Thiều Nhiễm nhìn người trên sô pha, tiến tới gần gãi gãi cằm người này, nói ra một câu từ nội tâm: “Anh sao lại yếu như vậy?”
Du Khinh Trần nắm cổ tay con người này, hơi dùng sức, làm cho con người này nằm lên ngực mình.
Thiều Nhiễm cũng không giãy dụa, an phận nằm trên ngực người này, nâng tay sờ trán người này, quan tâm hỏi: “Anh có phải say xe hay không?”
Du Khinh Trần lắc đầu, không nói lời nào.
Thiều Nhiễm cười giảo hoạt, đùa với người này: “Nếu say xe thật, vậy sẽ mất rất nhiều niềm vui.”
Du Khinh Trần nghe vậy, lập tức nắm tay con người này, chân thành nói: “Cũng không chóng mặt lắm.”
Thiều Nhiễm: “….” Bình tĩnh rút tay mình về.
Du Khinh Trần nhìn con người này, cố gắng làm cho con người này tin tưởng mình: “Cho nên chúng ta không thiếu niềm vui.”
Thiều Nhiễm không nghĩ mình đã nói cái gì có liền quan đến [lạc thú], lỗ tai hơi nóng lên, bình tĩnh nhìn người này đứng lên: “Được rồi, không nói những chuyện này.”
Du Khinh Trần hơi thất vọng, yên lặng khôi phục suy yếu.
Thấy người này thu phóng tự nhiên như thế, Thiều Nhiễm kinh sợ, đưa ra một giả thiết to gan: “Anh không phải là cố ý ngất xỉu chứ, để cho tôi phải chăm sóc anh?”
Du Khinh Trần làm bộ không nghe thấy, nặn nặn cái gối ôm trong tay.
“Này!” Thiều Nhiễm giơ tay đoạt đi gối ôm, thúc giục người này trả lời.
Du Khinh Trần ôm gối càng chặt hơn, thản nhiên nói: “Nhàm chán.”
“Anh mới nhàm chán,” Thiều Nhiễm nhếch mày, “Thích ôm gối nhà tôi như vậy sao?”
Du Khinh Trần kiêu ngạo không thừa nhận.
“Hiện tại là thật sự suy yếu sao?” Thiều Nhiễm hỏi.
Du Khinh Trần gật đầu, nhìn qua cần người âu yếm.
Thiều Nhiễm cười xấu xa: “Không có năng lực phản kháng sao?”
Du Khinh Trần trịnh trọng gật đầu, chờ mong chuyện con người này sẽ làm với mình.
“Haiz,” Thiều Nhiễm sâu kín thở dài, “Vừa rồi chúng ta mua rất nhiều bαo ©αo sυ.”
Du Khinh Trần lập tức sửa miệng, bình tĩnh nói: “Cũng không đặc biệt suy yếu.”
Thiều Nhiễm ngoắc ngoắc ngón tay với người này, dụ dỗ nói: “Đứng dậy, chúng ta nói thầm.”
Du Khinh Trần bình tĩnh đứng dậy, mới vừa nâng tay liền mềm yếu rơi xuống, nhưng vì tỏ vẻ mình không giả vờ suy yếu, vẫn kiên cường động đậy cơ thể.
Thiều Nhiễm chọc chọc người này, tới gần tai người này nói: “Vậy còn nói không giả vờ suy yếu, lừa ai chứ?”
Du Khinh Trần: “Không…..”
Thiều Nhiễm dễ dàng đẩy ngã người này, một lần nữa nằm lên người người này: “Ngoan một chút, nếu như náo loạn như lần trước thì tôi….”
Thiều Nhiễm nói xong liền nhẹ nhàng cởi nút thắt của người này, mờ ám nói: “Hiểu hay không?”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, trong óc lại cố gắng nhớ lại lần trước mình ầm ĩ
như thế nào, chuẩn bị diễn y nguyên lại thêm một lần nữa, nhưng suy nghĩ nửa ngày không nhớ được chút gì.
