Cảnh Nam Châu nhìn người trước mặt uỷ khuất phân trần, mặt đầy vẻ vô tội, nhưng nếu hắn không tính toán kỹ càng thì kế hoạch này làm sao có thể thực hiện dễ dàng như vậy.
Sau một lúc yên tĩnh, giọng nói của tiên sinh kể chuyện truyền đến rõ ràng.
“Hai vị công tử chính là nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, trao đổi tín vật đính ước, dự định cả đời, chỉ đợi về nhà báo cho phụ mẫu hai bên, cưới người vào cửa. Lại không ngờ rằng, lần phân ly này chính là lần ly biệt…”
Cơ Diệp Trần bị tiên sinh kể chuyện xưa hấp dẫn, nghiêng tai lắng nghe.
Cảnh Nam Châu cũng quay đầu lại, dùng thanh âm quạnh quẽ sâu thẳm nói:
“Người này rất có tài, câu chuyện hắn kể cũng rất hay, đầy thăng trầm, chỉ đáng tiếc lại là bi kịch.”
Cơ Diệp Trần cảm thấy buồn bã và chua xót không thể giải thích được, cuộc đời hắn ở kiếp trước chính là một bi kịch, sau mười ba năm ở biên cương, hắn trở lại kinh thành chỉ thấy xương khô không thấy người.
Cho nên ở đời này, hắn không muốn có thêm bi kịch nào nữa, dù có gian khổ đến đâu, hắn vẫn sẽ tranh đấu để có một kết cục tốt đẹp.
Trần Phong đứng ở hành lang lầu hai, tựa lưng vào cửa sổ, nơi này có thể nhìn thấy bao quát sân nhà bên cạnh, hắn chậm rãi thở ra một hơi, những cảm xúc đè nén bao năm dường như đã tìm được lối thoát.
Một năm nọ có một đợt hạn hán, cha hắn là quan viên cứu tế, khoản tiền cứu trợ này lại bị Thái tử tham ô chiếm làm của riêng, việc cứu trợ thiên tai không thể tiếp tục được nữa, dẫn đến xảy ra bạo loạn và dịch bệnh với quy mô nhỏ, trách nhiệm hoàn toàn đổ hết lên đầu cha hắn, bị phán tội lưu đày.
Chỉ có hắn được Vương gia cứu giúp, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể báo thù. Vinh Quốc công phủ là nhà ngoại của Thái Tử, nếu bọn họ bị hao tổn, tự nhiên sẽ liên lụy đến Thái Tử, sớm muộn gì mối thù này cũng sẽ phải trả.
Hắn cảm kích nhìn về phía trong phòng, Vương gia nói không sai, bản thân hắn đi theo Ngũ hoàng tử là đúng. Hắn khẽ cười, tiếp theo còn có một bước quan trọng phải làm nên hắn lặng lẽ đi xuống lầu.
Thương Quyết ôm kiếm dựa vào khung cửa trước phòng riêng, khuôn mặt nãy giờ trãi qua đủ loại biểu tình, Ngũ hoàng tử thật biết cách chế nhạo.
Chuyện này đã hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Thẩm Kỳ Ninh, không chỉ sau này hắn ta khó có thể cưới thê tử mà danh tiếng của Vinh Quốc công phủ cũng bị tổn hại, về sau cứ mỗi lần nhắc đến Vinh Quốc công phủ sợ là không ai nhớ rõ công lao mà chỉ nhớ về trò cười này mãi.
Quả nhiên, chỉ sau khoảng một chén trà, tin tức Vinh Quốc công phủ Thẩm Bật bị nhi tử nhà mình làm phản, có con riêng ở bên ngoài truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Ngày càng nhiều người mang chuyện này đàm luận ở quán trà, cuối cùng đến tiên sinh kể chuyện cũng đem chuyện này làm tư liệu mà kể một cách hùng hồn sống động.
