Ở biên cương còn có hai người mà hắn có thể tin tưởng được, hắn muốn tự tay bồi dưỡng thế lực cho chính mình, không thể lại tiếp tục giống như đời trước, trong tay không có người để dùng.
Đôi mắt màu xanh lam dần trở nên sắc bén.
“Dung Tú, truyền tin cho Khi Minh và Từ Mục, bảo bọn họ tìm vài đứa trẻ có chút căn cốt, bí mật huấn luyện. Nhớ kỹ, chỉ có thể tìm người ở chợ, ăn xin hoặc trẻ mồ côi.”
Dung Tú sửng sốt một lát, sau đó mới biết tướng quân có ý gì, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
“Tướng quân, ngài đang muốn tranh giành vị trí kia sao?”
Cơ Diệp Trần lẳng lặng đứng một bên, hắn không có hứng thú với vị trí đó nhưng hắn cũng không còn đường lui, vậy thì tại sao không ra tay giành lấy nó.
Hắn liếc nhìn Dung Tú rồi nói:
“Việc gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Dung Tú im lặng cúi đầu đáp: “Vâng.”
Còn có một người tên là Lương Nguyệt, hắn nhất định phải có được người này. Kiếp trước người này đã giúp Cơ Hạo Cẩn giải trừ rất nhiều phiền toái, trong đó có cả chính hắn, đáy mắt hắn rét lạnh, ngữ khí có chút ngưng trọng.
“Ngoài ra, ngươi hãy đến trấn Thuần An, Khê Châu thành và Lạc Đan thành tìm một người nam nhân tên là Lương Nguyệt, hẳn là mới vừa qua nhược quán, có một thê tử và một nhi tử chưa đầy một tháng.”
“Có thể hắn sống ở một thôn trang gần đó, võ công cao cường, ngươi nên cẩn thận một chút…”
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt kiên quyết và bướng bỉnh kia, hắn đột nhiên im lặng, đau đầu mà xoa nhẹ thái dương. Hắn thật hồ đồ hết sức, Dung Tú là một tên cứng đầu cố chấp không chịu thay đổi, bảo hắn đi, đó không phải là ban ân, mà là kết oán.
“Quên đi, ngươi không cần đi, ngươi đi gửi tin tức cho Khi Minh đi.”
Dung Tú trên đầu đầy dấu hỏi chấm, hắn không hiểu câu nói phía sau của tướng quân là có ý gì, hắn định vọt miệng hỏi, nhưng nhìn thấy thần sắc của tướng quân hắn lại không dám hỏi nhiều, cân nhắc một lát hắn đành từ bỏ.
“Thuộc hạ đi ngay.”
Xương Ninh nghe thấy âm thanh bên ngoài, lập tức từ nhà chính bước ra, trên tay là giẻ lau, trên mặt toàn là tro bụi.
“Điện hạ, ngài trở về rồi, trong phòng chính nô tài cũng đã dọn dẹp xong, chăn nệm cũng đã thay, ngài cần phải nghỉ ngơi trước.”
Cơ Diệp Trần quay người lại, ánh mắt ôn nhu hơn một chút:
“Không cần.”
Xoay đầu nhìn về hướng đồ đạc bày trí trong viện, hắn cảm khái trong lòng, từ nay về sau đây chính là nhà của hắn, nhưng cũng chỉ là một căn nhà to lớn trống vắng.
Không biết người bên phía Cảnh Nam Châu khi nào mới đưa qua đây.
“Điện hạ…”
Xương Ninh muốn nói lại thôi, nhìn thấy Cơ Diệp Trần nhìn mình, hắn có chút do dự nói:
“Điện hạ, trong phủ hiện nay chỉ có một mình nô tài, vậy thì quản gia, đầu bếp, thị vệ, thị nữ, sai vặt, tạp dịch này kia… không biết Điện hạ có tính toán gì không?”
Cơ Diệp Trần khóe miệng cong lên, trên mặt mang theo thần sắc nhàn nhạt:
“Xương Ninh, ngươi có đề nghị gì không?”
