Trong bệnh viện, Thiều Nhiễm đầu đầy mồ hôi, đem túi quần lật mấy lần mà không tìm được tiểu lông trắng vì khoa học mà cống hiến kia.
“Không có khả năng, tôi rõ ràng….” Thiều Nhiễm nhíu mày, khi sờ tới túi tiền, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, đem cái túi đưa cho bác sĩ.
Bác sĩ nghi ngờ nhìn vật trong túi: “Cậu không phải đang nói giỡn chứ?”
Thiều Nhiễm thực kích động: “giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, đám lông này nhất định có bí mật gì đó!”
Sau khi có kết quả xét nghiệm, vẻ mặt của bác sĩ ngưng trọng.
Thiều Nhiễm nắm chặt tay, hơi khẩn trương, suy nghĩ ra rất nhiều tình huống.
Cuối cùng bác sĩ nâng mắt lên, bình tĩnh nói: “Là sợi trắng trên quần áo.”
Nháy mắt Thiều Nhiễm cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, từ chối tin tưởng! bởi vậy bác sĩ đáng thương không thể không dùng một đống thuật ngữ chuyên nghiệp để giúp người này bình tĩnh lại.
Bên kia, Du Khinh Trần căn cứ vào tình huống của bản thân mà nghiêm túc nghiên cứu cuốn “bách khoa toàn thư của yêu giới” về thời kì động dục, cảm thấy thật hoang đường.
Kì động dục là một thời gian lâu dài và phổ biến ở yêu giới, ổn định và có quy luật. biểu hiện chủ yếu là: không khống chế được bản thân muốn hiện ra nguyên hình, lỗ tai và đuôi liên tục hiện ra, liên tục rụng lông, quan trọng nhất là sẽ có một loại xúc động mãnh liệt không thể miêu tả.
….. không thể miêu tả? bốn chữ này vừa nhìn đã thấy đáng khinh, bởi vậy Du Khinh Trần từ chối thừa nhận bản thân có kỳ động dục.
“trang về tư thế,” “trang về kỹ xảo,” “trang tình thú,” là những phần tinh hoa nhất của quyển sách, Du Khinh Trần bình tĩnh lật hơn mười lần, toàn bộ quá trình tâm như nước.
Đương nhiên bên trong có rất nhiều từ ngữ hỗn loạn lưu hành ở nhân giới, Du Khinh Trần không thấy bối rối, cho nên ghi tạc trong lòng, chuẩn bị ngày hôm sau tìm Thiều Nhiễm xin chỉ dạy.
Ngày hôm sau, Du Khinh Trần vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, liền hận không thể dài ra lỗ tai cùng đuôi nhảy bổ vào người này.
Cửu vĩ điện hạ bị phản ứng của bản thân dọa sợ, đè nén suy nghĩ muốn tiếp cận con người này.
Thiều Nhiễm còn đắm chìm trong kết quả xét nghiệm, nói cái gì cũng không tin kia chính là sợi trắng trên quần áo, chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm lỗ tai của Du Khinh Trần.
Du Khinh Trần dè dặt nghiêng đầu, ý bảo người này có thể sờ.
Thấy người này nhìn mình minh bạch rõ ràng như thế, tuyệt không chột dạ, Thiều Nhiễm lại cảm thấy mình nghi thần nghi quỷ.
Suốt một ngày, Thiều Nhiễm đi tới đâu, Du Khinh Trần đi theo tới đó, dính rất là chặt, thân thể không theo kịp thì ánh mắt cũng muốn đuổi kịp, luyến tiếc để con người này rời khỏi tầm mắt của mình.
Càng quá đáng là, Thiều Nhiễm cùng Hoa Tiểu Túc nói hai câu, mặt Du Khinh Trần không thay đổi liền nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Túc năm phút đồng hồ, con chuột nhỏ sợ tới mức run rẩy cắn móng vuốt, không biết mình làm sai ở chỗ nào.
Thiều Nhiễm rốt cục nhịn không được, kéo người vào một góc.
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi nhìn người này, trong lòng rất muốn dài đuôi ra cọ cọ con người này.
Thiều Nhiễm nghiêm túc nói: “Du Khinh Trần hôm nay anh không bình thường.”
Du Khinh Trần nhấc mắt lên, thản nhiên liếc mắt nhìn con người này, ý bảo con người này tiếp tục nói.
Thiều Nhiễm: “Anh, anh vì sao lại trừng mắt nhìn tôi?”