Thiều Nhiễm nhìn người này ngoan ngoãn, nội tâm rất sảng khoái, người này cũng chỉ có lúc này mới tùy ý để cho mình xoa nắn.
“Nghe này,” Thiều Nhiễm hắng hắng giọng, “Nhà của tôi cũng có quy củ.”
Du Khinh Trần há miệng thở dốc: “Đi theo xu hướng, rất là thô tục.”
“À, Tùy anh nói thôi,” Thiều Nhiễm thản nhiên nói, “Quy tắc thứ nhất, tôi từ chối người đánh giá nhà tôi không tốt.”
Du Khinh Trần mơ hồ, đầu hơi nặng.
“Quy tắc thứ hai rất là quan trọng,
» Thiều Nhiễm sờ trán người này, nói, “Khi rời đi phải chào hỏi tôi, nghe hiểu không?”
Giống như lần trước không nói một tiếng mà rời đi sẽ khiến người khác sốt ruột!
“Tạm thời chỉ có những điều này,” Thiều Nhiễm vỗ tay, từ từ đứng dậy, “Lần này không nghiêm trọng, tôi sẽ không quan tâm, anh tự chịu đựng một chút đi.”
Du Khinh Trần: “…. ừ”
Thiều Nhiễm đem những thứ mua ở siêu thị bỏ vào trong tủ lạnh, tùy tay đem mấy hộp bαo ©αo sυ cùng dầu bôi trơn nhét vào trong ngăn kéo dưới tủ TV. Lại rót một chén nước, đưa đến bên miệng người này.
Du Khinh Trần ghét bỏ nói: “Không uống.”
“Muốn tôi đút cho anh sao?” Thiều Nhiễm am hiểu nói.
Du Khinh Trần rụt rè nói: “Cũng có thể.”
Thiều Nhiễm quan tâm nói: “giống như lần trước vậy?”
Du Khinh Trần kiềm chế sự sung sướиɠ trong nội tâm, thản nhiên “ừ” một tiếng.
“Nghĩ thật đẹp.” Thiều Nhiễm lạnh nhạt nói.
Du Khinh Trần: “…..” Không hiểu sao con người lại thay đổi thất thường như vậy.
Chỉ lát sau,Thiều Nhiễm không biết từ nơi nào lấy ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong lấy ra một đống chai lọ.
Du Khinh Trần nhìn một đống chai lọ gì đó, có loại dự cảm không rõ.
“Đâu là lọ hạ sốt nhỉ?” Thiều Nhiễm sờ cằm, lẩm bẩm nói, ánh mắt liếc về nhân sĩ đang suy yếu nằm trên sô pha.
Du Khinh Trần
: «
….
»
Thiều Nhiễm cố gắng nhìn nhãn hiệu bên ngoài lọ, miệng lải nhải
: «
Đây hình như là thuốc giảm đau, thuốc hạ sốt có thể hạ nhiệt được, sẽ có hiệu quả.
»
Du Khinh Trần không hiểu ra sao, không biết con người này đang muốn làm gì hắn.
Qua một lát, Thiều Nhiễm bưng tới một chén nước, ngồi xổm bên cạnh người này, mở tay ra, mỉm cười nói
: «
Uống thuốc.
»
Trong lòng bàn tay có ba viên thuốc màu trắng, hình tròn, có mùi rất quỷ dị.
Du Khinh Trần lắc đầu
: «
Tôi không sao, ngủ một giấc là được.
»
Thiều Nhiễm thực kiên trì
: «
Nhanh lên.
»
Toàn thân Du Khinh Trần nhũn ra, cảnh giác lui vào phía trong sô pha.
«
Còn ba ngày nữa mới hết hạn, mau giải quyết đi.
» Thiều Nhiễm bình thản nói.
Du Khinh Trần
: «
….
»
«
Không có vi khuẩn,
» Thiều Nhiễm ôn nhu cười, «
Đắng như vậy, vi khuẩn không có khả năng tồn tại.