Cảnh Nam Châu híp mắt nghe xong một lúc, khẽ cười thành tiếng, dùng âm thanh ôn nhuận mà hỏi:
“Ngũ điện hạ thật táo bạo, không sợ bị tra tới trên người ngươi sao?”
Cơ Diệp Trần chớp đôi mắt vô tội nhìn y, giọng nói mang theo chút nũng nịu:
“Vương gia không giúp ta sao?”
Ngón tay Cảnh Nam Châu hơi khựng lại, đôi mắt ôn nhu nhìn vào chiếc trâm cài tóc, không đáp lại mà chỉ hỏi:
“Bổn vương hẳn là nên giúp điện hạ sao?”
Không ai trả lời câu hỏi của đối phương, hơi thở ấm áp vờn quanh hai người.
Cơ Diệp Trần bỗng nhiên mỉm cười, lông mày khóe miệng đều nhếch lên, nụ cười mị hoặc đến cực điểm, hắn tiến lại gần Cảnh Nam Châu rồi chỉ về phía cửa:
“Vương gia, ngài nhìn xem kia là ai?”
Cảnh Nam Châu bị nụ cười thuần khiết kia mê hoặc, y hơi bối rối, thuận theo hướng hắn chỉ mà nhìn sang.
Chỉ thấy một vị công tử vén rèm bước ra ngoài, không phân biệt nam hay nữ, một thân quần áo màu lam, đẹp thì đẹp thật nhưng đôi mắt âm ngoan nham hiểm kia làm người khác khó có thể bỏ qua.
“Nhi tử của Thừa tướng, Dương Chước.”
Cơ Diệp Trần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nữ tính đó, trên mặt hiện lên một tia hận ý:
“Vương gia đoán xem, nơi này có mấy phần là bút tích của hắn?”
Cảnh Nam Châu quay đầu lại nhìn Cơ Diệp Trần bằng ánh mắt sâu thẳm khó hiểu, Ngũ hoàng tử này quả thực khiến cho người ta kinh ngạc, bố trí lần lượt một vòng rồi lại một vòng, đây thực sự là tên mãng phu trong miệng Lục thúc đây sao?
Dương Chước là nhi tử của huynh trưởng đương kim Quý phi, biểu ca của Đại hoàng tử, nhìn thấy chuyện thú vị trước mắt hắn ta làm sao có thể bỏ qua, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa làm cho sự tình càng nghiêm trọng thêm. Muốn tra cũng chỉ tra được tới hắn, nếu không phải hắn làm thì người khác cũng sẽ cho rằng là hắn làm.
Cảnh Nam Châu nghĩ đến đây liền chân thành khen ngợi:
“Ngũ điện hạ thật giỏi tính toán.”
Cơ Diệp Trần nghe vậy lập tức quay đầu, vừa rồi đến gần y hơn để tiện nói chuyện, mà lúc này Cảnh Nam Châu cũng đang nhìn hắn, khi hắn xoay đầu lại, hai chóp mũi vô tình cọ vào nhau, hơi thở ấm nóng phả vào mặt.
Trái tim Cơ Diệp Trần không khỏi run lên, ánh mắt hắn vô thức rơi vào cánh môi Cảnh Nam Châu, có lẽ vì bị thương nên màu môi hơi nhợt nhạt.
Nhìn đi nhìn lại chỉ muốn cắn lên đó một ngụm, làm cho nó nhiễm một chút sắc màu.
Cảnh Nam Châu nhìn chăm chú người đang gần trong gang tấc, dung nhan tinh xảo, làn da trắng sứ, đôi mắt xanh biếc đều hấp dẫn y, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, cánh môi mím nhẹ, đầu lưỡi chạm vào vòm miệng.
Nhưng thân hình y vẫn ngồi bất động, không có ý định tránh né.
Cơ Diệp Trần bị nhìn đến chịu không nổi, mặt hắn đỏ bừng, thậm chí bộ vị nào đó cũng bắt đầu muốn ngo ngoe ngóc đầu dậy, hắn đột ngột lui về sau, cầm tách trà lên một ngụm uống sạch.