Du Khinh Trần: “……”
Mỗi lần nhìn thâm tình đều bị người này phản ứng ác ý, khiến cho trong lòng Du Khinh Trần có bóng ma tâm lý.
Thiều Nhiễm giả bộ hung dữ: “Có phải anh có ý kiến gì với tôi hay không?”
Du Khinh Trần không nói lời nào.
“Như thế nào,” Thiều Nhiễm dương dương tự đắc, giơ tay kéo cánh tay người này, “Anh còn cảm thấy ủy khuất sao?”
Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Tôi không có cảm xúc ủy khuất.”
Chỉ là đột nhiên lại muốn lộ đuôi ra thôi.
Mặt đều trầm thành như vậy còn nói mình không ủy khuất. Thiều Nhiễm gãi gãi lòng bàn tay người này, hắng hắng giọng nói: “Tôi còn ủy khuất hơn anh đấy? cả ngày bị anh ghét bỏ.”
Du Khinh Trần: “Tôi không ghét bỏ cậu.”
“Thật sao?” Thiều Nhiễm tới gần người này.
Du Khinh Trần gật gật đầu, nhịn không được muốn dán chặt vào con người này, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của con người này.
Sau đó, Thiều Nhiễm liền phát hiện có hung khí để dưới bụng mình, nháy mắt liền sợ hãi, không thể tin nhìn người này.
Rõ ràng trời đang còn sáng! Lại vô duyên vô cớ! làm sao đang êm đẹp nói cứng liền cứng?
Du Khinh Trần không biết như vậy rất không lễ phép, cho nên đương nhiên càng dán sát vào con người này.
Thiều Nhiễm mềm yếu nói: “Anh, anh sao lại cứng….”
Du Khinh Trần: “Như thế nào?”
Thiều Nhiễm bị người này đúng lý hợp tình tóm được! Anh nói như thế nào? Anh cứng lên với tôi giờ anh lại hỏi tôi như thế nào?
Thiều Nhiễm yên lặng tạo ra khoảng cách của hai người, sau đó rõ ràng cảm thấy độ ấm xung quanh giảm xuống vài phần, chỉ đành lúng túng tới gần thêm một lần nữa.
Thiếu Nhiễm không cốt khí giơ ngón giữa ở trong lòng, tin hay không một phút nữa tôi sẽ cho anh gặp khó khăn!
Đang oán thầm, Du Khinh Trần đột nhiên mở miệng: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Bởi vì trong không khí tràn ngập gian tình. Nhóm yêu quái thừa dịp đương sự không ở đây, không nói nhiều lời liền tụ lại một chỗ họp.
“Các cậu có phát hiện dị thường gì không?” biên kịch lén lút chải chuốt bộ lông của mình, dựa vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết tình yêu của mình nhiều năm, mẫn tệ phát hiện hai người có bí mật!
“Thiều Nhiễm rất kỳ quái, hắn không hề sợ điện hạ, thậm chí thường xuyên….” Vẻ mặt đạo diễn ngưng trọng, “động tay động chân.”
“Điện hạ cũng kỳ quái, hắn rất khoan dung với Thiều Nhiễm, hơn nữa còn không chịu hút tinh khí của con người này,” cảm xúc Hoa Tiểu Túc hơi kích động, “Hôm nay tôi chỉ cùng Thiều Nhiễm nói hai câu, điện hạ thế nhưng trừng mắt nhìn tôi suốt năm phút đồng hồ!”
Ý chí chiếm giữ cũng quá mạnh rồi? một chút cũng không giống điện hạ thần tiên của bọn họ. Lũ yêu yên lặng nhìn hai người đứng quá gần cách đó không xa, đang thì thầm với nhau.
“Hơn nữa,” Camera đem cánh tay của
mình túm xuống, đây là lúc hắn tự hỏi, “Hai người bọn họ thường xuyên như hình với bóng.”
Lũ yêu rơi vào trầm tư, hai người cách đó không xa không biết đang nói gì, mỗi lần nói thời gian rất lâu, cũng không chán.
Cuối cùng nhóm yêu quái quyết định từ từ đến gần hai người, nghe lén nội dung nói chuyện một chút.
Lỗ tai camera rất nhọn, lập tức nghe thấy bốn chữ «
không thể miêu tả
», sợ tới mức móng vuốt rớt đầy đất.
Những người còn lại cũng nghe thấy, hai mắt nhìn nhau, lén lút theo đường cũ trở về nghĩ cách.
