Lúc đó chỉ mới năm tuổi, hắn đã ngồi xổm trên mặt đất nhìn đống vụn bánh nát bươm mà khóc rất lâu, hắn bảo vệ nó như bảo bối, nhưng trong mắt người khác thực sự chẳng đáng để mắt tới.
Đều là Hoàng tử nhưng thế gian lại lắm bất công.
“Điện hạ, bánh ngọt nên ăn lúc còn nóng thì mới ngon.” Xương Ninh thấy hắn còn đang thất thần nên cẩn thận kêu lên.
Cơ Diệp Trần một ngụm cắn hết nửa miếng bánh, hương vị vẫn mềm ngọt như trong ký ức.
Ở biên cương nhiều năm như vậy, có đồ ăn là đã tốt lắm rồi, lấy đâu ra món này, lúc đói bụng còn phải gặm cả vỏ cây.
Dựa vào ký ức kiếp trước, lúc này hắn có thể ở lại kinh thành vài tháng, có thể tận hưởng thì cứ tranh thủ tận hưởng.
Cung điện của Cơ Diệp Trần nằm ở rìa phía Bắc của hoàng cung, dù là đi đâu thì cũng phải đi qua con đường này.
Ánh mắt hắn nặng nề chậm rãi bước lên, mỗi bước đi tựa hồ có thể nghe thấy tiếng than khóc, mỗi bước đi đều có một người ngã xuống.
Ngón tay hắn bấm chặt vào lòng bàn tay, đi được một đoạn, bàn tay hắn đã rỉ máu.
Hoa Dao cung không lớn lắm, lại nằm ở nơi hẻo lánh, tường ngoài đổ nát, mọc đầy dây leo xanh mướt, nhìn có chút thê lương.
Cơ Lăng Yên đã sớm chờ ở cửa cung, mặc một bộ váy sa màu lam nhạt, tà váy xếp ly màu xanh lục như tản ra sương mù, làn da như sáp, khí tức tựa hoa lan.
Khi nhìn thấy Cơ Diệp Trần, nàng lập tức mỉm cười, đôi mắt màu lam trở nên lấp lánh, vén tà váy nhanh chóng chạy qua đứng ở trước mặt hắn, nhìn gương mặt gầy gò của hắn mà đỏ hốc mắt.
“A Diệp, ngươi gầy đi rồi, có bị thương ở đâu không? Để hoàng tỷ xem xem.”
Hốc mắt Cơ Diệp Trần lập tức nóng lên, bất kể lúc nào cũng chỉ có Hoàng tỷ là quan tâm đến hắn, sẽ để ý xem hắn có bị thương ở đâu không, hắn nhìn bàn tay đang lôi kéo quần áo mình mà trêu chọc:
“Hoàng tỷ, tỷ có chắc là muốn lột quần áo của ta tại chỗ này không vậy?”
Xương Ninh bên cạnh nghe vậy, ngoan ngoãn lùi về phía sau mấy bước, lại lùi thêm mấy bước, Linh Hoạ cũng cảnh giác.
Cơ Lăng Yên tức giận nhìn hắn: “Hồ ngôn loạn ngữ.”
Nhưng ở bên ngoài lôi lôi kéo kéo thực sự là không thích hợp. Hơn nữa, đệ đệ cũng đã trưởng thành, chiến công ngày một tăng theo, ngày càng nhiều người chú ý, nhất cử nhất động đều dễ khiến người khác nhìn vào, hành động lôi kéo quần áo nãy giờ nếu chẳng may lọt ra bên ngoài không biết sẽ đồn thổi thành cái dạng gì.
Thấy nàng lo lắng, Cơ Diệp Trần dùng thanh âm ôn nhu mà an ủi: “Hoàng tỷ đừng lo lắng, ta không có bị thương, mẫu phi vẫn mạnh khỏe chứ?”