Xương Ninh tiến lên vài bước, tri kỷ nói:
“Nô tài ngu dốt, nghĩ không ra biện pháp gì tốt, lại nhớ đến phủ gia Lục tướng quân trăm năm cơ nghiệp, chắc hẳn là không thiếu những người này, quan trọng là phải đáng tin cậy.”
Cơ Diệp Trần nhướng mày, hắn có chút kinh ngạc, có thể yên bình mà sống sót trong cung quả nhiên đều không phải người đơn giản. Kiếp trước hắn đã ăn đủ khổ mới hiểu rõ mình đã phải chịu đựng những gì.
“Xương Ninh, ngươi…”
Cơ Diệp Trần vừa định mở miệng, mắt đột nhiên lóe sáng:
“Ngươi vừa nhắc nhở ta một việc, không có gì, ngươi đi làm việc của mình đi.”
Xương Ninh nói trong phủ không có đầu bếp.
Là người ai cũng cần ăn cơm uống nước, ở đây hắn không có đồ ăn nhưng nhà bên cạnh thì có!
Có thể sang nhà cách vách cọ cơm không, nhỉ?
Hàng xóm thì nên giúp đỡ lẫn nhau, nhỉ?
Chắc là Cảnh Nam Châu sẽ không để ý đâu, nhỉ?
Nghĩ vậy, thì bọn họ có thể lại mau chóng gặp mặt. Tâm trạng hắn lúc này cực kỳ vui vẻ, còn nhàn nhã mà đi bộ dạo quanh tòa nhà, đình đài lầu các lã lướt tinh xảo, hồ nước và hành lang thanh u tú lệ, viện phủ này được xây dựng thật là tinh tế…
Đi đến chỗ đình hóng mát, ngồi trước bàn nhìn ra bên ngoài, hắn trở về cũng đã được mấy hôm, đầu óc vẫn còn chưa thanh tỉnh, bây giờ có thời gian vừa lúc có thể suy nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề ở chỗ Hộ Bộ.
Đặc biệt là cái tên nhi tử ngốc nghếch của Hộ Bộ thượng thư kia, Diêm Văn Xa.
Dựa theo ký ức kiếp trước, còn bốn tháng nữa hắn sẽ phải xuất chinh, lần này mà đi thì đến tận năm sau mới trở về.
Chuyện này trước khi rời đi hắn phải giải quyết cho xong, hôn sự của Hoàng tỷ cũng phải mau chóng xử lý, bằng không hắn sẽ không yên tâm.
Ngoài ra còn có Lương Nguyệt, hắn muốn ra tay cứu người trước Cơ Hạo Cẩn, đoạt đi cơ duyên của hắn.
Không đủ nhân lực là vết thương trí mạng của hắn.
Hắn vừa suy nghĩ vừa xuất thần, ngón tay vô thức gõ gõ trên mặt bàn, khi nghe thấy tiếng bước chân đột ngột vang lên, cơ bắp hắn căng chặt, theo phản xạ bày ra tư thế phòng ngự.
Xương Ninh vội vàng đi đến, thấy hơi thở lạnh lẽo của hắn nên không dám tiến lên:
“Điện hạ…”
“Có chuyện gì?”
Xương Ninh chớp mắt ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ ôn hòa của người trước mặt trong lòng hơi hoảng hốt, sau đó mới nhớ ra, thần sắc có chút khác thường:
“Điện hạ, bên ngoài có người tới, nói là người được Nhϊếp chính vương phái tới…”
Cơ Diệp Trần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, còn chưa đến chạng vạng, mặt trời còn đang đổ bóng nghiêng, mang theo tia nắng ấm áp.
Cảnh Nam Châu hành động nhanh chóng, thực sự đã giải quyết vấn đề cấp thiết của hắn.
Lông mày hắn giãn ra, môi cong lên một nụ cười, xua tan đi vẻ u ám đáng sợ lúc nãy.
Từ xa đã thấy Thương Quyết mang theo mười mấy người đứng chờ trong viện, mỗi người đều đứng thẳng tắp, không giống người thường.