“Thì ra, mỗi ngày bọn họ đều nói loại chuyện này! Đạo diện vô cùng đau đớn nói.
Những yêu còn lại cũng gật đầu đồng ý, hơn nữa đều nhất trí điện hạ luôn luôn thanh tâm quả dục, tâm trong sáng, khẳng định sẽ không có loại suy nghĩ này. Cho nên đề tài
này nhất định là do con người kia khơi mào ra.
“Cái gì là không thể miêu tả?” Du Khinh Trần nhớ tới nghi vấn tối hôm qua, xin chỉ bảo nói.
Thiều Nhiễm nghe vậy, khóe miệng co rút, lạ lùng nhìn người này: “Anh đang đùa với tôi phải không?”
Du Khinh Trần: “Không có.”
Thiều Nhiễm đánh giá người này từ trên xuống dưới, nhếch mày nói: “Gần đây có phải là xem sách gì hay không?”
Du Khinh Trần đường đường chính chính nói: “Không có.”
“Thật không?” Thiều Nhiễm tới gần người này, nhìn vào mắt người này.
Du Khinh Trần bình tĩnh nhìn lại, ánh mắt kiên định.
“Được rồi,” Thiều Nhiễm thu hồi tầm mắt, “Tôi tin tưởng anh.”
Chính mình thật đáng khinh, còn nghĩ ai cũng đáng khinh như vậy, ngay cả người tinh khiết như Du Khinh Trần cũng không buông tha.
Du Khinh Trần tinh khiết không có được đáp án, lại hỏi lại: “Cái gì là không thể miêu tả?”
Thiều Nhiễm cong khóe miệng: “Muốn biết sao?”
Có việc muốn hỏi người khác, Du Khinh Trần đã chuẩn bị tâm lý bị đùa giỡn, bên tai lén lút đỏ lên.
“Chúng ta có thể thử xem,” Thiểu Nhiễm nháy nháy mắt với người này, mờ ám nói, “Thực hành một chút.”
Du Khinh Trần hơi do dự, mở miệng nói: “Cũng tốt.”
Thiều Nhiễm không nghĩ người này lại đồng ý, sững sờ ngay tại chỗ, sau một lúc lâu mới nở nụ cười, giả vờ bình tĩnh: “Coi như xong, tôi nói cho anh có vẻ tốt hơn.”
Du Khinh Trần tại loại chuyện này rất là tích cực, thấy người này đột nhiên thay đổi, trong lòng hơi hơn giận: “Không thực hiện sao?”
“Ừ,” Thiều Nhiễm nghiêm túc nói, “Loại chuyện này làm sao có thể qua loa như vậy?”
Tuy rằng không biết người nọ nói giối hay là thật, nhưng Du Khinh Trần vẫn gật đầu: “Cậu nói.”
Thiều Nhiễm muốn chiếm tiện nghi: “Anh cho tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho anh~”
Du Khinh Trần có chút do dự.
Thiều Nhiễm nhân cơ hội nói: “Nói cho anh tin tức lớn như vậy, dù sao cũng phải hồi báo tôi một chút chứ?”
Du Khinh Trần đưa mặt tới gần.
Thiều Nhiễm ở trên sườn mặt người này hôn một ngụm, từ từ nói: “Đó là vận động có lợi nhất cho cơ thể và tinh thần.”
Du Khinh Trần: “Vì sao lại nói vậy?”
Thiều Nhiễm tươi cười sáng lạn, lộ ra một hàm răng trắng: “Hỏi một vấn đề thì hôn một cái.”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi đưa mặt qua.
Thiều Nhiễm rất nhanh hôn một cái, đáp: “Bởi vì nó có thể xúc tiến toàn hoàn máu, giảm bớt áp lực, làm cho tâm tình anh sung sướиɠ.”
Du Khinh Trần nghĩ nghĩ, chủ động đem mặt qua: “Vì sao lại có thể công hiệu như vậy?”
“Xong rồi,” biểu tình Thiểu Nhiễm lập tức thâm trầm lên, nghiêm túc nói, “Nếu nói tiếp thì rất phức tạp, chúng ta vẫn là làm thực tế thì tốt hơn.”
Mặt Du Khinh Trần bình tĩnh, nhìn qua hơi mất hứng.
“Sao lại không nói gì?” Thiều Nhiễm đưa mặt lại gần người này.
Mặt Du Khinh Trần không hề thay đổi, mở miệng nói: “Cậu vừa rồi quên hôn tôi.”