- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bẩm Tướng Quân, Nhiếp Chính Vương Bảo Ngài Đừng Khóc Nữa!
- Chương 5: Quân thần
Bẩm Tướng Quân, Nhiếp Chính Vương Bảo Ngài Đừng Khóc Nữa!
Chương 5: Quân thần
Khi Cơ Diệp Trần ra khỏi phủ tướng quân thì trời cũng vừa chạng vạng tối, hoàng hôn chiếu xuống làm cái bóng hắn như kéo dài ra thêm.
Hắn đứng ở cửa một lúc lâu nhất thời cũng không biết nên đi đâu. Kiếp trước hắn có rất nhiều phủ đệ nhưng cũng không ở lại quá lâu, nghĩ kỹ ra thì, ngoại trừ biên cương thì đại lao là nơi mà hắn trụ lại lâu nhất.
Nhớ đến làm hắn cảm thấy buồn cười.
Một lúc sau, người hầu dắt một con ngựa sang, Cơ Diệp Trần lắc đầu như muốn gạt bỏ những chuyện đó ra khỏi đầu. Lúc này hắn còn chưa có phủ đệ riêng, ngoại trừ hoàng cung hắn còn có thể đi đâu được nữa?
Dung Tú đi theo phía sau hắn, tóc buộc cao, hai mái dài rũ xuống hai bên sườn mặt.
Mùa hạ nóng nực quá nên Dung Tú không thích mặc nội y, chỉ mặc một chiếc áo choàng màu đen bên ngoài, để lộ ra chiếc cổ thon dài, xương quai xanh và vòng ngực nhỏ nhắn. Hai bên hông thắt chặt lộ ra một chiếc eo rắn chắc.
Hắn ta nheo đôi mắt hẹp dài nhìn Cơ Diệp Trần rồi nhảy lên lưng ngựa, thậm chí còn không thèm giẫm lên bàn đạp.
“Tướng quân, ngài còn chưa đi nữa?”
Cơ Diệp Trần chăm chú nhìn hắn, vừa rồi hắn còn ở trong thiên lao, Thường Sinh kiêu ngạo mà nói với hắn rằng Dung Tú bị ném ra sau núi làm mồi cho chó hoang, hiện tại tên này còn đang đứng trước mặt hắn với vẻ mặt ngơ ngác. Hắn hoảng hốt, không biết cái nào là mơ cái nào là thật.
Dung Tú bị nhìn chằm chằm mà cảm thấy bất an, hắn nhớ đến tướng quân từng nói với hắn rằng ngài ấy thích một nam nhân, chắc không phải là hắn đâu, nhỉ? Suy nghĩ trong đầu chợt vọt ra khỏi miệng.
“Tướng quân, ngài thích ta sao?”
Cơ Diệp Trần bất chợt run rẩy, cuối cùng mất hết hứng thú mà không nhìn hắn nữa, được rồi, cho chó hoang ăn cũng tốt.
“Cút.”
Dung Tú: “………”
“Xuống ngựa, ta mang ngươi đi không tiện, ngươi ở lại Tướng phủ đi.”
Dung Tú cảm thấy mất mát mà trả lời: “Ta muốn đi theo Tướng quân.”
Cơ Diệp Trần không hề nao núng mà nhìn hắn từ trên xuống dưới, đặc biệt là bộ vị nào đó:
“Ta về cung, ngươi muốn đi theo? E là phải tịnh thân sạch sẽ trước đã.”
Dung Tú suy nghĩ một chốc rồi gật đầu. “Được.”
Cơ Diệp Trần lười để ý đến hắn, liếc nhìn sắc trời, nếu không trở về, hắn sẽ đánh mất chìa khóa, có muốn quay về cũng không thể về được, chân chính là không nhà để về.
“Đi xuống.”
Dung Tú ngoan cố ngồi đó, án binh bất động.
Cơ Diệp Trần nhìn hắn chằm chằm, ngữ khí nghiêm nghị: “Ta nói lại lần nữa, đi xuống.”
Dung Tú cúi đầu nhìn xuống, tay nới lỏng dây cương nhưng cũng chưa chịu xuống ngựa, sau một lúc lại tiếp tục khẩn cầu:
“Tướng quân, để ta theo ngài đi mà.”