Nhìn thấy Cơ Diệp Trần đi tới, bọn họ đều quỳ xuống đất hành lễ:
“Bái kiến Ngũ điện hạ.”
Thương Quyết tiến lên một bước khom người hành lễ, thái độ cung kính hơn trước, đôi mắt cũng không dám nhìn lung tung.
“Bái kiến Ngũ điện hạ, phụng mệnh Vương gia, ta phái một số người đến đây để điện hạ xem qua.”
Vừa nói hắn vừa chỉ vào một vài người, do dự một lúc không lên tiếng, hắn thật sự không hiểu nổi Vương gia nhà mình đang nghĩ gì, những người này đều có thân phận đặc biệt.
Chưa nói đến việc Ngũ hoàng tử có dám thu nhận hay không, nếu hắn nhận, vậy chẳng khác nào nắm trong tay nhược điểm của Vương gia.
Cơ Diệp Trần nhìn lướt qua một lượt những người trước mặt, trong lòng thầm suy đoán, ngưng thần chờ Thương Quyết nói tiếp.
Thương Quyết ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:
“Điện hạ, những người này, Thôi Tiểu Lục, Dương Lâm, Trần Phong đều là… con trai của quan viên tham nhũng mấy năm trước, được Vương gia cứu giúp, còn những người mặc bạch y đều có tư lịch sạch sẽ, Vương gia chớp mắt cũng đã lưu lại.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi Cơ Diệp Trần đã hiểu rõ, Cảnh Nam Châu cứu người nhưng y không muốn bọn họ bị mai một. Y cây to đón gió, bên cạnh có thêm người, các thế lực khắp nơi đều sẽ đi tra, cho nên đến giờ bọn họ vẫn chưa được trọng dụng.
Về phần hắn, một tên Hoàng tử nghèo túng không ai thèm để ý, ai lại rảnh rỗi đi điều tra người bên cạnh hắn chứ.
Hắn rũ mắt nhìn ba người kia, vải thô áo tang, sạch sẽ phẳng phiu, đầu tóc được chải gọn gàng không chút cẩu thả. Dù sao cũng là con cái nhà quan lại, dù mặc cùng một kiểu trang phục, quỳ gối giữa một đám người, nhưng chỉ cần liếc sơ là có thể nhận ra sự khác biệt.
Đây dù là đối với hắn hay là với bọn họ đều chính là cơ hội, có lẽ cũng là một khảo nghiệm của Cảnh Nam Châu đối với hắn.
Nói cách khác, chính hắn đối với Cảnh Nam Châu còn có tác dụng, Cơ Diệp Trần không những không tức giận mà mặt mày còn tràn ngập ý cười.
“Tất cả đều lưu lại đi.”
Thương Quyết ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, cứ như vậy mà vui vẻ thu nhận, một câu cũng không hỏi lại, đừng nói là vừa xoay người liền lập tức dẫn vào cung cáo trạng đó chứ?
Một thanh niên đang quỳ bên cạnh hắn nghe vậy liền tiến lên phía trước, cầm chiếc hộp gỗ nâng cao lên quá đầu, dáng vẻ thanh tú, tầm hai mươi tuổi, mặc một kiện áo xanh đơn giản không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói:
“Nô tài Lâm Chiêu, con trai của Lâm Đức Giang quản gia của Nhϊếp chính vương phủ, bái kiến Ngũ điện hạ.”
“Vương gia đã nói, nếu Điện hạ đồng ý thu nhận, từ nay về sau chính là người của Điện hạ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Điện hạ, đây là khế ước bán thân, thỉnh Điện hạ nhận lấy.”
Cơ Diệp Trần cầm lấy chiếc hộp trên tay, mở ra tùy ý khẩy khẩy, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Cảnh Nam Châu đây là đánh hắn một gậy lại tặng hắn một quả táo.
Hắn thích.
Hắn đã quên mất mấy ngài trước Hoàng thượng đã từng đối xử như vậy với hắn, vẻ mặt hắn lúc đó đã tỏ ra khinh bỉ đến mức nào.