»
«
Cho dù có vi khuẩn,
» Thiều Nhiễm còn rất nghiêm túc phân tích, an ủi người này, «
Một miếng nhỏ như vậy, cũng chỉ có một trăm đến vạn con vi khuẩn thôi, ba viên cũng khoảng một nghìn vạn vi khuẩn, có cái gì phải sợ
?
»
Du Khinh Trần nghe vậy đặc biết muốn tắm rửa
!
«
Cảm thấy thực ngứa
? vậy thì đúng rồi,
» Thiều Nhiễm từ từ nói, «
Nói thật, cái sô pha dưới thân anh đã nhiều năm không dọn dẹp qua, phía trên còn có vỏ bánh bích quy, chén nước, đồ hộp, quần áo bẩn v. v.
»
Du Khinh Trần cắn răng, gian nan khởi động thân mình, mới vừa đứng dậy lại nằm xuống.
«
Còn nữa anh ngàn vạn lần đừng thở,
» Thiều Nhiễm cố ý nói, «
Chất lượng không khí trong nhà tôi không phải rất tốt. Cửa sổ lại thường xuyên mở, hàng năm ánh mặt trời không chiếu vào. Âm u ẩm ướt, có rất nhiều nấm mọc lên, chính là địa phương nuôi dưỡng vi khuẩn rất tốt.
»
Biểu tình trên mặt Du Khinh Trần thay đổi liên tục, vừa đen vừa trắng.
Thiều Nhiễm lại gần, bóp
mũi người này, nhịn không được khen ngợi
: «
Thật là yếu.
»
«
Tôi hạ nhiệt độ cho anh.
» Nói xong đùa dài đem tay nhét vào trong áo người này.
«
Thoải mái lắm đúng không
?
» Thiều Nhiễm cười xấu xa, «
Thế nhưng tôi không có rửa tay.
»
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, tùy ý tay người này ở trên người mình sờ tới sờ lui.
«
Muốn tôi sờ chỗ nào nữa không
?
» Thiều Nhiễm gãi gãi cơ bụng cứng cáp của người này, cảm giác càng thành tựu hơn.
Ha ha ha ha thật là yếu đuối, đùa giỡn như vậy có cảm giác thật ngọt ngào
!
«
Tôi chính là một con vi khuẩn rất lớn~
» Thiều Nhiễm từ từ tới trước mặt người này, muốn tới gần thưởng thức bộ dạng e sợ của người này, không nghĩ tới vừa tới gần đã bị người này giam cầm, trong lúc nhất thời không kịp tránh thoát, «
này này này, anh làm gì….
»
Một tay Du Khinh Trần đè chặt tay người này trên bụng mình, cảm giác được hơi thở của con người này, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Thiều Nhiễm có rút, không có rúm, đành phải tùy ý người này, len lén gãi cơ bụng người này,
miệng nói
: «
Điều thứ ba, không thể động tay động chân với tôi.
»
Du Khinh Trần
: «
Hiện tại cậu đang động tay động chân với tôi.
»
Thiều Nhiễm
: «
Rõ ràng….
»
Du Khinh Trần cao lãnh ngắt lời con người này
: «
Cảm phiền tay cậu tuân thủ quy củ, đừng sờ tôi.
»
Thiều Nhiễm
: «
…..
» mẹ ơi rõ ràng là anh ấn tay tôi
!
Du Khinh Trần vẫn nhớ rõ câu «
Muốn tôi sờ chỗ nào nữa
», trả lời
: «
Còn muốn cậu sờ lên trên.
»
Thiều Nhiễm
: «
….
» Chẳng lẽ không phải là nên sờ xuống dưới sao
?
Thiều Nhiễm nghe lời sờ lên trên, sờ đến thoải mái khiến lỗ tai hồ ly muốn rục rịch, đuôi cũng muốn hiện ra, lông xù toàn thân đều nhộn nhạo.
«
….. rất tốt sao
?
» Thiều Nhiễm yếu ớt nói.