Cơ Diệp Trần trần nhức nhức cái đầu, thấy sắc trời càng lúc càng tối, lại không kịp giải thích cặn kẽ cho hắn, chỉ đành giơ tay kéo dây cương, mượn lực mà nhấc chân đá vào mặt Dung Tú.
Dung Tú ngã người ra phía sau né đòn, hai chân vẫn ôm chặt bụng ngựa, dùng lòng bàn tay vỗ vào chân Cơ Diệp Trần.
Cơ Diệp Trần theo lực mà hạ thấp trọng tâm, lách người qua dưới cổ ngựa vọt về phía bên kia mà bay lên đá vào hông Dung Tú.
Dung Tú không còn sự lựa chọn nào khác, vì tránh để bị đá ngã, hắn vỗ mạnh vào lưng ngựa nhảy lên trên không rồi đáp xuống đất.
Cơ Diệp Trần vững vàng ngồi trên lưng ngựa, cuối đầu nhìn hắn: “Thành thật đợi ở đây đi.”
Hắn kẹp bụng ngựa rồi phi thật nhanh.
Dung Tú thi triển khinh công định bụng đi theo sau, Lục Tử Ngôn không biết từ đâu xuất hiện dùng tay giữ lấy cổ chân hắn mà kéo mạnh xuống, thuận thế choàng tay qua cổ hắn:
“Ta nói này, tiểu Dung Tú, ngươi muốn làm thái giám thật đấy à?”
Dung Tú không hề suy nghĩ mà hỏi lại: “Tại sao không thể?”
Lục Tử Ngôn thật sự cạn lời, cái tên này thực sự quá cố chấp, chỉ có thể vừa ôm cổ hắn lôi về hướng tướng phủ vừa cặn kẽ giải thích.
“Có một số việc không phải cứ muốn là được, đừng nói đến chuyện có làm thái giám hay không, bản thân ngươi là một võ quan, nếu không có chiếu chỉ của Hoàng thượng ngươi có thể tùy ý vào cung được sao? Nếu không tin, ngươi có thể thử đến cửa cung mà đứng, cấm vệ quân sẽ xông ra gô cổ ngươi ngay lập tức, ngươi bị bắt là chuyện nhỏ, nhưng liên lụy đến A Diệp, ngươi có hối hận cũng không kịp.”
Dung Tú nháy mắt thành thật, sau đó mới nghi hoặc hỏi: “Tướng quân đã mười tám tuổi rồi, vì sao còn chưa được phong tước ban phủ?”
Vì sao? Lục Tử Ngôn cũng muốn biết đây này, hơn nữa bởi vì Cơ Diệp Trần hắn cũng không bận tâm đến chuyện này, cho dù một người ngu xuẩn cách mấy cũng biết mình nên được phong tước ban phủ, Hoàng thượng làm sao có thể không biết.
Chiếu theo quốc chế của Hoa Dung quốc, hoàng tử đủ mười sáu tuổi lập tức sẽ được phong vương tước ban phủ đệ. Hiện tại ngay cả Lục hoàng tử nhỏ hơn hắn hai tuổi cũng đã được phong vương, tuy không phải thân vương, nhưng quận vương thì cũng là vương kia mà.
Lại nói tiếp, chắc có lẽ Hoàng thượng cũng không muốn nhận đứa con này. Trong số rất nhiều hoàng tử, chỉ có duy nhất Cơ Diệp Trần là mang trong mình huyết mạch ngoại bang, là quốc gia mà đích thân Hoàng thượng ra tay tiêu diệt.
Từ sau khi Đại Uyên quốc sáp nhập vào lãnh thổ, thiên hạ được chia thành bốn phần, ba quốc gia còn lại tạo thành vòng vây và vây kín Hoa Dung quốc ở giữa, quanh năm thường xảy ra tranh chấp ở biên giới, tướng quân tài giỏi ở Hoa Dung quốc thì ngày một ít đi. Cảnh nguyên soái tử trận, Nhϊếp chính vương bị thương không thể tiếp tục chỉ huy, cha hắn cũng ngày càng già đi, hiện tại không có người kế vị.
Cơ Diệp Trần xuất hiện, nhờ vào thiên phú của hắn mà giải quyết được mối nguy cấp bách của Hoàng thượng, nhi tử thì không muốn nhận, nhưng một vị tướng tài thì không thể không cần, cho nên đành chỉ phong tướng mà không phải phong vương.
