai lý tưởng của Thiều Nhiễm, Du Khinh Trần thực hiền lành thu dọn phòng bếp, cau mày, đeo bao tay tiêu độc vào, đem tất cả cà phê, cùng
cái gì có hương vị đều ném toàn bộ.
Tốc độ kinh người, rất có hiệu suất. Phòng bếp lập tức không còn cái gì, trống trơn thoáng đãng.
Thiều Nhiễm chân thành ca ngợi một phen, thực vất vả mới đem người nào đó không nhiễm khói lửa nhân gian dỗ ra khỏi nhà bếp. Sau đó ôm ngực, yên lăng đau lòng hồ tiêu nhập khẩu cùng toàn bộ đồ gia vị mình vừa mua về!
Kéo thân hình mỏi mệt ra phòng khách, hồ ly đang trong kì động dục lập tức dính người, giữ chặt cánh tay con người này, kề tai nói nhỏ: “Chúng ta cùng ngồi…..”
Làm gì?! Thiều Nhiễm hơi sửng sốt, không đợi người này nói xong liền giữ chặt cánh tay người này, nghiêm túc từ chối.
Du Khinh Trần: “Vì sao?”
Nào có ai vừa mới ở cùng nhau đã làm cái kia
! Ít nhất cũng phải từ từ
! Thiều Nhiễm luôn luôn cơ khát giờ lại hơi rụt rè, hắng hắng giọng
: «
Tạm thời không được.
»
«
Ngồi đi, thoải mái.
» Du Khinh Trần nghiêng qua hôn lên sườn mặt con người này, nếu đã muốn làm bạn trai danh chính ngôn thuận, đương nhiên nên hôn thêm vài cái.
[làm đi, thoải mái]
!! Thiều Nhiễm không nghĩ tới Du Khinh Trần sẽ nói ra những lời như vậy, lúc này liền kinh sợ, nghiêm trang khiển trách người này
: «
Anh sao lại còn tùy tiện hơn tôi vậy
?
»
Hồ ly trong kỳ động dục thật đáng sợ, toàn đầu óc đều là muốn làm làm làm
! Thiều Nhiễm thuần khiết nghĩ như thế.
«
Ngồi.
» Du Khinh Trần không biết con người này đang nghĩ cái gì, kéo người này ngồi lên sô pha.
Thiều Nhiễm giống như là bị điện giật, rất nhanh giật bắn đứng dậy khỏi sô pha, chỉ trích nói
: «
Du Khinh Trần, anh thế nhưng lại là người như vậy, trước giờ quả nhiên là anh đang giả vờ
!
»
Du Khinh Trần
: «
…..
»
Thiều Nhiễm
: «
Anh không thể hàm súc một chút hay sao
?
»
Vừa mới ở chung đã muốn tôi
! cũng không biết nhịn vài ngày. Hiện tại nếu dung túng hắn, về sau sẽ như thế nào đây
? Thiều Nhiễm híp mắt, ở trong lòng suy nghĩ miên man.
Du Khinh Trần bình tĩnh kéo người này ngồi về sô pha một lần nữa, cúi xuống hôn, tay chống lên sô pha, nhìn người bị mình giam cầm.
Thiều Nhiễm nháy nháy mắt
: «
Bà bà nhanh đi, tôi tôi tôi….
»
«
Hả
?
» Du Khinh Trần khó hiểu.
Thiều Nhiễm cầm lấy tay áo người này, hơi rối rắm
: «
Vừa rồi anh vừa ăn kem, hôm này sợ là không được.
»
Du Khinh Trần
: «
…. Cái đó và kem có quan hệ gì
?
»
Thiều Nhiễm nhìn người này, vừa bi phẫn lại khuất nhục
: «
Dù sao hôm nay anh không định buông tha tôi phải không
?
»
«
Ừ,
» Du Khinh Trần nối giận nói, «
Tôi là bạn trai cậu.
»
Được rồi, Thiều Nhiễm giương mắt, rất nhanh hôn lên khóe miệng của người này, cẩn thận nói ra lo lắng của mình
: «
Tiến triển như vậy có quá nhanh không
?
»
Du Khinh Trần
: «
….. Cái gì
?
»
«
Không được trốn tránh vấn đề,
» Thiều Nhiễm bĩu môi, rất có nguyên tắc mà trì hoãn một ngày, «
Hôm nay không được, ngày mai đi, tôi sẽ cho anh tiến công chiếm đóng.
»
Du Khinh Trần tiến lại gần người này, ở trên cổ con người này ngửi ngửi.
«
Thật sự phải làm sao
? hiện tại
?
» Thiều Nhiễm hơi do dự, sau đó không biết xấu hổ mà vâng theo nội tâm của mình, «
Được rồi được rồi, cái kia…..
»
«
Hử
?
» Du Khinh Trần nhẹ nhàng ngửi người này.