“Mẫu phi vẫn khỏe, chỉ là…” Cơ Lăng Yên muốn nói lại thôi, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
“Bà ấy không muốn gặp ta.” Nhìn vẻ mặt của nàng, hắn làm sao có thể không biết, chẳng trách nàng đứng đợi hắn ở cửa đại điện, nói không khổ sở là nói dối, nhưng như vậy nhiều năm rồi nên hắn tập mãi thành quen.
“A Diệp…”
Cơ Diệp Trần ngước mắt nhìn đại điện trước mặt, chậm rãi nói: “Không sao, ta sẽ không đi vào.”
Cơ Diệp Trần nhấc chân bước đến cửa cung rồi đứng tại chỗ mà nhìn vào bên trong, mọi thứ vẫn giống như trong ký ức của hắn, lạnh lẽo hoang vắng. Trong sân có một cây cổ thụ cành lá tươi tốt, chiếc xích đu mà hắn từng chơi lúc nhỏ vẫn còn treo trên đó.
Cơ Lăng Yên chậm rãi đi theo sau hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng trách mẫu phi.”
Hắn thật sự không oán trách, mẫu phi đã làm rất tốt rồi, tuy không thích nhưng vẫn nuôi nấng bọn họ.
Kiếp trước cũng giống như vậy, hắn mười tuổi đã rời khỏi cung điện này, mẫu phi cũng không chịu gặp hắn, lần nữa gặp lại, thứ hắn nhìn thấy chính là thân thể nát vụn của bà.
Hắn vén vạt áo lên, quỳ xuống cúi đầu bái về phía đại điện:
“Nhi thần bái kiến mẫu phi, lần này nhi thần đã bình an trở về, mẫu phi yên tâm, bảo trọng thân thể.”
Mẫu phi, nhi thần đã trở về.
Trở về che chở các người cả đời bình an.
Thục phi đứng ở cửa đại điện, tay vịn vào khung cửa sổ nhìn ra bóng người bên ngoài, trên khuôn mặt xinh đẹp vô bi vô hỉ, đôi mắt xanh như mặt hồ cũng không có một tia gợn sóng.
Bà vốn là công chúa tôn quý của Đại Uyên quốc, được phụ mẫu và huynh trưởng yêu thương, vô ưu vô lo, chỉ là quốc gia bà quá nhỏ yếu, bị Linh Thọ quốc và Hoa Dung quốc kẹp ở giữa, hàng năm chinh chiến để chống đỡ ngoại địch.
Hai mươi năm trước, Linh Thọ quốc tới xâm lược, chiến sự ác liệt, đánh đến đánh đi được nữa năm thì ngân khố cạn kiệt, dân chúng lâm vào cảnh khốn cùng, đành phải sang cầu cứu Hoa Dung quốc. Chính mình vì quốc gia mà ngồi lên kiệu hoa tới để hoà thân.
Chỉ là không ngờ, kẻ cuối cùng huỷ diệt đi quê hương của bà lại không phải là Linh Thọ quốc, mà chính là phu quân đang ngủ bên cạnh bà.
Hận sao? Có lẽ là có. Khi nghe tin phụ thân và huynh trưởng bị chém đầu, khi nghe tin mẫu thân nhảy từ trên tháp cao xuống, khi nghe tin nước mất nhà tan, bà cảm thấy căm hận.
Bà muốn gϊếŧ chết hoàng đế, gϊếŧ chết đứa trẻ trong bụng mình, nhưng khi lần đầu tiên cảm nhận được chuyển động của chúng trong bụng mình, bà cuối cùng cũng mềm lòng.
Bà không thể thản nhiên mà đối tốt với bọn họ, nhất là khuôn mặt càng ngày càng giống nam nhân nọ, mỗi lần nhìn thấy bà đều muốn bóp cổ nó cho đến chết. Tốt nhất là đừng gặp, cứ vậy đi…
Trong đình cách Hoa Dao cung không xa.
