"Ăn cơm cái gì, phiền phức." Trương Trung nào còn tâm trạng ăn cơm, bát cơm trong tay sắp mất tới nơi!
Hiện tại chỉ mong một triệu này có hiệu quả, khiến mọi chuyện tốt lên, ít nhất phải thuận lợi chụp ảnh, chuyện ngoài ý muốn không thể lại xuất hiện.
Lê Hoặc cười cười thả cốc xuống, ám chỉ: "Lúc trước anh Đường có nghe tôi nói ngài đặc biệt yêu thích bộ quần áo hôm trước tôi mặc, nên muốn ngày đó đi ăn cơm mặc cho ngài xem."
Trương Trung ngừng động tác, biểu tình nhìn Lê Hoặc trở nên vi diệu.
Lê Hoặc hai tay đặt trên bàn, ung dung thong thả lại hỏi một lần, "Ngài thật sự không muốn ăn bữa cơm này sao?"
Trương Trung tự nhận háo sắc, cũng không che giấu, bất quá còn chưa tới mức vì chuyện này mà đánh mất lý trí. Mặt ngoài Đường Mộ nói mời hắn ăn cơm, nhưng trên thực tế bữa cơm này đến cùng là ai muốn ăn, hắn rõ ràng trong lòng.
Nói đến Lê Hoặc, ngoại hình điều kiện đều không thua Đường Mộ, lại bị xem là công cụ đổi tài nguyên, tâm lý khẳng định có điều oán hận. Chỉ là trước khi gặp Đường Mộ, hắn đều như vậy, vừa bắt đầu liền tiến hành hành hạ, làm đối tượng không còn sức lực gì, lúc này liền tùy tiện chơi đùa.
Bây giờ nhìn lại, ai chơi ai còn chưa chắc chắn.
Người đẹp tới tay, Trương Trung tất nhiên không chối từ.
Ở một phòng khác trong quán cơm, Hồ Suất cùng diễn viên khác ăn cơm.
"Anh Suất, sắc mặt anh kém như vậy, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Khỏi nói chuyện tối hôm qua! Bây giờ hai chân tôi còn run rẩy trong ống quần đây."
Hồ Suất vành mắt đen xì, nghiêm mặt thối vùi đầu ăn cơm.
Tối hôm qua hắn đương nhiên nghe được tiếng kêu quái dị kia, không chỉ như vậy, hắn còn gặp ác mộng cả đêm, mơ thấy bị một đám yêu ma quỷ quái đuổi gϊếŧ, ban ngày Lê Hoặc nói câu thoại kia như ác mộng, đuổi thế nào cũng không đi được.
Sáng sớm tỉnh lại, cả người đều mệt lả.
Mấy người ăn cơm xong, từ trong phòng đi ra.
Một người đột nhiên kéo kéo áo Hồ Suất, "Đây không phải là Trương đạo sao? Sao ông ta lại ở chỗ này? ĐM! Bên cạnh chính là Lê Hoặc?"
Những người khác nhìn sang, "Cmn, Lê Hoặc thật sự lên giường với ông già kia ư, không buồn nôn sao? Coi như nhận được tài nguyên tốt, tôi cũng không làm."
Hồ Suất nghe được câu này, sắc mặt thúi hơn, bộ phận phía sau bị thương lại ẩn ẩn đau.
Cách đó không xa, Lê Hoặc cùng Trương Trung đi tới cửa, Trương Trung lập tức tiến lên hai bước đẩy cửa, đối Lê Hoặc làm động tác, mời hắn đi ra ngoài trước.
Đi tới cửa sau, hai người không biết nói cái gì, Trương Trung liền khom lưng chào Lê Hoặc một cái, thϊếp bộ dáng đè thấp, không biết còn tưởng rằng Lê Hoặc là lãnh đạo trực tiếp của hắn.
Có người hít khí, "Này không đúng a, Trương đạo có hơi tôn kính quá đi, Lê Hoặc chỉ là một kẻ mới vào nghề, thái độ thế kia thật vô lý."
Mấy người còn lại cũng rất khó hiểu, "Lẽ nào chúng ta đều đã đoán sai? Kỳ thực bối cảnh Lê Hoặc rất lớn, đến Trương Trung cũng không trêu chọc nổi?"
Có người phụ hoạ, "Cậu xem người dẫn hắn vào nghề là ai liền biết, gốc gác của hắn tuyệt đối không nhỏ, có thể là trong vòng các thiếu gia gia tộc lớn, tôi thấy hắn rất ít khi nổi giận."
"May là ta không có đắc tội với hắn."
Nói tới đây, mọi người đồng loạt liếc mắt nhìn Hồ Suất, lập tức gượng gạo mà dời đi đề tài.
Hồ Suất nghiến răng, đá vào góc bàn một cái, kết quả liên lụy đến vết thương phía sau, đau đến mặt mũi trắng bệch.
Trong sân nhà trọ ngoại trừ bày ra một bàn đồ cúng lẻ loi, một người cũng không có.
Y Nhan sau chuyện đó thì thay đổi phòng, xảy ra chuyện tối hôm qua, hiện tại gian phòng này không ai dám tới gần.