Thiều Nhiễm nhỏ giọng nói
: «
Những thứ lần trước chúng ta mua ở trong ngăn tủ.
»
Du Khinh Trần hơi ngừng một chút, hỏi
: «
Cái gì vậy
?
»
Khi nói chuyện hơi thở phun vào cổ, ngưa ngứa, nhưng Thiều Nhiễm không bị ôn nhu của người này mê hoặc, đại não rất là thanh tỉnh, trừng mắt nhìn người này
: «
Anh vậy mà muốn cứ như vậy thượng tôi sao
?!
»
Du Khinh Trần
: «
….
»
«
Đi lấy đồ vật kia đi,
» Thiều Nhiễm thúc giục người này, mặt đỏ như muốn bốc hơi, «
Nghe nói cái kia….. rất khó….. cái kia……
»
Du Khinh Trần đặt con người này dưới thân, giơ tay sờ sờ mặt con người này.
Thiều Nhiễm kéo cổ người này, dùng rất nhiều sức, vừa nhìn là biết rất khẩn trương
: «
Anh có thể hay không
?
»
Du Khinh Trần
: «
…..
»
Thấy người này do dự, ánh mắt Thiều Nhiễm sáng lên, tự đề cử mình nói
: «
Nếu không được thì có thể giao cho tôi
!
»
«
Cậu làm được sao
?
» mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi.
Thiều Nhiễm giơ tay giống như nhào bột xoa xoa mặt người này
: «
Không biết thì có thể học mà.
»
…….
Du Khinh Trần đen mặt
: «
Tôi cũng có thể học.
»
«
Chậc chậc, tôi đã biết,
» Thiều Nhiễm đắc ý, «
Anh quả nhiên là không biết.
»
Du Khinh Trần nhìn con người này, không nói lời nào.
Thiều Nhiễm lén đưa tay ra phía sau người này, ý đồ sờ
mông người này, mới vừa đυ.ng vào giống như là bị điện giật liền rụt về.
Du Khinh Trần
: «
…. Không cần sờ loạn.
»
«
Đó là cái gì
?
» Thiều Nhiễm cố ý làm bộ không biết.
«
Hả
?
» Trong lòng Du Khinh Trần bị dẫm một cái,
cũng giả bộ như không biết gì.
Thiều Nhiễm nhỏ giọng nói
: «
Tôi vừa rồi đυ.ng vào lông xù.
»
Du Khinh Trần
: «
Ảo giác.
»
Thiều Nhiễm nhìn người này, còn nghiêm túc nói
: «
Tôi cảm thấy đó không phải là ảo giác.
»
Du Khinh Trầm mím môi, chột dạ không dám nhìn con người này, nội tâm giao chiến, rất là buồn rầu.
Có nên nói ra thân phận của mình hay không
? [Tôi không phải người, là yêu
?] hoặc là [xin chào, kỳ thật tôi là một con hồ ly
?] mặc kệ là phương thức nào thì cũng thực đột ngột thực thô tục, không phù hợp với địa vị của mình.
Nói chuyện yêu đương quả là một chuyện rất phiền toái.
«
Có lẽ là tôi sờ lầm,
» Thiều Nhiễm không ép người này, cho người này một bậc thang để leo xuống, «
Nếu không ta sờ lại một lần nữa
?
»
Du Khinh Trần vì trong sạch của mình, liền chịu khổ gật đầu.
Trong lòng Thiều Nhiễm cười như điên, cho anh giả vờ
! cho anh không nói sự thật cho tôi biết
! xứng đáng bị tôi chiếm tiện nghi
!
«
Được rồi, xem như vừa rồi là tôi gặp ảo giác,
» qua một lát sau, Thiều Nhiễm rút móng vuốt về, khích lệ từ đáy lòng, «
Thực vểnh.
»
Du Khinh Trần
: «
…..
»
Thiều Nhiễm chân thành nói
: «
Của tôi không như anh, thực ao ước…. này….
»
Tay Du Khinh Trần còn đặt lên mông con người này, nghiêm mặt nói
: «
Là tôi không bằng cậu.
»
Thiều Nhiễm
: «
….
» Không nhìn lầm, chúng ta đang nói về một vấn đề rất là mơ hồ.
Du Khinh Trần thuận tay xoa bóp mông con người này, hơi khó hiểu
: «
Hôm nay cậu sao lại thích kêu như vậy
?
»
Thiều Nhiễm lại bị nghẹn, hôm nay anh không ngừng xoa nắn tôi
! ý tứ lộ rõ như vậy còn hỏi tôi vì sao sao
!
«
Có phải đau hay không
?
» động tác trên tay Du Khinh Trần hơi nhẹ lại.
Thiều Nhiễm giả vờ bình tĩnh
: «
Không có đau, nhẹ tay thôi.