Du Khinh Trần
: «
Không tốt, sô pha nhà cậu không sạch sẽ.
»
Thiều Nhiễm chân thành nói
: «
Không, sô pha nhà tôi thực sạch sẽ, tôi cam đoan, tôi thường xuyên ngủ ở sô pha.
»
Du Khinh Trần từ từ nói
: «
Nhà cậu là nơi nuôi dưỡng vi khuẩn rất tốt, còn có rất nhiều nắm sinh trưởng.
»
Thiều Nhiễm
: «
Tuyệt đối không phải
! nhà của tôi lúc nào cũng có ánh mặt trời nhẹ nhàng khoan khoái, vi khuẩn không có khả năng sinh sống.
»
Du Khinh Trần
: «
Cậu giãy dụa, để tôi tách ra khỏi cậu.
»
Thiều Nhiễm giãy nửa ngày cũng không tránh ra được.
«
Thật mềm yếu.
» Thanh âm Du Khinh Trần vang lên bên tai, cùng lời vừa rồi của mình một chút cũng không sai, ngay cả giọng nói cũng giống nhau như đúc.
Thiều Nhiễm
: «
….
» Tôi sống tới bây giờ chưa từng gặp ai để ý đến mình như vậy
!
Du Khinh Trần
: «
Tôi không uống thuốc.
»
Thiều Nhiễm lập tức nói
: «
Được được không uống, tôi đùa anh thôi, không định đút thuốc cho anh
!
»
«
Sau này không được…..
» Du Khinh Trần nghĩ nghĩ, đem hai từ [đùa tôi] nuốt xuống, tới gần cổ con người này ngửi ngửi.
Thiều Nhiễm có chút mất tự nhiên, đẩy đẩy người này
: «
Anh đừng ôm tôi, tôi còn chưa tắm rửa.
»
Du Khinh Trần càng dán sát vào, ra sức ngửi ngửi, một chút cũng không ghét bỏ.
Hơi thở ấm áp phun vào cổ mình, Thiều Nhiễm hơi ngứa, không nhịn được xê dịch
: «
Đừng, đừng ngửi loạn như vậy…..
»
Du Khinh Trần ôm thắt lưng con người này
: «
Đừng nhúc nhích.
»
«
…
» đã kiến thức qua người này mỗi khi mơ hồ là thích chạm người, nghĩ người này còn đang suy yếu, Thiều Nhiễm hơi buồn bực, chịu ngứa hỏi, «
Anh vì sao lại không chê tôi
? à không đúng, vì sao anh lại có loại tật xấu này
?
»
«
Tật xấu
?
» Du Khinh Trần rõ ràng không thích cái từ có ý nghĩa xấu này, cúi đầu ngửi ngửi người của hắn.
Thiều Nhiễm theo bản năng né tránh, trái lương tâm nói
: «
Ưu điểm.
»
«
Cái này là ưu điểm gì,
» Du Khinh Trần thực khiêm tốn, cả người tản ra hơi thở không nhiễm khói lửa nhân gian, «
Thực bình thường.
»
Thiều Nhiễm
: «
….
»
«
Khó ngửi,
» Du Khinh Trần cao quý rốt cục buông con người này ra, «
Cậu nên đi tắm rửa.
»
Thiều Nhiễm hơi hồi hộp, thử nói
: «
….. Vậy còn anh
?
»
«
Tôi không đi.
» Mặt Du Khinh Trần lộ vẻ ghét bỏ, «
Nước không sạch sẽ, có tạp chất.
»
Thiều Nhiễm
: «
…..
»
«
Đi cùng đi,
» Thiều Nhiễm nháy nháy mắt với người này, dụ dỗ nói, «
Nước tuy không sạch sẽ, nhưng anh có thể ôm tôi~
»
Hình ảnh này suy nghĩ một chút cũng hương diễm biết bao nhiêu
? nhưng Du Khinh Trần vẫn do dự trong chốc lát, chí khí hiên ngang từ chối.
Thiều Nhiễm
: «
…..
» Tên ngốc.