Lê Hoặc ở trong phòng nhìn chung quanh một lần, ở trên giường phát hiện một cái hộp nhỏ, bên trong có một khối bị hoàng phù bọc lại.
"Còn rất chuyên nghiệp a." Chỉ là phẩm chất hoàng phù này đáng lo.
Lê Hoặc xé bỏ hoàng phù, lấy đồ vật bên trong ra.
Một miếng chỉ to bằng ngón cái, thoạt nhìn như đồ vật bạch ngọc, nhưng không phải cổ ngọc, mà là một đoạn xương ngón tay.
Nghe bên ngoài có tiếng động, Lê Hoặc từ trong túi tiền lấy ra một tấm hoàng phù mới bao khối xương lại.
Nửa đêm hôm đó, Lê Hoặc lại bị bóng đen gầm rú đánh thức, hắn trở mình ngủ tiếp, ủ rũ nhắc nhở, "Đừng ầm ĩ."
Xương cốt bị đem tới nơi này của hắn, bị quấy rầy cũng nằm trong dự đoán.
Bóng đen như nghe không hiểu, không để yên ghé vào lỗ tai hắn rống một cái, một bên rống một bên quanh quẩn trên không trung.
Lần này âm thanh như quanh quẩn 360 độ trong tai, Lê Hoặc tức giận quăng bùa ra ngoài, "Còn muốn ta giúp ngươi liền ngậm miệng cho ta."
Tiếng gào được một nửa đột nhiên nghẹn lại, bóng đen lung lay vài vòng xong không chịu cô đơn mà chạy đi phòng khác rống lên.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lê Hoặc rời giường hoá trang, ngày hôm nay hắn có một cảnh quay bên ngoài, muốn đánh đấu trường mặt, hội dùng thượng phong cơ (?), trước đó hắn dán lên ngực bùa Ly Hỏa giữ ấm.
Bên ngoài lạnh thấu xương, còn có máy quạt cỡ lớn thổi tóc bay bay, vì để tạo hình không bị mập mạp, bên trong phục trang không được mặc quá nhiều quần áo, trên dưới qua lại chỉ có vài cái, diễn viên phối diễn mỗi người đều bị thổi thành mặt than, run thành cái sàng, ngoại trừ Lê Hoặc thành thạo điêu luyện, càng diễn càng có cảm giác.
Thời điểm bổ trang, một diễn viên khác mặc áo rồng bên ngoài bao bọc áo lông vũ, cầm chén nước giữ ấm, dùng ánh mắt bội phục nhìn hắn, "Lê Hoặc, cậu thật là không sợ lạnh a."
Lê Hoặc phẩy phẩy vạt áo, "Vẫn còn được, hơi nóng." Hôm nay bùa Ly Hỏa dùng sức quá mạnh, toát cả mồ hôi.
Nhân viên công tác cầm qua khối băng, cho bọn họ ngậm phút chốc, chút nữa muốn quay đặc tả mặt.
"Khổ quá!" Mấy người khác mặt mày đau khổ, ngậm khối băng vào miệng, không nhịn được rùng mình một cái.
"Đầu lưỡi tôi lạnh tê rần, tê."
Lê Hoặc kèn kẹt nhai xong khối băng, gọi nhân viên công tác, "Thêm một khối."
"..."
Quay xong, trước khi rời đi, đạo diễn chấp hành lại vỗ vai hắn, "Tốt lắm, thần thái rất đúng lúc."
Lê Hoặc nhận giấy ăn Dương Môi đưa tới lau mồ hôi, cười nói: "Cảm ơn, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Đạo diễn chấp hành thấy thái dương hắn chảy mồ hôi, hơi kinh ngạc, "Cậu rất nóng?"
"Ấm bảo bảo loại tốt."
Chấp hành đạo diễn xoa xoa bàn tay đông cứng, lòng nghĩ sao hắn không mua được ấm bảo bảo tốt như thế?
Màn diễn này kết thúc, Lê Hoặc đi trường quay khác tìm Chu Chấn Hải, vừa lúc Dương Môi cũng muốn đi cùng hai vai phụ khác để trang điểm, liền cùng đi.
Thời điểm bọn họ đến, đúng lúc nam nhị đang cùng nam ba diễn.
"Hồ Suất, cậu mấy ngày nay xảy ra chuyện gì? Lời kịch đọc sai bao nhiêu lần rồi, là dùng điểm tâm!"
"Sai rồi, làm lại!"
"Dừng lại! Làm lại!"
Bên này nghiễm nhiên là Tu La tràng, chỉ nghe thấy âm thanh đáng sợ của Chu Chấn Hải.
Nam một Cố An đang ngồi bên cạnh đạo diễn nghỉ ngơi, thấy Lê Hoặc lại đây, cười vẫy tay với hắn, "Lê đại thần, đến đến đến."
Lê Hoặc ngồi lên ghế trống bên cạnh hắn, "Anh Cố, từ đại thần kia tôi gánh không nổi."
Cố An tựa như quen thuộc vỗ vai hắn, "Lúc diễn cậu là đại thần đoán mệnh, ở ngoài lại là đại thần thư pháp, gọi cậu một tiếng đại thần cũng không phải không được."
