Lá cây trong viện xào xạc, hoa sen trong hồ cũng đung đưa theo gió, vài con cá bơi lội dưới tán lá sen, thỉnh thoảng ngoi lên mặt nước phun bong bóng.
Cơ Diệp Trần đứng thẳng tắp trong sân, tuy thái độ cực kỳ nhu thuận nhưng quanh thân vẫn tự phụ như cũ.
Cảnh Nam Châu rũ mắt, nhìn lướt qua những ngón tay thon dài của người kia, đôi mắt phượng hơi nheo lại đầy vẻ không vui:
“Ngũ điện hạ, tới đây có chuyện gì?”
Cơ Diệp Trần nghe ra ý tứ không vui trong lời nói, hắn thận trọng nói:
“Ta đã nghe nói về chuyện sáng nay trên triều, cảm tạ Vương gia đã giúp đỡ.”
Một mảnh yên tĩnh. Không khí như bị đóng băng.
Cơ Diệp Trần chịu không nổi sự im lặng ngột ngạt này, vừa định mở miệng thì đã bị lời nói lạnh lùng cắt ngang.
“Không cần. Nếu Ngũ điện hạ không còn việc gì thì mời trở về cho.”
Cơ Diệp Trần hai mắt đỏ bừng, cuống quýt giải thích:
“Vương gia, ta không có ý muốn trêu chọc ảnh vệ của ngài, ta chỉ tò mò vì nhìn thấy vết bớt trên mặt hắn.”
Hắn làm như mình yếu thế lại bồi thêm một câu:
“Cùng lắm thì, ta cho hắn sờ lại.”
Bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm, giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ đi, mấy chữ cuối cùng tựa hồ như ngậm trong miệng.
Uỷ khuất như vậy thật không phải là giả vờ, hắn biết Thương Minh đã đi theo y mấy năm, cùng vào sinh ra tử, hắn không thể nào so sánh được, nhưng cũng không cần phải tức giận đến vậy chứ, huống chi tay hắn còn chưa chạm vào.
Thương Quyết vừa nghe được câu này liền biết là xong rồi, Vương gia nghĩ gì, bọn hắn đã đi theo Vương gia gần mười năm qua đều sáng tỏ, bước chân hắn lặng lẽ lui về phía sau, đến phạm vi cảm thấy là thực sự an toàn mới dừng lại.
Quả nhiên, Cảnh Nam Châu nghe được lời này, trong ngực dâng lên một ngọn lửa không tên, càng tức giận sắc mặt lại càng thêm bình tĩnh.
“Ngươi muốn để hắn trêu chọc lại ngươi? Ta còn không biết Ngũ điện hạ còn có loại sở thích này.”
Ngữ khí bình đạm, thậm chí còn có vẻ ôn hòa.
Nhìn Cảnh Nam Châu như vậy, hắn vô cớ có chút sợ hãi, hắn khẽ cắn môi, lông mi dài không chớp mà chỉ rũ xuống:
“Ta không có ý này…”
Tầm mắt Cảnh Nam Châu lần nữa lại rơi vào những ngón tay kia, trắng nõn mảnh khảnh, nhưng lúc này đây lại cảm thấy chói mắt không thể giải thích được. Thân phận hai người khác nhau như trời với đất, lại cho hắn sờ lại? Câu nói như thế cứ tùy tiện mà nói ra, được thôi, y sẽ thành toàn cho hắn, đột nhiên nói:
“Thương Minh.”
Thương Minh còn chưa kịp xuất hiện y đã bình tĩnh nói:
“Vừa rồi Ngũ điện hạ muốn làm gì ngươi, ngươi cứ làm lại như vậy.”
Khuôn mặt tuấn tú của Cơ Diệp Trần lập tức tái nhợt, thần sắc cũng ảm đạm đi. Y thật sự một chút cũng không thích hắn sao? Ở trong lòng y, chính mình còn không bằng một tên ảnh vệ, vì thuộc hạ của mình mà có thể vũ nhục hắn.
Thương Minh toàn thân cứng ngắt, bị một luồng khí tức vô hình áp chế, hắn nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Vương gia, chỉ một cái liếc nhìn kia làm hắn lạnh cả sống lưng.