Biết là một chuyện, nhưng nói ra thì lại là một chuyện khác, hắn giơ tay cốc vào đầu Dung Tú.
“Suốt ngày suy đoán Thánh ý cũng không có tác dụng gì, ngươi không muốn sống thì cứ việc, nhưng ở trong kinh nên cẩn trọng ngôn hành, tránh gây rắc rối cho A Diệp.”
Dung Tú lập tức im lặng không nói gì.
Cơ Diệp Trần xoay người xuống ngựa đứng ở trước cửa cung, nhìn lên cung điện uy nga tráng lệ mà lòng ngũ vị tạp trần.
Cấm vệ quân nhìn thấy Cơ Diệp Trần liền sãi bước về trước, hai tay ôm quyền:
“Ngũ hoàng tử, ngài đã trở về rồi, Hoàng thượng truyền khẩu dụ, bảo ngài sau khi về đến thì đợi ở Ngự Thư phòng.”
Cơ Diệp Trần hít sâu một hơi, thu hồi tâm tư: “ Làm phiền thống lĩnh.”
———
Trong Ngự Thư phòng.
Cơ Diệp Trần thấp đầu rũ mắt, lặng lẽ quỳ xuống.
Hoàng thượng đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, làm như không nhìn thấy người đang quỳ ở phía dưới.
Trong đại sảnh tối om, ánh nến lập lòe, Thừa Đức công công bước nhẹ chân lần lượt thay nến, cắt bấc. Sau khi thay một tách trà nóng cho Hoàng thượng bèn an tĩnh đứng bên cạnh.
Chỉ còn lại tiếng sột soạt của bút lông và tiếng lật giấy khe khẽ.
Cơ Diệp Trần sống lưng thẳng tắp, tay đặt ở hai bên người, hắn nhìn chằm chằm vào phiến đá xanh dưới gối mình, môi mím chặt.
Hắn biết phụ hoàng không hề thích hắn, từ nhỏ đã không thích hắn, cái kiểu chèn ép như thế này dù cố ý hay vô tình thì hắn đã chịu nhiều thành quen, bản thân hắn với Hoàng thượng vốn cũng không có bao nhiêu tình phụ tử.
Thừa Đức công công rót thêm trà, quay đầu nhìn Cơ Diệp Trần, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Bệ hạ, người xem tấu chương cũng đã được một lúc lâu, ban đêm ánh sáng không đủ, cũng nên để cho mắt thư giãn một chút, Ngũ điện hạ đã đến đây nãy giờ rồi ạ.”
Hoàng thượng ngồi ở phía trên, nghe vậy liền đặt bút xuống ngã người ra phía sau, đưa tay nhận lấy trà nóng từ tay Thừa Đức, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta khó nhìn ra cảm xúc, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa:
“Lão Ngũ, đứng lên đi.”
“Tạ phụ hoàng.”
Cơ Diệp Trần đứng dậy trầm mặc chờ Hoàng thượng lên tiếng.
Hoàng thượng chậm rãi uống hai ngụm trà, đặt tách trà lên bàn, vẻ mặt quan tâm hỏi:
“Mấy năm nay, ngươi nỗ lực rất nhiều, vài vị tướng quân cũng có lời khen ngợi, khen ngươi dũng cảm tài trí, trẫm cũng thực vui mừng, có muốn trẫm ban thưởng gì không?”
Cơ Diệp Trần hơi nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà nói:
“Có thể phân ưu cho Phụ hoàng, là chức trách của nhi thần, nhi thần cũng không mong cầu điều gì.”
Hoàng thượng dùng ánh mắt dò xét mà nhìn hắn, một lúc sau mới nhẹ giọng nói:
“Ngươi năm nay mười tám rồi phải không? Mẫu phi ngươi tuy bình thường không hay để ý đến ngươi, nhưng Hoàng hậu lại đặc biệt quan tâm, hai ngày trước cũng có nhắc qua, muốn thay ngươi xem mắt. Ngươi xem ngươi có thích nữ tử nhà nào không?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bẩm Tướng Quân, Nhiếp Chính Vương Bảo Ngài Đừng Khóc Nữa!
- Chương 5: Quân thần