Lê Hoặc lắc đầu bật cười, Cố An trong đoàn phim khá là hòa đồng, tính tình cũng rất rộng rãi hay nói, cùng hắn nói chuyện rất thoải mái.
"Đúng rồi, có chuyện này." Cố An ngồi thẳng chút, nghiêng đầu nhìn Lê Hoặc, "Hai ngày nữa có thể làm phiền cậu giúp tôi viết vài chữ hay không? Lão gia tử nhà ta đặc biệt si mê thư pháp, đưa danh thϊếp danh họa chê ta bại gia tử (?), tự mình viết tôi sợ lại bị đánh, khỏi nói, đặc biệt khó hầu hạ."
Lê Hoặc không gật đầu cũng không lắc đầu, "Chữ của tôi rất đắt."
Cố An làm động tác xin giúp đỡ, "Chuyện nhỏ! Anh tuyệt đối không bạc đãi cậu."
Lê Hoặc muốn từ chối, đột nhiên nghe tiếng mắng chửi bên kia.
Chu Chấn Hải nổi giận đùng đùng đi tới, mà bên kia Hồ Suất sắc mặt rất tồi tệ.
"Bộ dạng kia làm sao mà diễn thiếu niên hăng hái? Kẻ nghiện còn tạm được." Cố An trong tổ có địa vị lớn nhất, mắng chửi cũng trắng trợn không kiêng dè.
Hiện trường muốn sắp xếp lại phông nền, tạm dừng quay chụp.
"Lời kịch đọc còn không đúng, diễn cái quần." Chu Chấn Hải sau khi ngồi xuống bùm bùm mà mắng đến miệng khô mới yên tĩnh.
Lê Hoặc: "Chu đạo xin bớt giận, anh Suất chắc là hai ngày nay bị ồn ào ngủ không ngon, trạng thái tinh thần không tốt mới như vậy."
"Là cậu à." Chu Chấn Hải lúc này mới chú ý tới hắn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, rút một quyển kịch bản đầy bút ký từ bên cạnh ra, lật tới một trang nói: "Cậu diễn không tệ, tôi tính toán cho cậu thêm phần diễn, vai này vốn là thủ hạ của nhân vật phản diện, tôi và biên kịch đều cảm thấy cậu với nhân vật này ngoài mặt rất phù hợp..."
Lê Hoặc ngồi ở một bên chăm chú lắng nghe.
Vốn ban đầu hắn chỉ diễn vai thần côn, bây giờ diễn tiếp nhân vật phản diện, nhân vật trong nháy mắt liền sâu sắc hơn nhiều.
"Đúng rồi." Cố An cũng vểnh tai nghe, gật đầu không ngừng tán thành, "Nhân vật bão mãn(?), câu chuyện càng liền mạch."
Lê Hoặc: "Cảm ơn Chu đạo tín nhiệm."
Bộ phim này phát sóng sẽ đại bạo, có thể diễn nhiều thêm chút cũng tốt.
"Ở chỗ này của tôi, chỉ cần diễn tốt sẽ càng có nhiều cơ hội, không giống một số người, toàn là bàng môn tà đạo." Chu Chấn Hải có ý riêng, vừa khen ngợi vừa mắng chửi.
Tán gẫu chính sự xong, Cố An đột nhiên hỏi: "Chu đạo, chuyện quái dị... Xử lý như thế nào?"
Vừa nhắc tới việc này, Chu Chấn Hải liền bày ra bộ mặt đau khổ.
Còn tưởng rằng ngày hôm qua làm phép bày đồ cúng đầu heo xong là không sao, kết quả buổi tối vẫn tiếng kêu quái dị vẫn không ngừng, quấy nhiễu mọi người cả đêm không ngủ ngon.
Chu Chấn Hải buồn bực gãi đầu, trên đầu không còn bao nhiêu tóc sắp bị ông ta gãi trọc, "Việc này quá mơ hồ, chúng ta chỉ có thể mau chóng hoàn thành, rời đi sớm một chút."
Bọn họ không thể vì loại lý do này mà tìm Bùi gia nói chuyện, lúc đó nói thế nào?
Oan hồn chỗ mấy người bay tới đoàn phim chúng tôi, khiến mỗi người trong đoàn ngày ngày không được ngủ ngon? Nói xong thành trò cười, còn bọn họ thì đầu óc có vấn đề.
Lúc trước Lê Hoặc sớm nghe Dương Môi nói, đoàn phim vốn dự định đổi chỗ thuê, nhưng nhiều người như vậy, còn thiết bị này nọ, di chuyển tốn nhiều thời gian, thứ hai bây giờ là mùa du lịch, không hẹn trước mà muốn thuê được nhiều phòng như vậy rất khó khăn.
Lúc này, Dương Môi cùng hai chuyên gia trang điểm khác đi tới, nàng câu nệ ngồi xổm ở bên cạnh Lê Hoặc, lấy ra cây bút kẻ mày 280 kia, nhỏ giọng nói: "Anh Lê, lần trước anh cho em lá bùa, có thể vẽ giúp em hai cái nữa không?"