Khóe miệng Vương gia treo lên một nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ, không dám kháng lệnh cũng không dám thực sự đưa tay ra, hắn chậm chạp bước đến gần, nhủ thầm phải giữ bình tĩnh, khóe mắt hắn liếc nhìn Vương gia, bàn tay từng chút một hướng về khuôn mặt của Cơ Diệp Trần.
Cơ Diệp Trần không ngờ rằng Cảnh Nam Châu lại để cho Thương Minh sờ lại, trong lòng hắn vừa tức giận, vừa cảm thấy thẹn, còn có đau lòng. Hắn cố nén cảm giác muốn xoay người đi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc Thương Minh sắp chạm tay vào khuôn mặt hắn, hắn lập tức nhắm chặt mắt lại.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cảnh Nam Châu vẫn chăm chú nhìn hắn, giọt nước mắt ấy vừa rớt xuống, l*иg ngực y chợt nóng lên.
Ánh mắt y quét về phía Thương Minh:
“Lăn xuống đi.”
Thương Minh như được đại xá, ngay lập tức không thấy tăm hơi.
Cảnh Nam Châu đến gần, đưa tay nâng cằm của hắn lên, không bỏ sót bất cứ biểu cảm bối rối nào trên mặt hắn, lông mi run rẩy yếu ớt, nước mắt vẫn còn đọng trên má, như thể hắn đang chịu ủy khuất gì to lớn lắm.
Giọng nói y vô thức bớt đi vài phần hàn ý:
“Chính ngươi nói cứ để hắn ta sờ lại, bổn vương còn tưởng rằng Ngũ điện hạ sẽ rất hưởng thụ.”
Cơ Diệp Trần cảm thấy hậm hực vô cớ, hắn thật sự chỉ muốn làm y nguôi giận mà thôi, đôi môi mỏng mím chặt không nói một lời.
Cảnh Nam Châu đột nhiên buông cằm của hắn ra, trong mắt tràn ngập âm trầm lạnh lẽo, tâm tình của y hôm nay bỗng dưng khó hiểu, lại có cảm xúc muốn chiếm hữu người trước mặt này.
Loại cảm giác mất khống chế này làm Cảnh Nam Châu có chút bối rối, y xoay người đi không nhìn hắn nữa.
“Ngũ điện hạ, mời trở về cho.”
Đôi môi mỏng của Cơ Diệp Trần mở ra khép lại mấy lần, hắn nhẹ giọng nói:
“Vương gia, Diệp Trần biết sai, sau này nhất định sẽ cẩn thận, không chạm vào bất cứ thứ gì trong Vương phủ.”
Cảnh Nam Châu hai mắt khẽ động, biết hắn đang hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, không quay đầu lại.
Cơ Diệp Trần chấp nhận mất đi sự kiêu ngạo của chính mình lại vẫn không có được sự thương tiếc của người kia, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của y hồi lâu, cuối cùng xoay người rời đi không nói một lời.
Cơ Diệp Trần đi rồi, Cảnh Nam Châu đứng bên hồ sen, nét mặt khó đoán, trong đầu y chợt lóe lên một ý niệm, nhưng y lại không thể bắt kịp ý niệm đó, còn đang nghĩ ngợi thì bỗng bị tiếng cãi vã từ xa cắt ngang.
“Họ Ôn kia, ngươi có thể đừng đi theo ta nữa được không?”
Cốc Hướng Diễm mất sạch kiên nhẫn xoay người lại, nhìn khuôn mặt vô cảm đang theo sát phía sau.
Ôn Trúc kịp thời thắng lại, tránh va vào hắn, dùng vẻ mặt dịu dàng nói với người trước mặt:
“Không thể.”
Cốc Hướng Diễm xoay người đi về phía nhà xí, cái này chắc là tên kia sẽ không đi theo đâu, hắn càng ngày càng đến gần nhà xí nhưng người phía sau vẫn không có ý định dừng lại.
“Ta muốn đi nhà xí, ngươi cũng muốn đi cùng à?”