Cơ Diệp Trần đứng khoanh tay, tóc đen bay trong gió, Cơ Lăng Yên ngồi ở trên ghế đá nhìn bóng lưng hắn.
Linh Hoạ từ Hoa Dao cung bưng trái cây và trà nóng ra, thấy hai vị chủ tử có lời muốn nói liền cùng Xương Ninh rời đi.
“A Diệp, lần này về có còn đi nữa không?”
Đương nhiên, hắn nhất định phải đi, biên cương luôn cần người canh gác. Ba Khâu quốc địa thế cao, lương thực khan hiếm, Linh Thọ quốc khí hậu lạnh buốt, tuyết rơi gần như quanh năm, khí hậu thích hợp và lương thực trù phú như Hoa Dung quốc lại trở thành con mồi béo bở cho bọn họ.
Hắn không chỉ muốn bảo vệ Hoa Dung quốc, hắn còn muốn có quyền lực để đấu tranh chống lại Đại hoàng tử và Thái tử, còn muốn được gả cho Cảnh Nam Châu.
Nhưng lần này hắn không thể dễ dàng rời đi như vậy.
Kiếp trước, vài tháng sau khi chiến đấu gian khổ, Ba Khâu quốc địa thế hiểm trở, lại đang là mùa đông. Hắn và các tướng sĩ trên chiến trường chém gϊếŧ đẫm máu, đổi lại bọn chúng ở kinh thành phồn hoa ấm áp. Lương thảo không đủ, quân nhu cũng không đủ, những tướng sĩ không chết dưới lưỡi gươm kẻ thù cuối cùng lại chết cóng trong chính doanh trại của mình.
Họ đều là những tướng sĩ ngoan cường, đối mặt với kẻ thù không hề nao núng, nhưng trận đại tuyết ấy đã cướp đi sinh mệnh bọn họ.
Những quân nhu đó, còn cả những chiếc áo bông và chăn bông được gửi đến không phải được nhồi bằng bông mà bằng những tấm da mèo cùng với cỏ lau.
Hàng vạn tướng sĩ đã chiến đấu hết mình để bảo vệ quê hương mình, cuối cùng chết vì rét.
Nếu không phải Hoàng tỷ gả cho đứa nhi tử ngốc nghếch của Hộ Bộ thượng thư, bọn họ một người cũng đừng mong trở về được, tất cả đều bỏ mạng ở biên giới.
Nghĩ tới đây, Cơ Diệp Trần l*иg ngực phập phồng, sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy hận ý, những tướng sĩ đó cũng là con người bằng xương bằng thịt, bọn họ cũng có phụ mẫu, thê nhi.
Hai tay hắn nắm chặt, nhịn không được mà run rẩy, sắc mặt dữ tợn. Hộ Bộ, chính là Hộ Bộ thượng thư Diêm Triết cùng với Thái tử cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
Cơ Lăng Yên ở phía sau không thấy được biểu tình của hắn, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của hắn không ổn, nhẹ nhàng hỏi: “A Diệp, đệ làm sao vậy?”
Cơ Diệp Trần bình tĩnh lại, đè nén hận ý trong lòng, lúc xoay người đã khôi phục như bình thường:
“Hoàng tỷ, tỷ năm nay cũng đã mười tám tuổi rồi, mẫu phi thì không để ý, Hoàng hậu thì cố tình xem nhẹ, tỷ… tỷ đã có người trong lòng chưa?”
Cơ Lăng Yên lập tức đỏ bừng hai má, nàng luôn cảm thấy có chút xấu hổ khi cùng đệ đệ thảo luận những chuyện như vậy, nhưng trong lòng nàng biết rõ, nếu không vì mình mà tranh thủ, tương lai một ngày nào đó Thái tử và Đại hoàng tử sẽ xem A Diệp như một quân cờ trong tay.
Nàng lấy hết can đảm nói ra một cái tên: “Cố Hiển.”