Do uống quá nhanh, hắn bị sặc ho khan liên tục, ho đến chảy cả nước mắt, món trang sức trên tóc lắc lư qua lại, những chiếc tua rua va vào nhau kêu leng keng.
Đôi mắt ngập sương, hai má đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, những điều này làm trái tim Cảnh Nam Châu nhất thời mềm nhũn, trong đầu y chợt nảy ra một ý nghĩ điên cuồng.
Y muốn hắn.
Bị ý nghĩ của chính mình dọa cho hoảng sợ, y đột ngột đứng dậy, cầm tách trà lên và ném xuống đất.
“Xoảng.”
Âm thanh của đồ vật vỡ nát gọi thần trí hai người trở về.
Cơ Diệp Trần ngẩng đầu nhìn lên, không rõ nguyên do, cánh môi hắn hé mở, âm cuối hơi cao lên mang theo nghi hoặc hỏi:
“Vương gia?”
Cảnh Nam Châu rũ mắt, nhìn vũng nước đọng và mảnh sứ lăn lốc trên mặt đất, cuối cùng cũng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn mấy ngày nay.
Y dường như đã thích Cơ Diệp Trần, chỉ là chính bản thân y xưa nay máu lạnh, một khi đã cho đi thứ gì, y phải đổi lại thứ gì đó ngang giá, nếu không nhận được hồi báo… với thủ đoạn của mình, y không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì, đó không phải là điều mà Cơ Diệp Trần có thể chịu đựng được.
Cảnh Nam Châu nhìn hắn một cái, thái độ trở nên xa cách:
“Bổn vương còn có việc, thứ lỗi không tiếp được.”
Cơ Diệp Trần sửng sờ tại chỗ một lúc lâu, không hiểu tại sao y lại trở nên như vậy, nhất thời tâm cũng lạnh đi.
Thương Quyết nhìn sắc mặt lạnh lùng của Vương gia nhà mình, yên lặng đi theo phía sau, lúc xoay người còn không quên nhìn lướt qua Cơ Diệp Trần với ánh mắt đồng cảm.
Bị Vương gia nhà hắn coi trọng cũng không phải là chuyện gì tốt.
Trần Phong nhìn theo hai người đi xa mới từ bên ngoài tiến vào, hắn đang tự hỏi chỉ mới một lúc mà hai người đã xảy ra chuyện gì khiến sắc mặt ai cũng không dễ nhìn.
Nhưng hắn cũng chỉ là cấp dưới, hắn sẽ không hỏi những câu không nên hỏi, chỉ trầm giọng:
“Điện hạ, ngài có muốn hồi phủ không ạ?”
Cơ Diệp Trần nghĩ đến sự khác thường của Cảnh Nam Châu, cứ nghĩ mãi vẫn không tìm ra được đáp án, hắn nhìn Trần Phong với đôi mắt đờ đẫn, dường như đang xuyên qua Trần Phong mà nhìn đi nơi khác.
“Trở về thôi.”
Lúc Cơ Diệp Trần xuống khỏi xe ngựa, ngoài ý muốn lại nhìn thấy ở cửa một người, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo.
Trần Phong cũng nhìn thấy Đại hoàng tử đang đứng ở cửa, bình tĩnh hành lễ, cung kính đi theo phía sau Cơ Diệp Trần.
Khi Cơ Hạo Cẩn thấy rõ Cơ Diệp Trần, biểu cảm u ám lập tức tan biến, trên mặt treo lên một nụ cười:
“Ngũ đệ, ngươi trở về rồi, làm hại ta chờ ngươi cả buổi.”
“Tham kiến đại hoàng huynh.”
Cơ Diệp Trần hơi nheo mắt, đè nén hết mọi cảm xúc lúc nãy, chắp tay hành lễ.
“Không biết Đại hoàng huynh giá lâm, mong được lượng thứ.”