Ôn Trúc nhìn thấy bộ dáng xù lông của hắn, mặt mày lại ẩn ý cười, nghĩ đến lời sư phụ dạy hắn “liệt nữ sợ triền lang”, nên hắn cứ phải đi theo sát phía sau, hắn trịnh trọng gật đầu:
“Đương nhiên.”
Cốc Hướng Diễm thật sự cạn lời với người này, trầm mặt hồi lâu, nghiêm túc nói:
“Lão già nhà ta rốt cuộc đã hứa cho ngươi lợi ích gì? Ta đồng ý trả gấp đôi.”
Ôn Trúc khẽ cau mày, trong mắt hiện lên tia ảm đạm:
“Không có.”
Cốc Hướng Diễm đỡ trán, hắn ghét nhất chính là tính cách này của Ôn Trúc, lãnh đạm muốn chết, lời nói cũng không muốn nói nhiều.
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta sẽ không gả cho ngươi, ngươi nên chết tâm đi.”
“Tại sao?”
Ôn Trúc thật sự không hiểu hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi còn nhỏ hắn rõ ràng đã nói, lớn lên sẽ gả cho mình, tại sao hiện tại lại không đồng ý?
Cốc Hướng Diễm vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn:
“Mỹ nhân mềm mại giọng nói trong trẻo không gả, lại gả cho một tên nam nhân lạnh lùng cứng rắn như ngươi, trong lòng ta có bao nhiêu luẩn quẩn kia chứ!”
Ôn Trúc: “……”
Khi còn nhỏ thì khen hắn đáng yêu, lớn lên còn khen hắn tuấn tú. Lúc bàn đến chuyện cưới xin lại bắt đầu ghét bỏ hắn.
Cốc Hướng Diễm lia mắt đánh giá hắn, muốn thân hình có thân hình, muốn dung mạo có dung mạo, quả thật không tệ:
“Trừ phi…”
“Trừ phi ngươi gả cho ta, không chậm trễ việc ta cưới người khác, ta sẽ miễn cưỡng đồng ý.”
“Đừng có mơ.”
Ôn Trúc sắc mặt lạnh lùng, lập tức ra tay, lúc Cốc Hướng Diễm còn chưa kịp phản ứng đã điểm nhẹ huyệt đạo của hắn, ôm người vào ngực rồi nhanh chóng rời đi.
“Này, này, mau buông ta ra, buông ta ra…”
Ôn Trúc dùng chân đá văng cánh cửa, bước vào nhà rồi móc chân đóng cửa lại.
Hắn nâng tay ném Cốc Hướng Diễm lên giường, vẻ mặt âm trầm đè người kia dưới thân. Hắn không cho phép, không cho phép người này cưới ai khác, chỉ cần nghĩ đến khả năng này thôi cũng đã khiến hắn lòng đau như cắt.
Cốc Hướng Diễm lúc này thật sự rất sợ hãi, bất kể là võ công hay y thuật đều không phải là đối thủ của người này, nếu thực sự dùng vũ lực, hắn thật sự không thể thoát được.
“Ôn Trúc, ngươi bình tĩnh… bình tĩnh đã…”
Ôn Trúc tức giận, không thèm quan tâm mà hôn lên, tay cũng bắt đầu kéo thắt lưng của Cốc Hướng Diễm.
Nói là hôn nhưng kỳ thực không khác gì gặm cắn, không có bất kỳ quy tắc nào, đôi môi Cốc Hướng Diễm run rẩy vì đau rát, thanh âm cũng run theo:
“Ngươi như vậy cũng vô ích thôi, ngươi chiếm được ta thì thế nào, ta cũng sẽ không gả cho ngươi, không có hôn thư, không có quan ấn thì ngươi vẫn không phải phu quân ta.”
Thấy tên kia vẫn chưa chịu dừng lại, bàn tay nóng hổi đã kề vào da thịt phía sau lưng, hắn nhịn không được đỏ hốc mắt.
“Ôn Trúc, ngươi cố ý làm khó người khác, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Ôn Trúc hai tay cứng đờ, khựng lại tại chỗ, trong lòng cũng run rẩy không ngừng, một lát sau hắn đứng dậy, giúp người kia mặc quần áo chỉnh tề.
“Xin lỗi.”