Chương 12: Gậy ông đập lưng ông

Nhưng mà lúc này, cả nhà anh họ Chúc Dương đang hội họp trong phòng khách, họ vẫn không biết Nhan Khuynh đang bày trận ở bên ngoài.

Hơn nữa, anh họ Chúc Dương còn đang định chờ Chúc Dương về đến nhà sẽ tính kế tiếp.

Từ sau khi chuyển khoản năm trăm ngàn, vị đại tiên kia dùng di động gửi lại cho anh ta một lá bùa, kêu anh ta vẽ theo đúng y như hình.

Theo cách đại tiên kia nói, lá bùa này gia tăng vận rủi. Chỉ cần giấu nó ở trên người Chúc Dương, ra cửa mười mét, dựng sào thấy bóng sẽ nằm xuống ba tấc đất ngay, không kịp cứu chữa.

Bệnh tình cha của Chúc Dương đã vô cùng nguy kịch, chỉ cần Chúc Dương vừa chết, nhà họ Chúc sẽ không còn ai. Mặc dù mẹ của Chúc Dương còn sống thì đã sao, cũng vô tích sự cả thôi, như vậy tài sản cuối cùng của nhà họ Chúc chẳng phải rơi vào trong tay bọn họ hay sao!

Anh ta nghĩ như vậy, càng vẽ cẩn thận hơn, sợ vẽ sai một đường nét nào đó sẽ hỏng chuyện.

Nhưng không thể hiểu nổi, anh ta càng tập trung sự chú ý thì trong lòng càng không yên ổn. Anh ta cảm thấy, không gian trong căn nhà này hình như bị thứ gì đó đè nén.

“Mẹ! Tại sao mẹ lại đóng hết cửa sổ lại vậy?!” Qua một phút, anh ta thật sự chịu không nổi, mở cửa xuống lầu, phát hiện tất cả cửa sổ biệt thự đều bị đóng lại, lập tức nổi cơn điên.

“Đương nhiên phải đóng cửa sổ chứ con, buổi tối chỉ có mười độ, con muốn đông chết ai trong nhà này hả?” Dì cả Chúc Dương đi ra, rất không kiên nhẫn.

“Vậy mẹ đóng trong phòng mẹ thôi, đừng đóng hết. Cửa sổ hành lang không mở ra, phòng của con ngộp đến không thở nổi kìa!” Anh ta vô cùng tức giận hét lên.

Phòng của anh ta là nơi khiến anh ta bực tức nhất. Bởi vì phòng của anh ta là căn phòng duy nhất không có cửa sổ trong biệt thự nhà họ Chúc, nói là phòng khách, không bằng nói là nhà kho.

Vốn dĩ anh ta nhìn trúng căn phòng hiện tại của Chúc Dương, kết quả lại bị Chúc Dương chọn trước. Cuối cùng chỉ có thể ở nơi này. Nghĩ như vậy, trong lòng anh ta càng thêm bực bội.

Nếu Chúc Dương có thể sớm chết thì tốt rồi!

Anh ta đẩy mạnh cửa sổ ra, cơn lạnh ập vào mặt, không những không khiến anh ta bình tĩnh lại, ngược lại khiến lòng anh ta càng thêm hoảng loạn.

“Sao lại ồn ào như thế?! Chim ở đâu kêu réo dữ vậy?!” m thanh ríu rít bên tai khiến anh ta có cảm giác đầu sắp nứt ra.

Nhưng dì cả Chúc Dương nghe xong nửa ngày, đầy mặt mờ mịt hỏi: “Có tiếng gì đâu!”

“Mẹ không nghe thấy ư?” Anh ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn mẹ mình, trong nháy mắt, khóe mắt như nhìn thấy bóng trắng lóe qua ngoài cửa sổ.

“Thứ gì vậy?” Anh ta sợ tới mức nhảy cẩng lên, mẹ anh ta lại thấy con trai lúc giật mình lúc hét lớn thì tỏ vẻ khó hiểu.

“Có gì đâu, con hoa mắt nhìn lầm rồi đấy!”

“Chắc vậy.” Trong lòng anh ta vẫn cảm thấy khó ở. Cuối cùng không nói gì nữa, quay đầu trở về phòng. Nhưng lúc này đây, anh ta không thể bình tĩnh tập trung tiếp tục vẽ bùa.

Anh ta cảm thấy, hình như trong nhà ngoại trừ anh ra, còn có những thứ khác...

Lạch cạch, lộp cộp, hình như là vật gì đó hình tròn bị gió thổi rơi xuống mặt đất. Anh ta nhìn thoáng qua, phát hiện là cây bút trên bàn.

Nhưng mà anh ta vừa mới nhặt bút lên, sau đó lại có thứ gì đó lăn xuống đất tiếp. Giống như là có người cố ý giở trò đùa dai với anh ta, cố ý ném tất cả đồ vật trên bàn xuống.

Mẹ nó! Rốt cuộc gió từ đâu ra!