»
Du Khinh Trần nhìn biểu tình của con người này, khóe miệng cong lên
: «
Thì ra cậu còn sợ cái này.
»
Thiều Nhiễm
: «
…. Có gì buồn cười đâu
! ai nói tôi sợ
?
»
Du Khinh Trần hôn nhẹ lên khóe miệng người này, rốt cục buông tha người ta, ngồi cùng sô pha với con người này.
Thiều Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng hơi thất vọng, kêu anh không
náo loạn thật đúng là không náo loạn…..
Đột nhiên tay Du Khinh Trần đặt trên thắt lưng người này hơi dùng sức, làm cho Thiều Nhiễm ngồi lên đùi mình
: «
Ngồi….
»
Thiều Nhiễm lại nghe được thanh âm quen thuộc ở bên tai [làm], mạnh mẽ ôm cổ người này
: «
Lần đầu tiên sao lại dùng tư thế có độ khó cao như vậy
?!
»
Du Khinh Trần nhíu mày, đột nhiên hiểu được con người này đang nói cái gì, cắn cắn vành tai hắn.
Thiều Nhiễm phản xạ «
a
» một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng lại, hơi thấy thẹn thùng.
«
Không được nói lung tung,
» Du Khinh Trần ghé vào bên tai người này nhỏ giọng nói, «
Cậu như vậy càng làm tôi khó chịu.
»
Thiều Nhiễm
: «
…..
» hồ ly trong kỳ động dục thật đáng sợ
!
«
Còn có, tôi vừa rồi nói….,
» Du Khinh Trần bình tĩnh
nhìn con người này, «
Ngồi ở trên sô pha.
»
Thiều Nhiễm hơi sửng sốt, mở lớn miệng
: «
Hả
?
»
«
Ừ.
» Du Khinh Trần thản nhiên nói.
Thiều Nhiễm há mồm, không thể tin được
: «
Là ngồi sao
?
»
«
Nếu không thì là gì
?
» Du Khinh Trần cúi đầu hôn mặt người này.
«
Không có,
» Thiều Nhiễm nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt kiên định, hận không thể thề với trời, «
Tôi không nghĩ tới ý khác.
»
Du Khinh Trần chạm trán với con người này, nhẹ giọng nói
:
«
Cậu hình như hơi thất vọng.
»
«
Không có
! tuyệt đối không có
!
» Thiều Nhiễm nghiêm túc cùng người này cọ cọ mũi, một chút cũng không giống thực cơ khát.
Khóe miệng Du Khinh Trần cong lên không thể nhìn rõ, rất nhanh liền khôi phục bình thường, ôn nhu xoa xoa đầu con người này.
Động tác hết sức thâm tình, Thiều Nhiễm không thành thật mà đưa tay từ sau lưng người này đi xuống…..
Thân thể Du Khinh Trần cứng đờ, hơi tạo ra khoảng cách của hai
người, bình tĩnh nói
: «
Đừng trêu chọc tôi, nếu không tôi sẽ muốn….
»
Thiều Nhiễm
: «
Anh muốn
?
»
Hơi thở của Du Khinh Trần hơi dồn dập, cúi đầu cắn cắn cằm con người này.
Thiều Nhiễm nghĩ người này đang**, càng ôm chặt cổ người này, nhắm mắt lại, cả người nhìn ngây thơ muốn chết.
Im lặng chốc lát, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng cười, Thiều Nhiễm nhìn qua, chỉ thấy trong mắt Du Khinh Trần tất cả là ý cười ôn nhu, khuôn mặt sạch sẽ ấm áp, giống như là ánh mặt trời chiếu vào băng tuyết.
Thiều Nhiễm lúc ấy ân cần hỏi thăm tiểu huynh đệ không chịu thua kém của mình….
Du Khinh Trần đương nhiên cũng cảm giác được, có chút kỳ quái nhìn hạ thân con người này
: «
Cậu…..
»
Thiều Nhiễm kiên trì
: «
Ừ
!
»
Nhưng hồ ly đầu gỗ khó hiểu phong tình lúc này lại quan tâm sờ sờ sườn mặt con người này.
Mặt Thiều Nhiễm hơi hồng hồng, cọ cọ người này, trong thanh âm mang theo tia làm nũng
: «
Du Khinh Trần~
»
Du Khinh Trần
: «
Làm sao vậy
?
»
…. Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút, thuần khiết lắc đầu.
Bạn trai là để bài trí! Cảm giác mình chống đỡ không nổi, Thiều Nhiễm quyết đoán tránh thoát khỏi l*иg ngực của người này, cấp bách tự giải quyết vấn đề của mình
!
«
Đi chỗ nào
?
» thanh âm Du Khinh Trần truyền tới.
Đầu Thiều Nhiễm cũng không quay lại, buồn bã nói
: «
Buồng vệ sinh.
»