Anh ta còn tưởng rằng do từ ngoài cửa lùa vào, nhưng chờ anh ta lại ngẩng đầu lên, lại phát hiện có một người con gái tóc dài mặc váy màu trắng đang ngồi trên bàn sách.

Tay cô ấy rất xinh đẹp, nhỏ dài thon gọn, đầu ngón tay hơi chạm vào, đồ vật trên bàn nhanh chóng lăn xuống dưới.

Điều đáng tiếc nhất là, tóc dài bay bay trong gió… Không có gương mặt.

Đậu má!

Giỡn mặt với ông hả?!

Anh ta sợ điếng người, nhanh chân chạy ra bên ngoài, đồng thời, sau khi chạy ra còn không quên dùng sức đóng cửa lại. Chạy thẳng đến dưới lầu, xác định người con gái kia không có đuổi kịp, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh ta mở di động trực tiếp gọi cho đại tiên.

“Ông nói giúp tôi gϊếŧ chết cả nhà thằng chó đó, ông lấy của tôi năm trăm ngàn mà làm ăn chả ra gì, chơi tôi hả?! Tôi hỏi ông cái thứ gì đang ở nhà tôi vậy?”

Nhưng đầu bên kia lại yên lặng ngoài ý muốn. Anh ta mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, lại cẩn thận nghe kỹ, đầu bên kia truyền đến âm thanh mờ mịt, loáng thoáng thấy tiếng khóc.

Sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Nhưng lại có tin nhắn mới, dãy số rất kỳ lạ, 4444444444, còn nội dung… Càng khiến da đầu tê dại. (âm đọc số 4 hơi đồng âm với từ chết.)

“Mày cảm thấy đó là thứ gì?”

Anh, anh ta nào biết đó là cái gì chứ?!!!

Anh ta cảm thấy bản thân sắp bị dọa điên rồi, anh ta liều mạng ấn nút, muốn tắt nguồn. Nhưng âm hồn không tan, tiếng chuông di động lại vang lên thêm một lần nữa. Lúc này, là dãy số gửi tin nhắn vừa nãy.

Tiếng chuông vừa vang lên, cuộc gọi nhanh chóng chuyển tiếp, dù anh ta đã tắt nguồn.

“Đừng quấn lấy tao! Đừng quấn lấy tao!”

Anh ta điên cuồng ném di động lên trên tường, rơi tan nát, chia năm xẻ bảy. Nhưng cuộc gọi lại không có cắt đứt.

m thanh tựa như khóc, như cười, truyền ra rất rõ từ microphone của di động.

“Tại sao không trả lời tin nhắn?”

“Tại sao nhà ngươi không trả lời tin nhắn?”

“Ta hỏi ngươi đó, tại sao ngươi không trả lời tin nhắn?”

Tiếng sau càng thê lương hơn tiếng trước, anh ta gần như bị dọa đái trong quần.

Anh ta vô thức rời xa vách tường, giống như làm vậy là có thể an tâm hơn, nhưng cửa sổ phía sau lại truyền đến âm thanh gõ cửa kính, anh ta quay đầu thì thấy người con gái váy trắng tóc dài không có gương mặt ở trong phòng mình hiện đang bay lơ lửng bên cửa sổ.

Anh ta có cảm giác thứ đó đang nhìn anh ta.

“Không, không, ngươi đừng tới đây!”

Anh ta bị dọa khóc nức nở, nước mũi nước mắt trét đầy mặt. Anh ta liều mạng lui về phía sau, lui lui rồi lại lui đến trước cửa phòng của mình.

Không có đường chạy.

Anh ta nhìn người con gái kia ngày càng đến gần, anh ta dựa sát mặt và cơ thể vào ván cửa, run bần bật.

Nhưng mà đúng lúc này, từ phía dưới khe cửa phòng đang đóng chặt kia, đột nhiên có một đôi tay nhỏ đen như mực vươn ra ngoài, ngón tay lạnh lẽo, dọc theo bàn chân hướng lên trên, trực tiếp bắt được cẳng chân của anh ta.

“Á ——”

Anh ta sợ hãi hét lớn, đầu lập tức trống rỗng.

Anh ta không biết con dao xuất hiện trong tay từ khi nào, nên vô thức giơ lên đâm về phía trước. Sau khi cảm nhận được dao đâm vào thịt người, nháy mắt tất cả khủng bố đều biến mất.

Anh ta mở mắt ra, tim ngừng đập nửa nhịp.

Anh ta không ngờ là, giờ này phút này, người đứng ở trước mặt anh ta lại là mẹ mình. Mà một dao này, đã đâm vào bụng của mẹ anh ta.

“Mẹ…… Mẹ?” Anh ta ngu người.

Đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, anh ta máy móc quay đầu lại nhìn, Chúc Dương và Nhan Khuynh xuất hiện ở trước mắt kinh ngạc nhìn anh ta. Còn những con quỷ trước đó làm anh ta sợ tới mức chết khϊếp, dường như chưa bao giờ tồn tại vậy.

Trúng kế!

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Khuynh: Vui không? Bất ngờ không?

Nữ quỷ mặc váy trắng không có mặt: Hê hê hê…